Side C: Mối quan hệ này là gì? - Chap 6
"Dù chúng ta có xa nhau đến đâu vào lúc này..."
Tiếng nhạc đệm vang lên, Từ Khải và Dục Đồng bước ra trước, cầm micro và hát bài hát OST được mong đợi nhất cùng với fans ở trung tâm rạp hát để giao lưu.
"Cho dù tất cả chia cắt chúng ta..."
Tôi nắm tay Điển Điển và bước ra khỏi lối đi nhỏ ở giữa hội trường. Những người hâm mộ có mặt rất nhiệt tình, thổi bùng lên dòng máu trong tim bốn người chúng tôi. Những bài hát được hát ngày càng mạnh mẽ hơn, và những giọng hát sắp phá vỡ bầu trời.
"Được rồi, cảm ơn K4 đã mang đến cho chúng tôi bài hát chủ đề <Have Your Tomorrow>! Tiếp theo, hãy yêu cầu họ đến sân khấu trung tâm. Chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi khởi động. Hãy cổ vũ cho họ một chút, được không?!!"
Người dẫn chương trình cố gắng làm nóng bầu không khí. Không có nhiều không gian trước màn hình lớn trong rạp hát, các diễn viên đứng thành một hàng và chiếm hầu hết các ghế. Lương Triết và Tiểu Kiệt cũng đến. Người dẫn chương trình hỏi một vài câu hỏi khó, nói rằng đó là nghi lễ nhập môn.
Đến lượt tôi với Điển Điển. Tôi nhìn nhân viên mang ra một mâm đầy đồ vật màu đỏ từ hậu trường, và cảm thấy không ổn rồi.
Khuôn mặt Điển Điển tái nhợt vì sợ hãi, em ấy nắm lấy tay tôi và lùi lại một bước.
Khi mâm đồ vật đó đến gần, tôi có thể thấy rõ đó là một đĩa chồi ngô nấu trong nồi lẩu cay.
Điển Điển nuốt nước bọt một cách lo lắng, người dẫn chương trình khuyến khích hai chúng tôi sử dụng đạo cụ để tái hiện lại cảnh nổi tiếng trong phim. Tôi biết rằng không có cách nào để tránh trò chơi này, vì vậy tôi cúi xuống và cắn vào phía trên cùng của ngọn chồi ngô.
Điển Điển phản ứng nhanh chóng, và khi thấy tôi di chuyển, em ấy cũng hợp tác đi tới, để phần chồi ngô lơ lửng trên không trung rơi vào miệng em.
Chúng tôi mút cả hai bên chồi ngô, rút ngắn khoảng cách dần trong khi ăn, cho đến khi sắp chạm vào môi nhau, nhưng người dẫn chương trình yêu cầu chúng tôi dừng lại và giữ nguyên tư thế này với lý do chụp ảnh.
Tôi nhìn vào mồ hôi rịn ra trên trán em ấy và lắng nghe tiếng mút như thể không chịu đựng nổi của em ấy.
Cuối cùng, sau một lúc, khi họ thông báo rằng thời gian chụp ảnh đã kết thúc, tôi cắn chặt chồi ngô bằng răng, hút lại và nuốt trọn cả cây.
Khương Điển, người không ăn được miếng chồi ngô, nhìn tôi với vẻ mặt khó tin.
Trước khi kịp nói một lời, chúng tôi đã bị nhân viên đẩy đến chỗ ngồi được chỉ định. Đèn trong rạp mờ dần, và màn hình lớn chiếu tập thứ mười hai của tuần trước.
Điển Điển ngồi bên trái tôi, xác nhận rằng không có ai bật micrô và thì thầm vào tai tôi.
"Vừa rồi cám ơn anh."
"Hử?"
"Thì chồi ngô đó. Thực ra, em có thể ăn được mức độ cay này."
"Thật sao? Lẩu Đài Bắc cay vừa."
"Này~ Anh coi thường em à?"
Màn hình vừa chiếu cảnh chúng tôi làm lành. Trên màn hình, Trần Nghị và Eddie cởi áo và ân ái trên giường.
Khán giả xung quanh phát ra tiếng "ohhh", ngay cả Hứa Khải ngồi cạnh Điển Điển cũng quay lại trêu chọc chúng tôi.
Đột nhiên chúng tôi trở thành tâm điểm bình luận của toàn bộ khán giả. Tôi nhanh chóng nghiêng sang một bên và co người lại dưới sự che chắn của Điển Điển, cố gắng tránh ánh mắt kỳ lạ của mọi người.
Điển Điển ngồi cạnh tôi nói vài câu chế giễu tôi quá nhút nhát, rồi tiếp tục xem phim.
May mắn thay, cảnh ngượng ngùng đó đã nhanh chóng được lướt qua, rồi cảnh cuối mà các diễn viên chưa được xem đã được chiếu. Kỳ tích chỉ kéo dài mười ba tập đã mở ra hồi kết giữa tiếng reo hò và sự lưu luyến. Mọi kỳ vọng và thành tựu sẽ kết thúc một cách hoàn hảo vào đêm nay.
"Bây giờ chúng ta hãy hỏi Bá Văn và Điển Điển về những gì các bạn muốn nói với người đồng hành của mình trong hành trình kỳ diệu này?" Người dẫn chương trình gợi ý.
Thành thật mà nói, tôi đã rất mệt mỏi với phân đoạn tay trong tay và chân thành này, nhưng sau cùng, nó vẫn là một phần của buổi biểu diễn, và tôi vẫn phải nói vài lời trước mặt họ.
Tôi đã vắt óc suy nghĩ về điều đó, và tôi cảm thấy mình nên nói điều gì đó khác biệt.
"Ngay từ đầu, chúng ta đã không biết cách hòa hợp với nhau, nhưng sau đó chúng ta phát hiện ra rằng em và anh thực sự giống nhau. Chúng ta đều hy vọng rằng mọi người sẽ vui vẻ và thoải mái. Cám ơn em."
Em ấy có mệt mỏi khi nghe lời cảm ơn này không? Nhưng tất cả những điều đó đều xuất phát từ trái tim mình. Tôi không biết phải nói gì khác để bày tỏ lòng biết ơn của mình với em ấy.
"... Chúc em thân thể vui vẻ."
Tôi bật cười. Khán giả đang reo hò, và một người bên cạnh tôi hét lên "Thân thể vui vẻ". Đó là một trò đùa do tôi lỡ lời ở buổi họp fan gần đây nhất, và nó đã trở thành một joke inside đặc biệt giữa chúng tôi.
"Cuối cùng, anh muốn nói với em rằng lần tới khi chúng ta gặp nhau, anh vẫn sẽ đưa em về nhà."
Nhưng anh không biết nên về nhà nào.
Anh biết em không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta trước công chúng. Có lẽ anh nên thông cảm cho em, có lẽ anh nên xử lý mọi chuyện giữa chúng ta theo cách mơ hồ như vậy. Anh hy vọng mình có thể hiểu em.
"Được rồi, chỉ vậy thôi, còn lại sẽ nói riêng nhé."
"Đây là điều tốt nhất mà anh từng nói." Em trả lời.
"Khoảnh khắc này giống như quay lại buổi phát sóng trực tiếp tuần trước. Em nghĩ về lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tại công ty sản xuất, và cho đến hôm nay, anh thấy đấy, chúng ta đã đến một địa điểm lớn hơn, gặp gỡ nhiều người thích chúng ta hơn."
Chúng tôi luôn nắm tay nhau, nhưng em không dám nhìn tôi.
"Chúng ta đã cùng nhau đi qua nhiều con đường không ngờ tới."
Một câu nói không thể rõ ràng hơn đã diễn tả những thăng trầm của năm qua.
"Mặc dù đôi khi chúng ta có quan điểm khác nhau. Nói thế nào nhỉ, chúng ta thực sự là những con người rất khác nhau. Nhưng em rất biết ơn khi được gặp Trần Nghị."
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn khi lắng nghe. Em ấy đang nói về Trần Nghị, không phải Trần Bá Văn.
"Em thực sự rất vui vì được biết anh vào đêm trại huấn luyện đó. Anh là một người rất tốt, cũng là một diễn viên rất tốt."
Sau khi nói xong, em hít một hơi thật sâu cúi đầu nhìn xuống đôi giày của mình. Ở phía quay lưng lại với khán giả, một giọt nước mắt trong vắt chảy dài từ đôi mắt ướt của em. Tôi lặng lẽ đưa tay lau nước mắt cho em, và em hất tay tôi ra.
"Ngay cả khi chúng ta có những con đường khác nhau để đi sau tập cuối hôm nay, anh phải biết rằng anh thực sự quan trọng với em. Vâng, cảm ơn anh. Em yêu anh."
Khương Điển cố gắng nhón chân và ôm tôi một cách vỗ về. Tôi vẫn đang lang thang trong lời nói của em ấy, không hiểu ý nghĩa thực sự của những lời này. Tôi ôm em ấy theo phản xạ, nhưng không thể nói một lời nào.
Người dẫn chương trình nói chuyện lịch sự, nhưng giọng nói của anh ấy bị phân tán vì sốc. Tôi nhìn Từ Khải và Dục Đồng trước mặt nhưng họ cứ mờ nhạt dần. Tôi không thể tập trung.
Ai có thể cho tôi biết câu cuối cùng của em ấy có nghĩa là gì?
Vào nửa đêm, xe đưa đón chở các diễn viên dừng lại trước lối ra của tàu điện ngầm. Bốn người vừa ăn uống rất nhiều ở tiệc mừng công đã xuống xe. Từ Khải say rượu dựa vào Dục Đồng và nhanh chóng biến mất sau cầu thang của lối ra tàu điện ngầm, trong sự vội vã để nói lời tạm biệt.
Tôi đi bộ cạnh Khương Điển vào một công viên nhỏ yên tĩnh và vắng vẻ gần đó. Rõ ràng là không ai trong chúng tôi có ý định về nhà ngay.
Công viên được nối với một con đường mòn ven biển. Những nhân viên văn phòng ban ngày chăm chỉ đi chạy bộ vào ban đêm. Có những đứa trẻ đạp xe và những thanh thiếu niên đang chơi đùa xung quanh, nhưng em ấy dường như không nhìn thấy họ và tự mình đi về phía trước.
"Em..."/"Trần Bá Văn,..." Chúng tôi cùng nói.
"Anh nói trước đi."/"Em nói đi"
"Câu cuối cùng của bài phát biểu vừa nói lúc nãy có nghĩa là gì?"/"Trần Bá Văn, tại sao anh không đồng ý nhận bộ phim chúng ta cùng hợp tác?"
Đêm ồn ào, chỉ còn lại tiếng thở của tôi và em. Trong cuộc đấu tranh và do dự không hồi kết, không ai muốn là người giải thích trước.
"Anh không từ chối." Tôi lên tiếng trước. "Nếu anh vẫn hợp tác với em trong tác phẩm tiếp theo, điều đó có nghĩa là chúng ta vẫn gắn liền với một cặp đôi trên màn ảnh. Em nói em không thích bị đóng khung, và chúng ta phải đối mặt với nhau ngày đêm trong đoàn làm phim. Họ có thể dễ dàng nhìn thấy mối quan hệ riêng tư của chúng ta. Anh nghĩ em không muốn người khác biết. Vì vậy, anh vẫn đang suy nghĩ, không phải là anh không đồng ý."
Điển Điển nhìn tôi với một chút nghi ngờ, nhưng không có thời gian để xử lý phản ứng trong một lúc.
"Vậy rồi, em nói gì ở tập cuối hôm nay? Chúng ta sẽ đi hai con đường khác nhau sao? Khương Điển, em thực sự thích anh? Em thích Trần Nghị hay Trần Bá Văn?"
Em đưa ngón tay lên miệng và cắn nhẹ. Đó là một hành động nhỏ mà em sẽ làm khi em căng thẳng.
"Thật ra, anh chưa bao giờ hỏi em rõ ràng tại sao em không muốn người khác biết rằng chúng ta đang yêu nhau."
Tôi đưa tay ra giữ ngón út bị cắn của em lại để em không tự làm mình đau.
"Anh là người rất chiếm hữu," tôi nói, cúi đầu và hôn lên ngón tay em, "Nếu anh có bạn trai, anh muốn cả thế giới biết rằng em ấy là của anh."
Tôi nhìn em với ánh mắt gần như cầu xin.
"Trần Bá Văn, anh đã nghĩ đến hậu quả chưa?" Em rút bàn tay lạnh ngắt của mình ra và lùi lại.
"Anh có biết hai chàng trai phải chịu áp lực lớn thế nào khi ở bên nhau không? Nếu mọi người phát hiện ra chúng ta là một cặp đôi thực sự, anh đoán xem họ sẽ nghĩ gì? Những đạo diễn đó có muốn dùng diễn viên đồng tính để quay phim BG không? Nếu truyền thông phát hiện ra, anh sẽ mất tất cả, sự nghiệp, tương lai, gia đình, tất cả mọi thứ."
"Khương Điển, em không thể can đảm hơn vì anh sao?"
"Anh luôn là người vội vã lao vào mọi chuyện. Em chỉ không muốn chúng ta bị tổn thương."
"Anh không phải sinh ra đã là người đồng tính! Anh chỉ tình cờ thích em thôi! Và em chỉ tình cờ là một cậu con trai!"
Hai chúng tôi nói những lời giận dữ, không ai chịu nhượng bộ. Tôi tức giận quay lại ga tàu điện ngầm, để lại em ấy một mình trong cơn nóng nảy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip