Dịu dàng an ủi
Lệ Quân Ngự nâng tay lên để phía sau lưng cô gái đơn bạc, một chút lại một chút nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Thanh âm thành thục thuộc về nam nhân khàn khàn hơi trầm xuống.
Tuy rằng như cũ lạnh băng, nhưng lại có một loại cảm giác làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Hắn chưa bao giờ hống ai, ngay cả đối với mấy em trai đều thật sự lãnh khốc cũng không.
Không thể tưởng được có một ngày, hắn lại sẽ giống như bây giờ, hống một nữ hài nào đó.
Lệ đại thiếu hống người kỹ thuật không quá khả quan, chỉ có thể khô cằn lặp lại câu nói kia vài lần.
"Không có việc gì, hết thảy đã có anh."
Môi mỏng khẽ mở, trầm trầm tiếng nói, dễ nghe đến muốn chết, "Anh sẽ thay em thu thập những người đó."
Bị tiếng nói trầm thấp đầy từ tính như vậy hống hảo một trận, Nguyễn Manh Manh mới chậm rãi từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt nhỏ đáng thương bị nước mắt làm ướt nhẹp, dường như thêm tăng vẻ đẹp của tiểu hoa miêu.
Nhưng đôi mắt hạnh ngập nước kia lại sáng đến cực kỳ.
Thời điểm ngước mắt nhìn hắn, có thể thấy được trong mắt nàng phản chiếu ra ảnh ngược của hắn.
Phảng phất như toàn thế giới, cũng chỉ có một mình hắn.
Ánh mắt như vậy, làm Lệ Quân Ngự không tự giác buộc chặt hô hấp.
"Ba tôi.....ba tôi có phải hay không thật sự không cần tôi?" Manh Manh nâng đầu, ánh mắt lấp lánh, hàm răng trắng tuyết khẽ cắn cánh môi hồng nhạt.
Khuôn mặt nhỏ hoa lệ nhận hết uỷ khuất, tràn ngập bất lực cùng bất an.
Nam nhân ánh mắt rõ ràng gia tăng.
Cứ như vậy trong nháy mắt, hắn phảng phất thấy được sự bi thương trên người cô gái, khi còn nhỏ đã mất đi người mẹ và người chị đã hết mực yêu thương.
"Đừng sợ, sẽ không." Bàn tay to ở trên đầu nàng xoa xoa, một bên trấn an đem nàng nhẹ nhàng ấn tiến trong lòng.
Lệ Quân Ngự kia cao cao tại thượng, từ trước đến nay chỉ dùng đầu óc tính toán đầu tư, lúc này thế mà lại muốn cùng cô gái nhỏ bảo bối này phân tích mâu thuẫn gia đình.
"Vừa rồi người thân của cô, cùng cô quan hệ thật không tốt." Hắn dùng chính là câu trần thuật, mà không phải là câu hỏi.
"Ân, bà ta là mẹ của mẹ kế của tôi, luôn miệng nói là bà ngoại tôi, kỳ thật đều không phải......bà ngoại tôi họ Miêu, ở tại đường núi 185 nhà cũ, căn bản không phải là bà ta!"
Tiểu Nãi Miêu giống như khôi phục tinh thần, không giống vừa rồi như vậy uể oải, ít nhất lúc mắng người khác, thanh âm vang dội rất nhiều.
Lệ Quân Ngự mặc đồng híp lại, lại xoa xoa nàng, cho nàng thoả sức nói.
Tạm thời tính toán không so đo Tiểu Nãi Miêu làm tiểu thư Lệ gia, liền cho nàng tự do có tật xấu thô tục.
"Cho nên, lời nói của bà ta rất có thể là ở cố ý kích thích cô, cô không nên vì loại người này sinh khí."
"......" Nguyễn Manh Manh dại ra, nghe Lệ Quân Ngự phân tích, giống như thật là có chuyện như vậy.
Đầu nhỏ ở hắn trong ngực hắn cọ cọ.
Nguyễn Manh Manh chính là chưa phát hiện, nàng đã vô ý thức hướng đến Lệ Quân Ngự, cho hắn sự tín nhiệm, còn ở trong ngực hắn tìm thêm cảm giác ấm áp, còn có vị trí đáng tin cậy số 1.
Từ trên người nam nhân này tản mát ra cảm giác an toàn, đang vô ý thức hấp dẫn nàng.
"Chính là, lời nói của bà ta cũng hoàn toàn không nhất định đều là giả." Thiếu nữ thanh âm rầu rĩ, mang theo một loại nhút nhát ngày thường rất ít biểu hiện ra .
"Ba tôi, đích xác đã thật lâu không đi tìm tôi. Bà già kia nói không sai, ba tôi thật sự không cần tôi......Từ lúc tôi rời nhà đi, một hồi điện thoại ông cũng không gọi tới."
Nguyễn Manh Manh vẫn luôn làm bộ không thèm để ý, kỳ thật, nàng thực để ý, thực để ý.
Tuy rằng hiện tại mẹ nàng không chết, tuy rằng hiện tại ba nàng có mẹ kế có thêm con gái giống như đối nàng xa cách hơn.
Chính là qua đi rất nhiều chuyện trong cuộc đời, trong sinh mệnh nàng sinh mệnh nhất để ý ba người chính là chị gái, ba ba cùng gia gia.
Nàng không quan tâm người ngoài có cái nhìn như thế nào, thậm chí không để bụng nãi nãi, cô cô đối với nàng có bao nhiêu thành kiến.
Bởi vì đối nàng mà nói, những người đó đều là không quan trọng.
Chính là, nàng thực để ý ba nàng.
Tựa như chị nàng nói qua, nàng là cái một cây gân thô tuyến điều.
Người như vậy, không dễ dàng bị người ngoài thương tổn, nhưng thường thường lại dễ dàng bị người mình chân chính để ý trong lòng làm thương tích đầy mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip