18 : Nhiệm vụ mới
Tôi nằm rất lâu mới tỉnh lại được. Trời ạ, tôi vừa bị rơi từ nơi kia xuống, khắp người tôi xây xát đủ chỗ, quần áo rách tả tơi.
Tỉnh lại mà đầu tôi còn đau và choáng váng. Hãi hùng làm sao khi nhận ra mình đã thích một con quỷ, thứ đó làm tôi thêm sợ hãi hơn nữa.
Thật may mắn cho tôi là khi tôi nhớ lại một mẹo của chú trong đoàn xiếc, về việc giả chết bằng cách hạ nhịp đập của tim để nó đập thật nhẹ, đến khi đối phương không nghĩ là nó còn đập nữa. Ông chú đó từng dùng nó để doạ tôi một pha ra trò.
Tôi nghĩ đã đến lúc áp dụng nó. Và nó thành công thật. Hắn ta có thể là Đại tá với những kinh nghiệm xương máu đã tích lũy từ chiến trường, nhưng hắn vẫn chỉ là khán giả ngờ nghệch khi so với những người trong đoàn xiếc. Hắn còn non và xanh lắm cả nghĩa đen cả nghĩa bóng.
Tôi không vội ngồi dậy mà nằm đó, cảm nhận lại hơi thở của tôi. Ít nhất cuối cùng tôi đã thoát khỏi bọn quỷ dữ kia, tôi đã được tự do, giờ tôi có thể trả thù được rồi. Cho tụi nhỏ, và cho cả sau này.
Nhưng liệu tôi có tư cách để trả thù cho chúng không khi cũng chính tôi là người đã tham gia vào những chiến dịch phá nát quê nhà của lũ trẻ? Cũng chính tôi là người tham gia vào tập đoàn và làm việc với lũ khốn đó?
Nghe đạo đức giả thật đấy. Tôi cảm thấy thật nhục nhã khi nhớ lại lời dạy của bà mình.
"[ Cả đội đã nghe rõ những gì tôi nói chưa?]" - giọng của hắn phát ra từ bộ đàm trên cổ.
" Má nó, gớm chó!" - tôi kinh tởm rồi giật lấy nó quăng xuống bên cạnh.
"[ Nhưng thưa, có thật là Kendall đã dung túng cho kẻ thù không? Rồi khiến đội ta thiệt mạng như vậy?]" - giọng Lyle cất lên ngay sau đó.
"[ Ta xác nhận, ta đã khiến cô ta thừa nhận...]"
"[ Thế...giờ...cô ấy đâu?]" - lần này là giọng Mansk.
"[ Ta ném ả xuống gò đá gần chỗ bờ hồ, chỗ đó cao ít nhất 40 mét, ả ta trước đó còn bị ta bóp cổ đến chết, dù có chúa cũng không khiến ả sống lại được đâu!]" - ông ta tự tin nói.
"[ Ngài...tôi tưởng...ngài và cô ấy...]" - lần này là giọng của Z-dog.
"[ Tưởng gì? Cô nghĩ ta thật sự quan tâm đến con đàn bà đó à?]"
"[ Ta đã phải chịu đựng những gì cô hiểu không? Kể từ lúc thấy cảnh nó và Spider nói chuyện, ta đã hiểu ra mọi chuyện rồi. Ta đã phải tiếp cận nó để xác nhận lại khi nó vẫn là một nhân tố được chọn cho dự án này. Ta đã nghĩ nó sẽ biết điều mà tự thú, ai ngờ được nó thà chết rồi mới để sự thật được khai ra...]"- ông ta nghiến răng nói.
" Nói vậy mà nghe được. Đúng là con người, đổi trắng thay đen nhanh vãi l-" - tôi định nói tiếp thì nhớ lại bà, thôi thì lần này không nói vậy.
"[ Làm thế quái nào mà nó được chọn cho dự án vậy? Lyle, ta cần hồ sơ của con đàn bà này.]" - ông ta nói bằng những ngôn từ khinh bỉ.
"[ Vâng, tôi sẽ hỏi bên nhân sự....]" - Lyle đáp lại.
"[ Mấy người buồn cái gì chứ? Vì nó mà đội ta còn nhiêu đây người đấy! Đại tướng sau khi nghe ta dịch những gì nó nói với Spider cũng đã kêu ta giết chết oách nó cho xong!]"
"[ Đồng cảm với nó sẽ biến các người thành kẻ như nó? Sao nào, muốn làm kẻ phản bội? Muốn chết như nó?]" - ông ta lớn tiếng với cả đội.
"[ KHÔNG Ạ!]" - cả đội đáp lại.
"[ Thưa ngài, tín hiệu từ bộ đàm của cô ta vẫn còn...]"- Lyle nói bằng giọng hơi hứng khởi sau đó kiềm lại, có lẽ do Đại tá.
"[ Ta ném ả xuống dốc đá cao và đầy gai góc, hẳn cái bộ đàm vẫn còn chứ ả thì chết rồi. Ả tắt thở ngay trên tay ta mà!]" - ông ta nói chắc nịch.
" Đúng rồi, con ngu đó đã chết cùng lúc khi ông ném nó xuống dốc rồi, thằng già đốn mạt!"
"[ Chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo, chúng ta sẽ đi biển chơi vài ngày, hơn 400 km về phía Bắc, chúng ta sẽ đến đó và tạo cho hắn một bất ngờ...]"
" Chà! Đi biển à? Nghe vui đấy!"
"[ Tất cả mau chuẩn bị đồ đạc, chúng ta sẽ lên đường ngay, không thể chậm trễ. Con ả kia đã giữ chân chúng ta quá lâu rồi. Mansk, đưa thằng bé ra, dẫn nó đi cùng!]" - ông ta nói bằng giọng phẫn nộ.
"Mắc gì giận cả đội vậy thằng già này! Đúng là....không có tố chất."
"[ Mansk, cậu về chỗ của ả lục balo của ả mà đưa thuốc trị thương của ả cho ta. Rồi ta sẽ cần tới chúng. Ta đã thấy họ dùng thứ đó vài lần trước khi ra lệnh tặng chúng cho ả.]"
"[ Rõ!]"- Mansk đáp lại.
" Lấy đi, cũng có máy quét đâu mà xài! Lũ ngu!" - tôi cười thầm trong khi nghe bọn "người" kia nói.
Máy quét tôi mang trong ống quần trái, lọ thuốc tôi mang bên ống quần phải, loại quần tôi mặc là quần thụng nên hầu như đã che hết cả hai thứ này.
" May là hồi trước chơi bài nhiều nên biết cách giấu mấy cái này."
Rồi tôi từ từ ngồi dậy, lảo đảo tìm lối đi lên. Chả thấy chỗ nào ổn để đi lên cả. Trước mắt tôi cần làm một thứ đã.
Tôi phải phá đi bộ định vị của bộ đàm.
Tôi kiếm lấy một hòn đá đủ lớn, đập thật mạnh vào vòng tròn màu vàng phía sau bộ đàm. Tôi từng nhìn thấy bản hướng dẫn sử dụng của loại này, nó có ba vòng tròn: vòng màu đỏ để thông báo cho toàn đội hoặc để thông báo cho từng cá nhân, vòng vàng sẽ là thứ giúp định vị bản thân và người khác và nó được kết nối với Radar riêng của từng người, màu xanh thể hiện nó còn hoạt động không, nếu không thì đưa nó ra trước ánh sáng tự nhiên, nó sẽ tự có thêm năng lượng. Bộ đàm chỉ truyền được tiếng nói khi đồng loạt nhất cả hai nút đỏ và vàng.
Bộ đàm vẫn sẽ phát ra tín hiệu, tôi vẫn sẽ nghe họ nói, nhưng họ sẽ không biết tôi ở đâu. Còn gì đáng tin cậy hơn là lời xác nhận chắc nịch từ Đại tá chứ?
Sau đó tôi nhìn quanh, phía sau chỗ nền đá nhọn bao xung quanh nơi tôi nằm có một lối nhỏ, có nước trong lối đó. Tôi men theo thì đến được chân của một thác nước.
"Xoài ơi!" - tôi mang theo bộ đàm, đeo lại lên cổ, lớn tiếng gọi Xoài.
Khoảng một lúc sau, Xoài đã đáp xuống bên cạnh con thác, tôi cũng đã sát khuẩn xong và đang dùng máy quét để còn trị thương. Xây xát kiểu này thì dùng khoảng ba viên rồi thoa đều ra là được nhỉ?
Xoài thấy tôi tả tơi, vội đi đến. Ánh mắt nó thể hiện rõ sự lo lắng.
"{ Bí không sao đâu, thật sự không sao!}" - tôi vừa nói vừa trấn an Xoài.
Bỗng bụng tôi réo lên. Xoài nhìn tôi một lúc rồi bay đi.
Ngay khi tôi đã trị thương cho mình xong,Xoài đã về, nó ngậm theo cả đống quả trong miệng, thứ quả tím ngọt ngào mọng nước. Dễ thương ghê.
"{ Cảm ơn Xoài nhé, để Bí rửa ăn rồi chúng ta sẽ đi biến.}" - tôi nói, vẫn vuốt ve Xoài.
Tôi lấy nước chỗ dòng thác để rửa quả. Tôi hiện tại không có vũ khí gì, dưới đế giày chỉ có một con dao nhỏ như dao gọt hoa quả được tôi giấu ở dưới. Tôi dấu dưới đó để tiện mang theo hái quả.
Rồi tôi nhìn vào những sợi cao su làm nên dây giày tôi, thứ giúp tôi "kết bạn" với Xoài hôm trước. Chúng là cao su nhưng nhìn khá giống vải. Rồi tôi nảy ra một ý tưởng, tôi sẽ làm một cây ná.
Tôi bắt đầu miêu tả cho Xoài, mong nó giúp tôi tìm được nhánh cây phù hợp. Nó thông minh hơn tôi nghĩ, Xoài đã đi nhặt các cành nhỏ xung quanh khu vực thác nước rồi đem đến cho tôi. Tôi chọn một hồi cũng được cây thích hợp, vừa ăn tôi vừa dùng dao hái quả gọt dũa những cành đó, tạo thành hình dạng cây ná.
"{ Được rồi, ta nên xuất phát thôi, trễ quá rồi Xoài ạ!}"
Tôi nói rồi cầm những thứ cần thiết bước lên lưng Xoài. Chúng tôi bắt đầu bay đi, chà, lũ người kia bay nhanh quá, chả thấy đâu trên radar nữa luôn.
Chúng tôi cứ canh về hướng Bắc mà bay đi, mong sao chúng tôi đến được nơi có Jake Sully trước Đại tá.
Xoài nhìn vào ký ức của tôi, nó thở một hơi mạnh rồi ngoe nguẩy đầu, sau đó nhìn tôi. Tôi biết nó đang muốn an ủi tôi.
"{ Bí cảm ơn Xoài nhiều....}" - tôi vừa xoa xoa nó vừa nói.
Thế rồi chúng tôi cứ thế bay về phía Bắc, 400 km không phải gần đâu.
Bay được một lúc thì radar bỗng nhận được tín hiệu. Bọn họ cách chúng tôi 1 km, vừa đúng phạm vi hoạt động của máy radar và bộ đàm.
"[ Thưa ngài tôi có thông tin thêm về Ken...à không, ả phản bội ta rồi ạ!]" - Lyle nói với Đại tá.
"[ Trình bày!]" - giọng hắn cất lên.
"[ Tôi biết ngay là ông có làm gì đó với chị ấy mà! Khốn kiếp! Xấu xa! Và đừng có chạm vào tôi bằng đôi bàn tay đã giết chị ấy!] - giọng Spider át cả tiếng Đại tá.
"Ôi Spider..."
"[ Trật tự bằng không thì-]"
"[ Thì sao? Ông định giết tôi như chị ấy à? Được thôi, giờ tôi nhảy xuống luôn cho ông đỡ tay bóp cổ nhé?]"
Sau câu nói đó thì cả đội la hét cả lên, Đại tá cũng hét lên, tiếng Ikran chao lượn và gầm rú. Thật hỗn loạn.
"[ Lyle, mau lấy còng tay lại đây, ta phải còng "con khỉ" này lại, cứ như thú hoang vậy!]" - Đại tá bực dọc nói, có lẽ ông ta đã giữ được Spider.
Sau đó tôi không nghe thấy tiếng Spider nữa.
Một lúc sau mới nghe thấy giọng Lyle cất lên.
"[ Thưa ngài, ả là người Tây Ban Nha gốc Việt. Cha ả từng là lính thủy đánh bộ, mẹ ả là chủ rạp xiếc. Ả đã phải chuyển đi về nhiều nơi để sống do gia đình ả từng người một qua đời, đầu tiên là cha mẹ ả, tiếp theo là ông và bà, cuối cùng ả được giao cho cô nhi viện Starlight.]"
"[ Ả từng là một lính đánh thuê bình thường, không quá nổi bật, chỉ là đã từng tham gia nhiều chiến trường khác nhau trải dài từ châu Á qua châu Âu...]"
"[ Để có thể...chi trả tiền....cho hoạt động của cô nhi viện...]" - giọng Lyle bỗng ngập ngừng dần rồi nhỏ lại.
"[ Còn gì nữa không? Đội ta không thể nào có mấy người như ả lọt vào được. Hay có nhầm lẫn?]"
"[ Vâng, vẫn còn ạ, lý do ả được vào đội ta là do ả từng phục vụ Grace, được miêu tả là đã có kỹ năng giết một con Thanator khi vô tình bị lạc đoàn với tiến sĩ...]"
"[ Thanator? Cho ta xem hình ảnh thứ đó mau lên...]"
"[ Chị ấy giết được một con đó sao?]"
"[ Khi còn là người....cô ta đã giết chết nó....bằng dao và tay không...Không vũ khí, không súng đạn. Lúc người ta phát hiện ra cô ta thì bên cạnh có một con Thanator chết vì bị rạch một đường dài từ bụng, cô ta ngồi kế bên, tay đầy máu của nó. Cô ta thì bị gãy xương phía chân bên trái và tay bên phải.]"
" Và cái giá cho việc đó là mình phải trả lại mạng của mình cho Eywa, khi mình đã lấy đi sinh mạng kia...Thật đáng thất vọng."
" Mình không cố ý giết nó, mình chỉ tự vệ."
"[ Cô ta đã giết thứ này? Khi còn là người?]" - hắn vẫn hỏi.
"[ Việc giết một con đó còn chả dễ dàng gì với một người Navi!]" - Spider lại thốt lên đầy kinh ngạc.
Cả đội yên ắng lắng nghe thằng bé, không khí loãng hẳn đi.
"[ Nếu là một người Navi thì chị ấy sẽ là một chiến binh mạnh mẽ..]" - Spider vẫn cố gắng nói.
"[ Nhưng mà ả chết rồi, nên sẽ không có chiến binh nào như cậu nói đâu! Giờ thì im miệng lại và ngồi ngay ngắn đi!]"
" Chà, tính nóng như kem nhỉ?"
Chúng tôi cứ thế tiếp tục bay theo họ. Tôi lúc này không còn bất kỳ mối quan hệ gì với họ nữa. Tôi được xem như là đã chết rồi, những hai lần.
Lần sống lại này tôi cũng đã có cho mình một nhiệm vụ mới: Tìm ra Jake Sully trước họ và cảnh báo với anh ta về bọn họ.
Dù có phải đổi cả mạng sống này, tôi nhất định sẽ bảo vệ được những người ở nơi đây, không thể để lũ trẻ của họ như bọn trẻ ở cô nhi viện, không thể nhìn Pandora trở thành Trái Đất thứ hai.
Tôi sẽ không để "tôi" kia phải thất vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip