19: Đại dương
Bọn họ bay nhanh thật, đến mức radar của tôi luôn mất tín hiệu của họ, nếu họ chỉ di chuyển bằng Ikran thì tốc độ không thể nhanh đến thế. Không lẽ họ đi bằng thứ khác nhanh hơn? Cả tôi và Xoài đã phải cật lực lắm mới đuổi theo rồi bắt được tín hiệu của họ.
Chúng tôi mém nữa mất dấu của họ vài lần. Sau khoảng năm tiếng đồng hồ đuổi theo, cuối cùng radar của tôi cũng đã có tín hiệu. Lần này họ không di chuyển nữa mà đã tập trung lại một chỗ. Đó có lẽ là đích đến của họ.
Tôi vội rẽ Xoài bay theo một hướng khác, cao hơn tầm nhìn của bọn chúng, tắt cả radar và bộ đàm, tôi không muốn chúng phát ra bất kỳ tín hiệu nào, phải thật kỹ lưỡng. Chúng tôi men theo đường gió mà bay thẳng, chẳng mấy chốc đã bay đến một hòn đảo, phía trên nó còn có những cái chòi được xây dựng bởi thứ lá cây trên đảo. Thật đơn sơ.
Rồi tôi thấy chúng, chúng đi bằng tàu có chuẩn bị quân lực sẵn. Tôi lập tức rẽ Xoài một lần nữa, đâm thẳng xuống nước, men theo dòng nước quanh đảo mà đi lên bờ cát từ phía sau hòn đảo. Phải tránh tầm mắt của chúng.
Đây là một hòn đảo nhỏ thuộc một quần đảo lớn hơn, có vô số những hòn như này hai bên bốn phía của nó, chắc mấy nơi khác cũng có người sống.
Tôi từ từ xoa dịu Xoài, ra hiệu cho nó đứng im ở đấy. Xoài chớp mắt, nó thật nghe lời và ngoan ngoãn. Sau đó tôi tiến lên phía trước về phía cánh trái, cách những ngôi nhà độ 100m. Đột nhiên tôi nghe tiếng người dân la lên, là người trên đảo.
Những người từng là đồng đội của tôi giờ đây trông chả khác gì bọn thực dân được miêu tả trong sách giáo khoa mà tôi từng học. Chúng thô bạo mà xách người dân từ chòi của họ xuống, quăng họ xuống đất, đi thẳng vào chòi của họ mà lục soát. Chúng còn có cả cây chích điện, chúng lại muốn dùng vũ khí đe dọa người khác rồi. Bọn này chả nghĩ ra thứ gì đó mới à?
Người dân sợ hãi, tạm không chống cự mà quỳ xuống đất. Họ cũng sợ thứ vũ khí điện kia. Chúng còn dẫn theo vài kẻ con người được trang bị cỗ máy trông như của nữ Đại tướng, có tên còn dùng mũi chích điện mà chích vào người dân đảo dù họ còn không phản kháng hắn.
"{ Nhìn thấy cái này không?}" - Đại tá hỏi bằng tiếng Navi, tay giơ ra một tấm bảng kỹ thuật số có chứa hình ảnh của Jake Sully.
"{ Bọn ta biết kẻ này đang cư trú đâu đó trên những hòn đảo này! Hắn ở đâu? Ngươi có biết không?}" - hắn tiếp tục hỏi.
Người đàn ông đảo đang quỳ dưới đất cùng với một người phụ nữ khác trả lời hắn. Giọng nói đặc trưng của người vùng đảo có chút khác với tộc người trong rừng, người đàn ông còn nói nhanh liền tù tì vào nhau. Tôi khá chắc là tên đầu đất kia chả hiểu cái mô tê gì đâu.
"[ Hắn nói gì thế?]" - Đại tá quay qua hỏi Spider bên cạnh.
"{ Người rừng đó chưa bao giờ đến đây!}" - người đàn ông tiếp tục khai ra, đầu hơi ngẩng lên, tìm kiếm sự vị tha nơi lũ quỷ đang đứng.
"[ Ông ta bảo không biết người này,chưa thấy bao giờ. Người này chưa bao giờ tới đây.]"
"[ Ta không tin.]" - hắn ta cười lại với Spider rồi khẽ lắc đầu.
Hắn tiếp tục đưa tấm bảng ra phía trước mặt người phụ nữ, cô ta trả lời nhưng hắn vẫn không hiểu.
"{ Anh ta phải đến khu rừng để tìm người đàn ông này!}" - hai người đang quỳ nói loạn cả lên nhưng đều mang cùng một ý nghĩa.
"[ Bọn họ không biết thật mà, ông bị làm sao đấy!]" - Spider lo lắng nhìn người dân đảo bị áp giải rồi tra khẩu, sau đó nhìn qua Đại tá.
"[ Bắn con vật đó.]" - ông ta vừa nói vừa chỉ vào một loài sinh vật nom như một loài bò sát biển cổ đại.
"Bằng!" - tiếng nơi đầu súng của Lyle đứng sát hắn vang lên.
Con vật rít lên một tiếng đau điếng, nó giãy giụa rồi gục xuống nước. Từ chỗ nó nằm, nước dần nhuộm một màu đỏ thẫm.
"[ Ông làm cái quái gì nữa vậy?]" - Spider quay lại hét lớn hỏi ông ta.
Cả dân làng trên đảo kinh hãi, họ sợ và la hét. Người Navi rất coi trọng thiên nhiên và sinh vật quanh họ, họ nâng niu chúng nhưng lũ người trời này thì ngược lại.
Người trong làng có người khóc, có người phẫn uất gào thét, có người như sụp đổ. Mọi thứ cảm xúc phẫn nộ, căm phẫn và tuyệt vọng đều được bộc lộ ra...chỉ ngay sau khi con vật bị bắn.
"{ Bình tĩnh đi! Mọi người à!}" - Spider cố nói lớn trấn an mọi người. Thằng bé trông suy sụp chẳng khác gì họ.
"[ Giờ thì nhớ ra chưa? Thấy mấy cái thứ này có thể làm gì chưa?]" - Đại tá ra hiệu dí súng vào đầu họ, nắm đầu người đàn ông mà hỏi.
"{ Jake Sully! Toruk Makto!}" - Đại tá giơ tấm bảng lên cao như thể nói với mọi người trên đảo.
Spider chỉ biết bất lực đứng nhìn. Tôi thấy hình ảnh của mình trong thằng bé.
"{ Anh ấy không biết gì cả!}" - người phụ nữ lấn tới ngay khi thấy một người trong đội hắn dí súng vào đầu người đàn ông.
"[ Giết cô ta!]" - Đại tá vừa chỉ vừa ra lệnh.
Lập tức Lyle nắm lấy cổ của người phụ nữ, dùng súng dí vào đầu cô ta.
Người đàn ông hoảng loạn nhảy xồ tới thì bị cản lại, cả dân làng sợ hãi gào thét. Họ thét lớn đến đâu liền bị những cây chích điện đâm vào người, họ lại gục xuống.
"[ Nói với hắn rằng nếu hắn không khai ra chỗ của Sully thì ta sẽ giết vợ hắn!]" - hắn lớn tiếng ra lệnh cho Spider.
Mẹ kiếp, quân khốn nạn, giờ tôi đã hiểu cảm giác của những người Navi rồi.
"[ Không! Tôi không muốn! Tôi từ chối! Tôi không muốn tham gia vào vụ này!]" - Spider vừa lắc đầu vừa đáp lại, mặt thằng bé sợ hãi cho cả phần của người dân đảo.
"[ Họ thật sự không biết gì cả!]" - thằng bé nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
"[ Chúng ta thật sự giết cô ta sao?]" - Lyle nhìn lên, hỏi Đại tá.
"[ Tôi xin ông đừng làm điều đó! Việc ông đang làm là sai trái...Rất sai trái!]" - Spider tuyệt vọng ngẩng mặt lên, nó đang cầu xin Đại tá.
Con quỷ đó quay lại nhìn Spider, suy ngẫm một lúc lâu. Spider vẫn cầu xin, hắn như đang nhớ lại gì đó, có vẻ vậy. Tôi thấy mặt của hắn hơi khác lúc hùng hổ ban đầu. Hắn đang cân nhắc.
Rồi hắn ta thở dài, nhắm mắt một hồi lâu sau đó quay qua nói với Lyle và cả đội.
"[ Đốt chòi của chúng đi.]"
Lyle lập tức thả người phụ nữ ra.
"[ Đốt chòi! Mau đốt chòi của chúng!]"
Cả đội vội thả người, nhanh tay lấy súng phun lửa phun về phía chòi.
Tôi đang nấp thì vội bật về phía sau, phải trốn thôi, nhưng mà trốn đi đâu? Đại dương?
Tôi bèn chạy ra phía sau, dần theo Xoài, cả hai bơi xuống nước, cố gắng giữ hơi thở. Tụi tôi đi xa bờ của hòn đảo rồi lặn xuống, cố gắng lặn ở đó.
Xoài từng bắt thức ăn ở sông lớn, cũng từng đắm mình dưới nước rồi ngoi lên bay đi sau khi bắt được, nhưng mà lặn biển như này thì với nó là lần đầu tiên.
{ Đừng lo, ta sẽ ngoi lên sau khi chúng đi.} - tôi dùng cử chỉ ám hiệu cho Xoài, tôi vẫn đang kết nối {kuru} với nó, mong nó hiểu.
Nó chớp mặt đồng thuận. Thật may là nó hiểu.
Một lúc sau thì tôi nghe bên mặt nước kia có động, cảm giác nó xa dần rồi xa dần. Chúng đi rồi, lũ quỷ đi rồi. Tôi và Xoài lúc này mới ngoi lên, vội bay lên rồi tiến thẳng đến bên kia hòn đảo.
Người dân đảo họ đang khóc than, đỡ nhau dậy thì thấy tôi. Họ nghĩ tôi là một trong số chúng, những con quỷ.
"{ Mày cút đi, cút ra xa! Thứ mọi rợ!}" - người đàn ông lớn tiếng hét vào mặt tôi, tay vẫn còn đang đỡ vợ mình.
"{ Làm ơn, đừng giết thêm ai hay sinh vật nào nữa!}" - người phụ nữ nói lại bằng giọng yếu ớt.
Tôi còn chả mở được miệng nữa rồi. Sau lời của người đàn ông, cả bộ tộc đang chửi tôi, họ rủa, họ nguyền, họ như thể hận việc chưa giết chết rồi xé xác tôi ra. Bọn họ đều bị chích điện tê tái cả rồi nên không áp giải tôi hay khống chế tôi được. Cơn thịnh nộ thật dữ dội.
Tôi không biết làm gì, chợt một màu đỏ thẩm loang rộng nơi khóe mắt thu hút tôi. Là con vật kia, con vật bị bắn.
Tôi không nghĩ gì nhiều mà lao thẳng đến nó, lấy máy quét và lọ thuốc nơi ống quần ra, vội bơi xuống dòng nước. Bọn họ trông thấy máy quét mà la hét cả lên, họ sợ tôi lại làm hại sinh vật đó một lần nữa, họ sợ tôi đang cầm một loại súng khác.
Tôi tiến lại gần con vật,nước nơi nó nằm chỉ vừa tới eo tôi. Nó vẫn đang thoi thóp thở, máu không ngừng chảy ra, mắt nó hoảng sợ nhìn tôi. Nó bị bắn ngay cổ, nhưng đến giờ vẫn chưa chết, mong là vết thương không sâu.
Tôi vội lấy cổ nó đặt lên đùi tôi. Rồi tôi lấy máy quét, quét sơ lược cho nó một vòng.
Ôi may quá, viên đạn khá nông, không ghim vào chỗ nguy hiểm nhưng nếu để lâu nó vẫn sẽ chết vì mất máu. Tôi vội dùng tay mình rút viên đạn ra, con vật kêu lên một tiếng, dân làng cũng hét lên một tiếng, tôi nghe cả tiếng khè sau lưng mình.
Rồi tôi lấy mấy viên "thuốc" ra, tôi bóp một viên rồi hai viên, thứ dịch bầy nhầy bị nước biển đánh loãng đi nhưng không vì thế mà tan ra, nó vẫn bầy nhầy kể cả khi loãng. Tôi đặt thứ chất lỏng loãng đó lên hai bên vết thương của sinh vật, máu từ vết thương dần chảy ít lại, vết thương cũng từ từ mà được bọc kín bởi thứ thuốc bầy nhầy. Chỗ vết đạn đó giờ đây có màu đen như màu da sinh vật, không còn giống khi nó còn màu xanh lúc tay tôi bị thương nữa.
Ra là màu của thứ "thuốc" bầy nhầy sẽ thay đổi theo màu da của bệnh nhân.
Sinh vật sau khi được bọc kín vết thương thì chớp mắt, đầu ngoe nguẩy liên tục. Nó đã cố gắng rất nhiều để ngẩng đầu lên rồi nghiêng đầu nhìn tôi. Tôi cũng nghiêng đầu nhìn lại nó.
Phía sau dân làng đã không còn la hét nữa, họ im lặng, nhưng không phải sự im lặng chết người mà là sự im lặng cho một sự sống được giữ lại.
"{ Cô cứu nó? Cô ta cứu sống nó?! Cô ta đã cứu được một Ilu!}" - người phụ nữ phía sau tôi nói.
Tôi quay lại nhìn họ, ra là vậy, loài sinh vật này tên là Ilu. Thật dễ thương.
Con Ilu nhìn tôi toan kêu lên thì bị tôi bóp miệng lại, mọi người phía sau lại vào thế đề phòng.
"{ Ngươi không nên chủ quan và cũng không nên kêu gì để cảm ơn ta đâu! Dây thanh quản của ngươi vừa bị đạn bắn đấy, nếu là động mạch thì toang rồi có hiểu không? Là ngươi chết rồi đó!}"
Tôi vừa nói vừa cười nhìn con Ilu trước mặt. Mọi người ở phía sau nghe ngóng tình hình.
"{ Ngươi nên tạm thời bơi nhẹ nhàng thôi đó, tránh hoạt động mạnh, hiểu chưa?}"
Con Ilu chớp mắt rồi dụi đầu vào tay tôi. Chắc là hiểu rồi đó.
Tôi từ từ quay người lại, cất "thuốc" và máy quét vào trong. Tôi đưa hai tay lên trời để thể hiện mình không có vũ khí, từ từ bước đến chỗ người đàn ông và phụ nữ lúc nãy. Tôi quỳ xuống trước mặt họ.
"{ Xin hãy bắt tôi làm tù binh và tôi sẽ giúp mọi người xung quanh khu vực này nếu bọn quỷ dữ kia có quay lại!}" - tôi cúi đầu chắc nịch nói với hai người họ.
"{ Nhưng cô giống chúng, cách ăn mặc y hệt chúng, sao chúng ta phải tin cô khi cô là một phần của chúng?}" - người đàn ông nghi hoặc nghiến răng đáp lại tôi.
"{ Tôi từng là "của chúng", tôi từng làm việc cho chúng nhưng tôi đã giác ngộ, và giờ tôi muốn giúp mọi người giết chúng. Chúng so với đồng loại là tôi thì cũng chả khác gì quỷ dữ đâu!}"
"{ Nếu muốn tôi có thể chứng minh ch-}" - tôi định nói tiếp thì người phụ nữ đưa tay lên trước mặt tôi, mặt bà ấy tỏ vẻ thấu cảm.
"{ Cô ta không giống họ, cô ta đã cứu Ilu, cô ta khác họ.}" - người phụ nữ nói rồi nhìn người đàn ông.
"{ Trước tiên mọi người nên lấy cát hay nước dập lửa đi đã! Hay để tôi giúp mọi người một tay...}" - tôi vội đứng lên thì người đàn ông khè tôi, mọi người nhìn tôi đầy đề phòng.
Người phụ nữ cũng đứng dậy, tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh và quay sang nhìn người đàn ông. Họ nhìn nhau một hồi lâu rồi cùng gật đầu.
"{ Được! Ta mong cô sẽ giúp chúng ta lần này! Mọi người, ưu tiên dập lửa!}" - người đàn ông quay lại nói với tôi.
Mừng quá! Tôi mừng quá! Họ đã để tôi giúp dập lửa. Tôi cứ thế mà xoắn tay vào mà không ngừng lấy nước từ biển mà dập giúp họ. Ít nhất tôi đã có thể làm gì đó cho họ.
Ngày đầu tiên ngắm nhìn đại dương của hành tinh này, tôi dập lửa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip