B.O.D.Y part 2
Đôi khi, Taekwoon phát hiện mình thế mà lại bắt đầu có thói quen hay hồi tưởng giống y sì bà ngoại mình, khi mà anh dạo này hay thường xuyên nhớ lại mấy cái chuyện tào lao, một trong số đó là những thứ về thằng bé maknae mà anh đã góp một tay nuôi lớn nó trong suốt năm năm qua. Sau một hồi trầm ngâm tự hỏi thì anh đi đến kết luận rằng sở dĩ mình tự dưng như vậy có lẽ là do thằng nhỏ Sanghyuk bây giờ nó khác xưa nhiều vãi cả nhiều ra ấy.
Như đã nói không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa hết chuyện, bé út Han Sanghyuk nhà VIXX ngày xưa đã từng dễ thương đáng yêu ngoan ngoãn hiền lành biết chừng nào. Taekwoon vẫn nhớ như in là hồi đó thằng nhỏ chỉ cao tầm ngang tai anh, bé xíu như cục kẹo dẻo, mỗi lần đối diện anh là lại túm quần kéo áo lắp ba lắp bắp thấy mà thương, gọi dạ bảo vâng ngoan ơi là ngoan luôn ấy. Tóm lại, hình tượng cún con cutie của Han Sanghyuk mười bảy tuổi đã thành công chạm đến trái tim người má mềm yếu ẩn giấu đã lâu của các anh nó (nhất là Hakyeon), và cũng vô cùng phù hợp với hình ảnh em út trong trí tưởng tưởng của Jung Taekwoon - Người đã trải qua hai mươi hai năm dưới ách áp bức bóc lột của ba bà chị gái. Cho nên, anh đã không cẩn thận mà chăm bẵm em nó hơi quá đà. Chuyện này giờ nghĩ lại vẫn làm anh hối hận đến xanh cả ruột.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, Han Sanghyuk từ một đứa nhóc bé xíu như puppy giờ đã to đùng như con khủng long bạo chúa. Ai cũng bảo rằng bé út hay ăn chóng béo, nhưng họ cũng chỉ biết mỗi thế thôi. Taekwoon mới là người thấu cảm một cách sâu sắc nhất những hệ quả đau thương kéo theo từ sự tăng trưởng một cách cực kì quá đà của Krong Hulk đây này, nhất là sau những lúc bị thằng nhỏ nhồi cho đầy một bụng hành. Chuyện của anh với nó kể ra thì nhiều lắm, bên cạnh những lúc vui vẻ thì chủ yếu là toàn niềm đau. Nhưng kịch bản thì chỉ cần tóm tắt trong một cụm từ thôi: SM skinship. Kiểu như vầy này:
Trong kí túc xá của VIXX.
"Em đói!!!!" - Krong nào đó kêu gào, thanh niên này đang tuổi ăn tuổi béo mà, lại còn chạy show luyện tập hùng hục cả ngày, làm sao không đói cho được. Một ngày khéo nó phải kêu đói đến 5 lần là ít, đôi khi vừa buông mồm ăn xong nó cũng đói ngay được
"Thì nấu mì mà ăn" - Ai đó sẽ đáp lại lời nó, thường là Hongbin vì thằng nhỏ sẽ hay là đứa ngồi bên cạnh Sanghyuk trong kí túc. Hai đứa có thể chiến nhau chết lên chết xuống, hoặc cùng nhau lập team đi đồ sát hội đồng đứa khác, ở trong game.
"Taekwoon hyung đâu?" - Sanghyuk hỏi luôn.
Đấy, cái đáng đánh là ở chỗ đó đấy: Nó đói, và nó lại đi hỏi anh ở đâu thay vì tự mò đi kiếm cái gì lấp đầy bụng, như phần lớn nhân loại vẫn hay làm thế. Chẳng lẽ chỉ vì anh đã mềm lòng rồi nấu mì cho nó ăn vài lần lúc nó đói mà thằng nhỏ auto coi anh thành Oshin Ramen chuyên dụng của nó rồi hay sao?
Sau khi biết được tọa độ chính xác của đối tượng, Sanghyuk sẽ ngay lập tức phi đến đó và dùng cái giọng bô bô của nó để mà réo gọi anh:
"Hyung ơi em đói! Nấu gì cho em ăn đi!!!!!!!"
Thế rồi, cả người anh đột nhiên lung lay dữ dội, như thể đang phi xe với tốc độ bàn thờ trên một quãng đường được lát bằng ổ voi vậy. Khi bạn đã là một con khủng long hai mươi hai tuổi nhưng cứ thích làm ba cái trò nũng nịu như hồi bốn tuổi kiểu này thì bạn cũng có thể gây ra hậu quả tương tự. Cho nên, vì chúa, xin đừng thử nó tại nhà.
"Không nhá, anh mày đang bận" - Bị lắc đến rung rinh cả não, nhưng Taekwoon vẫn kiên quyết từ chối. Đôi khi là do anh bận thật, nhưng đôi khi chỉ đơn giản là do anh lười quá thôi.
"Đi mà..."
"Gọi đồ ăn đi!"
"Lâu lắm hyung ơi!"
"Kệ cưng!"
Đừng nghĩ anh phũ phàng như thế là nó sẽ tha cho anh, được vậy đã tốt. Không, đó mới chỉ là khởi đầu cho sự đau khổ của anh mà thôi. Y như rằng, ngay sau khi xác định được là ông anh sẽ chẳng thể nào vui vẻ tung tăng đi vào bếp nấu mì cho mình ăn, Sanghyuk đã ngay lập tức huy động hết mấy bó cơ mà nó nuôi được trong phòng Gym để làm một việc hết sức không-có-dạy - Nhấc bổng anh nó lên quay vòng vòng, vừa quay vừa nhún nhún - Dễ dàng như chơi với một con thú nhồi bông.
Taekwoon chưa bao giờ là người thích chơi mấy trò cảm giác mạnh, mà mấy trò cảm giác cực cực mạnh cực cực xốc hông và nhất là vô cùng kém an toàn do Sanghyuk cưỡng chế cung cấp lại càng chạy xa gu thưởng thức thanh lịch quý phái của anh đến cả vòng trái đất. Thế nhưng mà lúc nào cũng vậy, hễ Sanghyuk muốn anh làm gì cho nó, trong trường hợp mà anh không thèm đồng ý, thì nó lại đi áp dụng cái chiêu cũ rích này. Và đáng buồn là dù cũ rích nhưng lần nào nó cũng thành công gây được sức ép ghê gớm cho cái thân già của anh. Rõ ràng là cái cơ thể chỉ được bồi dưỡng bằng đồ ăn vặt tầm bậy và xa lánh phòng gym này sẽ không thể hold được mấy cú sốc kiểu đó mà.
Chỉ trừ có một lần nó không làm thế, đó là khi anh đang dính chấn thương sau khi chạy nhảy ở ISAC, nhưng thay vào đó nó lại dùng cái tay chặt như giọng kìm của mình xiết chặt lấy cái thân già của anh và lắc điên cuồng kiểu Shake it off cấp độ 7, cho đến khi anh đồng ý mua cho nó một combo Gopchang đắt vãi cả đạn và ăn cùng với nó, trong một buổi tối chỉ có hai đứa thui thủi ở nhà. Hyogi à, thực ra cưng không hề có tí ti tự giác nào của người làm em có đúng không?
Sau khi làm cho ông anh mình khóc tiếng cún trên không trung chừng mười giây thì Sanghyuk thả Taekwoon xuống đất, và nó lại tiếp tục năn nỉ bằng cãi giọng rõ ràng là chẳng có tý tẹo thành tâm nào cả:
"Nấu đồ ăn cho em đi mà hyung"
Thực ra Taekwoon muốn gào vào cái mặt đang tí tởn của nó là "KHÔNG! MƠ ĐI CƯNG" lắm lắm, nhưng trong lúc anh đang chuẩn bị làm thế thì:
"Otttt~~~~"
Có một tiếng chắc chắn ai cũng biết là tiếng gì phát ra từ cái bụng đầy đủ sáu cục múi của Sanghyuk, với mức độ mà ai cũng có thể lầm tưởng rằng thằng bé hẳn đã bị bỏ đói cả thế kỉ rồi và chắc chắn là nó chẳng bà con họ hàng gì với cái đứa mà ba tiếng trước vừa một mình đánh bay suất ăn gia đình của KFC cả.
Thần kì làm sao là cái tiếng kêu chẳng lấy gì làm lịch sự này thế mà lại làm cho Taekwoon mủi lòng, cộng thêm cả cái vẻ mặt dù đã qua năm năm vẫn còn lại mấy cái nét y như con cún con của thằng nhỏ nữa (Ơn giời đó là thứ duy nhất còn sót lại sau gần nửa thập kỉ tiến hóa của loài Krong Hulk) thì ngay lập tức thanh máu trên đầu anh đã bị đánh cho rụng lả tả.
Vậy nên chẳng có gì lạ khi chỉ năm phút sau, tại căn bếp nào đó, có một cậu con giời nào đó đang rung đùi ngồi chờ một ông anh u mê nào đó cung phụng cho một bữa ăn nhẹ nhàng, gọi là lấy tiền đề để có sức trụ đến bữa chính. Kịch bản này chắc diễn ra tầm chín ngàn chín trăm chín mươi chín lần rồi ấy chứ. Ai cũng nghĩ là Hakyeon mới là người chiều Sanghyuk nhất nhà, nhưng cứ để họ nghe thấy lúc mà leadernim cằn nhằn rằng Taekwoon đã u mê thằng nhỏ quá mà xem, đảm bảo nghĩ lại ngay, dù Taekwoon đã luôn quả quyết rằng nguyên nhân của sự chiều chuộng này chủ yếu nằm ở sức nâng vật nặng mỗi ngày một tiến bộ của maknae mà thôi.
"Ừ thì, đã nuôi ăn thằng bé tận năm năm cơ mà, giờ có nói gì cũng đã muộn tơi tả rồi còn đâu nữa người ơi" - Taekwoon buồn bực nhủ thầm, trong khi tay thì vẫn liên hồi đảo mì trong bếp.
Như mọi lần thôi.
-----------
Trong VIXX, nếu như hỏi người khác là trừ Taekwoon ra thì đứa nào có vẻ ít thích rờ mó người khác nhất? Phần lớn người ta sẽ nghĩ đến Hongbin - thanh niên hoạt trông là người bình thường, ngon nghẻ và bô giai nhất trong bầy chim lợn ồn ào này. Nhưng nếu để Taekwoon nghe được câu trả lời đó, đảm bảo sẽ bị anh khịt mũi coi thường cho mà xem. Đáp án là chẳng có đứa nào hết, Hongbin hay là gì thì cũng vẫn là một phần tử trong "hội phát cuồng vì skinship" mà thôi.
Thưở ban đầu, như bao nhiêu trái tim ngây thơ bị vẻ ngoài chói lóa của thằng bé đánh lừa khác, Taekwoon cũng nghĩ rằng Hongbin là một thanh niên năm tốt rất nghiêm túc rất đáng tin cậy. Ấy thế mà chỉ vài năm sau, thực tế đã lêu lêu vào mặt anh và tạt cho anh vài gáo nước lạnh sun vòi, nó bảo với anh rằng chẳng có đứa nào vào được trong VIXX mà bình thường cả. Nó nói đúng ghê!
Tạm bỏ qua cái tính đanh đá như má ghẻ của thằng nhóc sang một bên (vì bất cứ ai ế chỏng ế trơ quá lâu thì cũng sinh ra tâm lý báo thù xã hội như vậy thôi và người làm anh thì cần có tấm lòng bao dung như biển cả), cái đáng nói ở Hongbin là chuyện hình như nó đang bị mắc một loại hội chứng siêu kinh dị, Taekwoon không biết chính xác tên khoa học của căn bệnh này là gì, cho nên anh đành tạm gọi nó là hội chứng "Nếu không sờ được đứa nào trong năm phút thì tui sẽ chết cho mà coi", dù nghe có hơi dài.
Thật đó, hông đùa đâu. Xuống hẳn một dòng để nhấn mạnh đây này.
Mọi người sẽ không bao giờ biết được điều đó nếu như không phải là một phần của "Hội Chim Lợn cùng đồng bọn", vì Hongbin nó giấu mấy chuyện này kĩ lắm. Taekwoon chỉ nhìn ra được tâm hồn thiếu nữ ẩn giấu của thằng nhỏ sau vô số lần đang yên đang lành tự nhiên bỗng thấy bất thường. Ví dụ như đang ăn uồm uồm tự nhiên thấy bên sườn nhồn nhột, đang ngồi yên tự nhiên thấy lục cục ở mông, vân vân và mây mây. Lúc đầu anh cũng ếu hiểu vì cái lông gì mà mình lại bị thế, nhưng khi hiện tượng đó lặp đi lặp lại với tần suất khoảng năm lần một ngày thì anh bắt đầu để ý rình mò. Sau đó, chẳng cần tốn công thì anh đã bắt quả tang được bàn tay nhỏ xíu nhưng xấu xa vô cùng của cậu em sinh năm 93 này, trong lúc bàn tay hư hỏng đó đang có âm mưu với cái eo lưng đáng thương của anh. Mà không chỉ có mỗi mình anh, bốn người còn lại cũng đã và đang là đối tượng thường xuyên của thằng bé.
Tật xấu này của Hongbin bộc phát ở mọi nơi mọi lúc, chỉ có điều là ở nơi công cộng thì thằng bé cứ cố mà giấu đi thôi. Khi cả bọn đang quay show truyền hình, bất cứ lúc nào Taekwoon cảm thấy lưng mình cồm cộm hay mông mình tê tê, là y như rằng mấy chỗ đó có dấu tay của Hongbin, chẳng cần nhìn cũng biết là thằng bé đang chọc chọc hoặc đá đá anh rồi. Mỗi khi không phải cầm mic hay vung vẩy minh họa cho lời nói của chủ nhân, tay của Hongbin sẽ chuẩn xác mó sang đồng đội vô tội ngồi bên cạnh, bất kể là người nào, một cách đầy kín đáo. Và thường thì Hongbin sẽ làm mấy cái đó lén lút lắm, nên camera sẽ không mấy khi zoom đến đâu. Cơ mà vẫn có những khi thằng bé bị bắt quả tang đấy, vì Taekwoon vẫn thấy cái clip ghi cảnh nó đá mông anh trong show quảng bá cho The Closer đang trôi nổi trên mạng mà.
Dành cho ai còn thắc mắc về thói quen nghiện sờ mó của Hongbin, hãy tự tìm cái vid đó, xem và làm ơn hiểu rằng đó mới chỉ là phần nổi của tảng băng thôi nhé.
Còn đây là phần chìm của tảng băng này. Khi không có cái máy quay nào bám theo, mà cụ thể là ở trong kí túc xá hay công ty chẳng hạn, thì hội chứng kì quặc của Hongbin lại tiến hóa lên một tầm cao mới, chắc chắn là chẳng ai có thể tưởng tượng được đâu. Bên cạnh việc cứ đi chọc ngoáy thành viên khác theo nghĩa đen, Hongbin còn làm mấy cái hành động quá đà hơn nhiều. Ví dụ như cắn chẳng hạn. Mọi người cứ buộc tội rằng Taekwoon giống một chú hamster hay cắn người chỉ vì mấy cái ảnh hình anh cạp vào người Jaehwan ít xìn xịt, nhưng thực tế đứa hay cạp và cạp nhiệt tình phải là Hongbin cơ. Mỗi khi sáu người bọn họ tụ tập nói chuyện với nhau, Hongbin hay có thói quen mân mê tay của người khác, kiểu như búng búng hay đập đập ấy, sau đó sẽ vô thức mà đưa cái tay đó lên miệng cắn cụp một cái, chẳng đau chẳng ngứa gì đâu cơ mà trông nó cứ trẻ trâu kinh lên được ấy. Không dưới trăm lần Taekwoon chứng kiến cảnh các thành viên khác, và cả anh nữa, giật tay mình ra khỏi miệng Hongbin rồi. Có vẻ như bàn tay bé xíu của Hongbin có thù hận rất sâu sắc đối với mấy bàn tay thon thả xinh đẹp khác trong VIXX. Chặc, đẹp làm chi cho khổ quá vậy trời.
Đối diện với chất vấn của các thành viên về vấn đề này, Visual của VIXX bày tỏ rằng thằng bé không hề cố ý làm như thế chút nào cả. Nó bảo rằng sở dĩ nó làm vậy là vì lúc ấy một thế lực ngoài hành tinh đáng sợ nào đó đột nhiên nhập vào người nó, chiếm lấy trung khu thần kinh trong não nó, rồi khiến cho tay chân đột nhiên nó ngứa ngáy vô cùng, dẫn đến việc nó đột nhiên mất kiểm soát và cũng đột nhiên muốn đi chọc ngoáy sờ mó cắn cạp người khác chứ không phải bản thân nó muốn thế đâu mà. Hongbin trình bày lý do đó bằng cái vẻ mặt thành thật đến sáng chói cả lý tưởng, nhưng Taekwoon nghe nó nói xong mà chỉ biết quỳ lạy. Anh không ngờ cái lý do tào lao đến oxi hóa lời như thế mà cũng có đứa nghĩ ra cho được, nghĩ ra rồi lại còn đem nói thành lời trôi chảy đến không vấp một chữ thì đúng thật là cần phong thánh rồi.
Thực ra thì chuyện này cũng chẳng phải là vấn đề lớn gì hết, vì cả Hongbin lẫn 5VIXX đã chung sống với hội chứng khắm bựa này suốt năm năm rồi, cũng như họ đã và đang làm với vô số hội chứng kì quặc hâm dở khác của mỗi thành viên. Chuyện Hongbin thích thả dê bàn tay bàn chân của mình đi loạn cũng chẳng phải là điều gì kinh khủng cả vì thành thực mà nói thì cả bọn đã nhờn mặt với nó luôn rồi. Nếu cậu ấy thích sờ thích chọc thích cắn thì cứ đơn giản là để mặc cho cậu ấy thỏa mãn thú tính thôi, người chứ có phải kẹo đâu mà mòn đi được. Chỉ cần nhớ rút tay ra trước khi bị cắn là được rồi.
Làm anh ý mà, cần có tấm lòng bao dung như biển cả đúng không?
Và chẳng hiểu tại sao mà Hongbin lại chỉ bộc phát thói quen ấy khi thằng bé biết xung quanh nó là đồng bọn trong động Chim Lợn. Còn trước mặt người khác, thằng bé lại cứng quèo quèo như khúc gỗ vậy, cứ thế mà biến thành thanh niên nghiêm túc thật mới hài hước chứ. Thời nay thả dê cũng phải xem tình huống xem đối tượng đó. Cũng còn may.
Khi được đồng bọn phỏng vấn về chuyện này, đương sự - lúc này đang say sưa đồ sát quân thù trong game - tỉnh bơ phát biểu:
"Chắc lúc đó người ngoài hành tinh của em bận rồi!"
Đù, thế mà cưng cũng nói ra được, anh quỳ mày rồi đó em ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip