21 : Gặp mặt

"{ Jake Sully? Cô biết anh ta?}" - người đàn ông to lớn kia hỏi.

"{ Thì anh ta là mục tiêu của bọn người trời đã đốt ngôi làng kia mà. Tôi từng ở trong đội của chúng.}"

Rồi cả hai người họ nhìn tôi một cách đề phòng hơn. Họ lại nghi ngờ rồi.

Tôi chợt nhớ ra gì đó, một thứ có thể khiến họ tin tôi, dù xác suất thành công là 50/50.

"{ Tôi bị tên cầm đầu đội kia bóp cổ tới chết...ít nhất là hắn nghĩ vậy do tôi đã giả chết....vì tôi đã cứu một đứa trẻ Navi...Tên của nó ...hình như là Tuk!}" - tôi vừa nhớ vừa ấp úng nói.

"{ Tuk?}" - người phụ nữ kia hỏi rồi nhìn qua người đàn ông.

"{ Bé con nhà Sully?}" - ông ta đáp lại cô ta.

Họ nhìn nhau một lúc lâu, cả hai cứ như thế cho đến khi người phụ nữ lên tiếng.

"{ Ta sẽ đi hỏi con bé và gia đình nhà Sully! Cho đến lúc đó, hãy nói với chồng ta mọi thứ mà ngươi biết về người trời!}" - cô ta nói rồi bước ra khỏi nơi đó, bóng dần khuất đi trên cát rồi biến mất.

"{ Miễn là mọi người tin tôi, tôi hứa sẽ nói cho mọi người tất cả...Dù mọi người không tin tôi vẫn nói...tôi sẽ không để mọi người chịu chung số phận như những người nơi quê hương tôi đâu!}

Mọi người trong phòng lúc đó đều nhìn qua tôi, họ có vẻ tò mò.

"{ Chuyện gì đã xảy ra với cô?}" - người đàn ông cúi xuống hỏi.

"{ Bọn người trời đó không chỉ nhẫn tâm với quê nhà các vị, họ còn nhẫn tâm với cả những kẻ họ gọi là đồng loại, với chính con người.}" - tôi nghiến răng mà nói, tôi nhớ về lũ trẻ.

"{ Chúng đã đến quê hương tôi rồi lấy hết tài nguyên nơi đó, chúng gián tiếp giết những đứa trẻ của tôi...}" - giọng tôi lại run lên mà nói với ông ta.

"{ Những đứa trẻ của cô? Cô có con rồi ư? Chúng giết cả trẻ con?}" - ông ta kinh ngạc hỏi tôi.

"{ Chúng không phải con tôi, chúng giống như em tôi, tôi thu nhận chúng từ nơi chiến tranh mà lũ người trời tạo ra chỉ vì tài nguyên. Tôi đưa những đứa nhỏ đó về lại một nơi như để chúng có thêm một gia đình mới, để rồi chúng lại chết dưới tay của bọn quỷ dữ đó một lần nữa....cũng vì tài nguyên.}"

Không khí trở nên ngột ngạt hơn sau câu nói đó. Tôi lại rơi lệ khi nhớ và nhắc về lũ nhỏ. Người phụ nữ dẫn tôi tới cũng ngồi xuống lau nước mắt cho tôi.

"{ Đó là lý do tôi phải trả thù chúng bằng mọi giá. Tôi còn chả phải một con người thật hay một người Navi thật! Tôi sẵn sàng dùng mạng của mình để phục vụ các vị và đánh trả bọn quỷ dữ đó, trả thù cho lũ trẻ của tôi!}" - tôi nghiến răng nói dù giọng đã nghẹn lại.

Ông ta quan sát tôi rất kỹ, sau đó gật đầu mà đứng lên.

"{ Tôi đã đưa gia đình Sully tới đây, mong có thể đối chứng!}"

Giọng người phụ nữ kia đột ngột thốt lên, dẫn theo cả gia đình nhà Sully đến. Chà,toàn những gương mặt thân quen.

Bọn họ bước vào, dần hiện ra dưới ánh lửa, màu da của họ nổi bật hẳn so với những người sống ở nơi đại dương này.

"{ Là chị ấy!}" - cô bé nhỏ nhất la lên.

Uy tín của tôi giờ phụ thuộc vào cô gái bé nhỏ này. Nếu việc không thành thì chỉ đành ráng nói ra hết những gì tôi biết trước khi bị họ giết chết là được.

"{ Thật sự là cô ta! Em có nhớ anh từng kể gì với em không Neytiri?}"

Jake hỏi vợ mình bằng một giọng nói đầy ngạc nhiên, tôi không cảm nhận được bất kỳ sát khí nào trong đó. Anh ta từ từ tiến lại gần tôi, nhìn thật kỹ.

"{ Đúng là cô ta đấy Neytiri!}" - rồi anh ta nói bằng mọt giọng cao hơn, quay qua nhìn vợ mình.

Vợ anh ta đứng đó, mặt sửng sờ, tay cô ta vẫn nắm lấy Tuk và một bé gái khác, là bé gái năm ngón. Sau lưng còn có hai cậu con trai cố nhón chân lên mà nhìn mặt tôi. Tất cả đều là những người tôi từng gặp trong cuộc đụng độ trước đây.

"{ Là chị ấy! Là chị ấy đó mẹ! Chị ấy đã đẩy con về phía Neteyam!}" - Tuk mỉm cười, vừa chỉ vừa nói với mẹ mình, nụ cười làm lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu của cô bé.

"{ Vâng! Là cô ta đã đẩy Tuk về phía con!}" - cậu con trai phía sau Neytiri nói vọng lên.

"{ Chào mấy nhóc! Có vẻ tình thế hơi ngược như lúc chúng ta gặp nhau nhỉ!}" - tôi cười đùa với lũ trẻ.

Tuk cười lại với tôi nhưng sau đó bị Neytiri ngăn lại. Cô ta sau đó quay sang nhìn tôi. Ánh mắt đó trông thật đáng sợ. Tôi vội tắt nụ cười mà cúi gầm mặt xuống, không dám đùa nữa. Tôi sợ nếu đùa nữa thì tôi sẽ chết theo cách tồi tệ nhất.

Rồi cô ta nhìn Jake, từ từ đi đến gần tôi. Tôi theo phản xạ lùi lại, cô ta mang một khí chất rất quen thuộc với tôi, khí chất đó làm tôi sợ hãi.

Neytiri thấy tôi sợ hãi thì có chút bất ngờ.

"{ Ta tưởng tất cả các ngươi đều mạnh miệng và gan góc?}" - Neytiri nghiêng đầu hỏi.

"{ Bọn họ thôi, tôi khác...cô đừng nhìn tôi như thế, trông còn đáng sợ hơn lúc Miles cố bóp cổ tôi!}" - tôi run lên mà nói với cô ta, mong ánh mắt ấy dời đi.

Tôi không hề giả vờ, tôi sợ ánh mắt đó thật.

Jake thấy tôi run lên như cầy sấy thì đi lại ra hiệu cho Neytiri lùi lại và làm hành động như thể trấn an cô ta. Cô vợ của Sully cũng hiểu ý mà nhẹ nhàng bước lên, cô ta không khoan nhượng.

"{ Miles? Tên ác quỷ đó làm gì cô?}" - cô ta hỏi một cách nhỏ nhẹ.

"{ H-hắn t-ta bóp c-cổ tôi d-do p-phát hiện tôi c-cứu Tuk!}" - tôi lắp bắp nói, không dám nhìn lên.

"{ Sao ngươi biết tên con ta?}"

"{ S-Spider đã n-nói v-tới tôi, t-thưa b-bà!}" - tôi kính cẩn đáp lại, mồ hôi vã ra từng giọt, còn căng thẳng hơn lúc nãy.

"{ Thằng bé còn nói với ai khác bất kỳ thông tin gì về gia đình ta nữa không?!!}" - rồi cô ta nghiến răng hỏi, giọng mang theo sự phẫn nộ.

"{ Dạ không, dạ không, chỉ nói với tôi thôi do nó không tin ai trong đội ngoài tôi hết. Tôi cũng không nói với ai hết thưa bà Sully! Tôi không muốn bọn trẻ bị ảnh hưởng!}" - tôi hoảng sợ mà nói liền tù tì một mạch, dùng cả kính ngữ.

"{ Cô ta có vẻ sợ hãi}" - người đàn ông lúc đầu hỏi tôi cất tiếng nói, vừa nói vừa nhìn Jake.

Jake chỉ nhìn lại, anh ta không nói một lời nào.

"{ Sao bọn ta phải tin ngươi?}" - Neytiri tiến lại gần hỏi.

Tôi thấy trước mặt mình là một bàn chân màu xanh đậm, là bàn chân của cô ta. Tôi lại run lên như cầy sấy.

"{ Vì bọn họ đang nhắm vào gia đình cô và họ sẽ lục soát tất cả mọi hòn đảo quanh đây! Ai mà biết được họ sẽ làm gì nếu không tìm thấy các vị? Hôm nay là đốt nhà nhưng ngày mai thì sao? Lỡ họ bất ngờ xông đến mà giết tất cả các vị, cả con các vị thì sao?}"

Tôi liều mạng lấy hơi rồi nói tiếp.

"{ Tôi biết cảm giác mất đi người thân là như thế nào! Bản thân tôi không tính là còn sống đâu! Cả tên Miles kia cũng thế! Xin các vị hãy tin tôi và tôi sẽ cho các vị mọi thông tin mà các vị cần! Chỉ một lần thôi rồi giết tôi cũng được!}"

Tôi tuyệt vọng mà nói với họ, chỉ cần họ có thể sống, chỉ cần họ có thể thay tôi trả thù thì tôi chết cũng cam lòng.

"{ Tôi sẽ không phản bội các vị đâu, làm ơn hãy tin tôi...}" - tôi bất lực mà thốt lên.

"{ Cô ta kể người dân của cô ta cũng giống chúng ta, đều bị lũ quỷ dữ kia cướp đi mọi thứ từ mảnh đất quê hương của cô ta, bọn chúng còn giết cả những đứa trẻ mà cô ta nhặt về.}" - người đàn ông kia nói bằng giọng đầy tiếc thương.

"{Cô ta hiện tại với bọn chúng thì xem như là đã chết rồi. Cô ta đã phi đến và cứu một con Ilu bị lũ người trời bắn, cô ta còn cố gắng giúp chúng tôi dập đám cháy do đám quỷ đó gây ra!}" - người phụ nữ đưa tôi đến nói tiếp vào.

"{ Và cô ta đã không bắn anh dù anh ở khoảng cách rất gần cô ta trong khu rừng. Cô ta còn dùng tay đỡ cho anh một phát đạn.}" - Jake lúc này mới lên tiếng.

"{ Sao cơ? Cô ta đỡ cho anh? Sao em chưa nghe anh nói bao giờ?}"

"{ Anh sợ anh nói thì em không tin!}"

Rồi cả hai lại nhìn nhau, hẳn bọn họ thích nhìn nhau lắm.

"{ Ta sẽ tạm thời tin ngươi. Nếu ngươi dám làm ra bất kỳ việc gì trái với những lời ngươi nói hôm nay, chính tay ta sẽ moi tim ngươi ra!}"

"{ Dạ chị!}" - tôi nói trong vô thức.

"{ Được rồi, nếu mọi người đã hiểu nhau hơn rồi thì nên biết về nhau chứ nhỉ?}" - Jake nói lớn như muốn phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

"{ Tôi là Kend....thôi mọi người cứ gọi tôi là Pumpkin đi!}" - tôi nói một cách ngập ngừng.

"Pumpkin?" - Jake nhìn tôi với khuôn mặt "thật sự là bí ngô sao?".

"{ Vâng, Pumpkin!}" - tôi nói.

"{ Tuk! Em là Tuk!}" - con bé vui vẻ nói với tôi.

Rồi con bé giơ ánh mắt lên xin Neytiri thả tay ra, cô ta thả tay con bé ra ngay sau đó, nhưng tay thì lại đặt vào đùi nơi có gắn dao găm.

Tôi vẫn còn rén cô ấy lắm.

Rồi Tuk nắm lấy tay tôi dắt lại gần chỗ anh chị em của mình. Tôi run lên vì sợ, tôi sợ tôi vừa biết tên xong thì dao găm của cô Sully đã khoét tim tôi ra rồi.

"{ Đây là Lo'ak! Đây là Neteyam! Còn đây là Kiri!}"

Tuk vừa nói vừa chỉ vào từng người trong lũ trẻ. Bọn chúng vẫn còn khá e dè với tôi. Tôi chỉ cười với chúng một cái, tôi không dám động đậy hay mở miệng.

Jake đi tới, vỗ vào vai tôi, bảo tôi quay lại, anh ta chỉ vào người đàn ông và phụ nữ kia.

"{ Kia là Tonowari, anh ta là Olo'eyktan của tộc này. Tộc này là tộc Metkayina!}" - anh ta vừa giơ tay về phía người đàn ông vừa nói.

Người đàn ông kia đầu hơi cúi xuống như đang chào.

"{ Mong được mọi người dạy bảo!}" - tôi nói mà người như muốn đổ gục xuống.

"{ Còn đây là Ronal, cô ấy là vợ của Tonowari, cô ấy là một Stahìk!}" - anh ta nói rồi chỉ vào người phụ nữ đứng kề bên người đàn ông.

Cô ta cũng chào tôi. Tôi cũng chỉ dám chào lại cô ta.

"{ Còn đây là Neytiri, vợ tôi!}" - anh ta nói rồi quay lại nơi Neytiri đứng.

"{ À vâng! Vâng!}"- tôi nói lắp bắp sau đó nhìn qua phía Tonowari.

"{ Thưa ngài Tonowari, bọn người trời kia dự là ngày mai vẫn sẽ đi thăm dò và tra khảo thêm nhiều ngôi làng xung quanh, mong ngài hãy bảo người dân quanh khu vực đó nâng cao cảnh giác! Nếu có bất kỳ ai bị thương nặng hay sinh vật nào bị tổn thương thì hãy nói với tôi! Tôi sẽ đến đó chữa trị cho ạ!}" - tôi sau đó nói với Tonowari bằng giọng thành khẩn.

"{ Ta hiểu rồi! Ta sẽ nói lại với họ! Nếu cần thì ta sẽ thông báo cho cô!}"

"{ Giờ hãy đi theo Ronal, cô ấy sẽ dẫn cô đến lều. Mai chúng ta sẽ bàn về những thông tin quý giá mà cô có sau!}" - Tonowari nói lại với tôi.

Tôi vội gật đầu cảm tạ. Sau đó mọi người ai về lều nấy. Người phụ nữ đã đẫn tôi đến cũng đi về làng của mình. Tôi vội chạy lại với cô ta trước khi đi theo Ronal.

"{ Cảm ơn cô vì đã...nói giúp tôi!}" - tôi mỉm cười nói với cô ấy.

"{ Tôi cũng cảm ơn cô vì đã giúp chúng tôi!}" - cô ấy đáp lại.

Ngay khi cô ấy đi, tôi trở về bên Ronal, hai người bọn tôi tiếp tục đi đến lều của tôi. Rồi tôi bắt gặp họ, những người đến từ hòn đảo nhỏ kia, đang bơi ra ngoài lãnh thổ tộc Metkayina bằng Ilu. Người phụ nữ kia còn quay lại nhìn tôi lần cuối.

{ I see you }

Tôi đáp lại bằng thủ ngữ. Tôi có cảm giác người phụ nữ kia đã mỉm cười lại với tôi. Quay lại thì thấy Ronal đang dùng mắt mà đánh giá tôi.

Chúng tôi tiếp tục đi tiếp cho đến gần rìa của bộ tộc, một cái lều nhỏ đã ở đó. Phía dưới lều là mặt nước biển trong veo với từng gợn sóng nhỏ.

"{ Cô sẽ ở đây!}" - Ronal quay lại nói.

"{ Cho tôi hỏi một chút được không?}" - tôi hơi rén mà hỏi Ronal.

"{ Việc gì?}" - cô ta nói bằng giọng hơi khó chịu.

"{ Ở đây là bờ rìa bộ tộc, không làm phiền đến ai, tôi có thể cho Ikran đậu ở đây không?}"

"{ Tôi chắn chắn là nó sẽ không làm phiền ai đâu, tôi hứa!}"

Tôi nói ngay sau khi nhận được ánh mắt nghi ngờ của Ronal.

"{ Được!}" - cô ta đáp lại.

"{ Vâng, tôi xin cảm ơn cô, tôi cũng cảm ơn mọi người nữa!} - tôi đáp lại.

Ronal sau đó nhanh chóng về lều của mình.

"Xoài ơi! Xoài à!"

Ngay sau đó Xoài đã đáp cạnh lều của tôi. Cái lều này trông như một nhà sàn vậy, rất thoải mái, một mình tôi ở thì có hơi trống vắng.

Tôi vội lấy đuốc được treo trong góc lều kia, nó vẫn chưa được thắp. Tôi lấy nó rồi đi ra gần một ngọn đuốc lớn nơi rìa hòn đảo. Họ bố trí những ngọn đuốc như này dọc các lối đi của làng.

Tôi châm một tý lửa cho ngọn đuốc rồi đem lửa đó vào lều, đốt vào nơi giữa lều. Cả căn lều như sáng lên, hơi nhiệt toả ra nơi đống lửa thật ấm áp. Tôi chuẩn bị xong chỗ ngủ thì gọi Xoài vào.

Xoài lại cuộn tròn lại rồi ôm tôi ngủ.

Tôi nghĩ tôi đã có một mái nhà mới mà tôi không ngờ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip