17

Phần 17 – Những Mảnh Vỡ Còn Lại

Sau cuộc gặp gỡ với Qi, Rin trở về căn phòng nhỏ của mình, nơi mà không có gì ngoài bóng tối và những suy nghĩ bế tắc. Cô vẫn không biết mình đang tìm kiếm gì. Cô bước vào căn phòng như bước vào một thế giới khác, nơi mà mỗi bước đi của cô đều vang lên như tiếng dội lại của một âm thanh xa vời. Mọi thứ trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng như trước. Những ký ức trong quá khứ, những cảm xúc đã từng là của cô giờ chỉ còn là những mảnh vụn không thể nào ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.

Qi đã nói rằng cô vẫn có thể thay đổi, nhưng Rin không thể hiểu làm thế nào để thay đổi. Làm sao có thể tìm lại một phần linh hồn đã mất? Làm sao có thể lấy lại những sắc thái đã bị đánh đổi? Những câu hỏi ấy cứ xoáy vào tâm trí cô, nhưng câu trả lời không hề đến gần.

Vào một buổi sáng mưa, khi những giọt nước còn lấp lánh trên những chiếc lá ngoài cửa sổ, Rin quyết định bước ra ngoài, dù không có mục đích rõ ràng. Cô không còn nơi nào để đi, không còn ai để tìm. Nhưng có một điều mà cô biết rõ: cô phải tìm lại được thứ gì đó. Dù chỉ là một chút, một mảnh vỡ nào đó.

Đi qua những con phố quen thuộc, Rin bất giác dừng lại trước một quán nhỏ mà cô chưa bao giờ để ý trước đây. Cửa kính mờ đục, ánh sáng bên trong dịu dàng. Cô không biết sao lại quyết định bước vào, nhưng có một điều gì đó thôi thúc cô. Khi bước qua cửa, một làn gió nhẹ thoảng qua, như muốn chào đón cô.

Bên trong quán, một người phụ nữ lớn tuổi ngồi sau quầy bar, nở một nụ cười nhẹ khi nhìn thấy cô. Cô ấy không hỏi Rin vì sao vào đây, chỉ đơn giản là đưa cho cô một tách trà ấm, ánh mắt bà dịu dàng, nhưng sắc sảo như thể nhìn thấu hết mọi điều.

– Trà sẽ giúp ngươi nghĩ rõ hơn, – người phụ nữ nói một cách nhẹ nhàng, như thể đã quen thuộc với những người khách như Rin.

Rin ngồi xuống, im lặng. Cô không biết phải nói gì, chỉ nhìn vào tách trà, cảm nhận hơi ấm lan tỏa trong tay. Thứ cảm giác này lạ lùng, nó khiến cô nhớ lại những ngày xưa, những ngày mà mẹ cô vẫn còn sống, những buổi sáng bình yên với một tách trà cùng những câu chuyện giản đơn.

Khi ngước lên, người phụ nữ ấy vẫn nhìn cô, như thể đang đợi một câu hỏi, một lời nói.

– Ngươi đang tìm kiếm điều gì? – Bà hỏi, giọng bà trầm ấm, như thể đã biết câu trả lời từ lâu.

Rin nhìn vào mắt bà, một cái nhìn sâu sắc mà cô không thể lẩn tránh. Cô thở dài, buông lỏng đôi vai mệt mỏi.

– Tôi không biết nữa. Tôi chỉ… cảm thấy mất mát, như thể có thứ gì đó đã biến mất và không thể tìm lại.

Người phụ nữ ấy cười nhẹ, không có vẻ gì là thương hại, chỉ là một nụ cười hiền hậu, như thể đã trải qua những tháng ngày cô đơn, mất mát và tự mình tìm ra con đường trở về.

– Đôi khi, sự mất mát không phải là thứ gì đó cần phải tìm lại. Ngươi có thể không lấy lại được những gì đã mất, nhưng có thể học cách sống với nó. Mất đi một phần không có nghĩa là ngươi không thể sống trọn vẹn với những gì còn lại.

Rin im lặng. Những lời này như một con dao khẽ cắt vào tâm trí cô. Cô nhận ra rằng, có thể cô không bao giờ tìm lại được những sắc thái đã mất, nhưng có thể cô sẽ học cách sống mà không cần chúng.

Cô đứng dậy, cảm ơn người phụ nữ và bước ra ngoài, nhưng lần này, bước chân của cô không còn là những bước đi vô định nữa. Cô biết rằng dù vẫn còn mơ hồ, cô đã bắt đầu nhìn nhận lại chính mình. Cô không phải là những mảnh vụn còn sót lại sau sự mất mát. Cô là Rin, và Rin có thể sống tiếp, dù không hoàn hảo, dù không trọn vẹn.

Cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng có lẽ, cô sẽ có thể sống một cuộc sống mới. Một cuộc sống không còn tìm kiếm những thứ đã mất, mà thay vào đó, là học cách trân trọng những gì còn lại, dù cho nó chỉ là những mảnh vỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #badoimat