Chương 1066 -1070

Chương 1066: Sinh nhật kinh hỉ (14)

Một nhà ba người cùng bốn chó một lớn ba nhỏ vui vẻ về tới nhà.

Tiểu Bạch với Hạ Úc Huân cùng vây quanh Pudding và mấy tiểu bảo bảo, chơi đến tận đêm muộn cũng không muốn đi ngủ.



Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ nhìn xem hai người, mặc dù đã sớm ngờ tới tinh hình sẽ như này, nhưng hiện thực so với dự đoán của anh còn nghiêm trọng hơn.

Không nghĩ tới Tiểu Bạch cũng thích chó như thế.

"Đừng chơi nữa, hai người không ngủ được nhưng chúng nó muốn nghỉ ngơi."

"Dạ, ba..."

"A, tốt a... Pudding ngủ ngon! Các bảo bảo ngủ ngon!"

Hai người lúc này mới lưu luyến rời đi.

Trở lại phòng ngủ, Lãnh Tư Thần đã chuẩn bị nước tắm cho cô, còn giúp cô chuẩn bị quần áo sạch để thay, "Đi tắm rửa."

"Ngô, tôi buồn ngủ quá, có thể không tắm được không?"

"Em còn biết mệt?" Lãnh Tư Thần không nói nhìn cô một cái, "Tắm rửa dễ chịu hơn, hôm nay uống nhiều rượu như vậy, lại chơi tới bây giờ, người toàn là mồ hôi."

Hạ Úc Huân đành phải lầu bầu ôm quần áo tiến vào phòng tắm, Lãnh Tư Thần không yên tâm dặn dò một câu, "Đừng tắm quá lâu, tắm qua một chút là được rồi."

Hạ Úc Huân cũng không có ý định tắm lâu, nhưng vừa rồi chơi đùa nhiệt tinh quá, vừa rồi là bởi vì nhìn thấy pudding quá hưng phấn mới không buồn ngủ, lúc này nằm trong bồn tắm, thân thể được nước ấm bo lấy, cơn buồn ngủ lập tức như thủy triều dâng lên, sữa tắm mới đổ ra tay, mí mắt càng ngày càng nặng, thế là cứ duy trì tư thế vừa xoa kem vừa ngủ thiếp đi...

Lãnh Tư Thần trong lúc hai người kia chơi với Pudding đã tắm rửa sạch sẽ xong, mặc sẵn đồ ngủ nằm trên giường chờ Hạ Úc Huân, kết quả hờ tới hơn nửa tiếng cũng không thấy người đâu.

Chắc hẳn là nằm trong bồn nước nóng, quá thoải mái nên ngủ nên ngủ thiếp đi rồi!

Sẽ không phải là thật ngủ thiếp đi a?

Lãnh Tư Thần lập tức đứng dậy gõ cửa phòng tắm.

Bên trong yên tĩnh một tia động tĩnh đều không có.

Lãnh Tư Thần lập tức vặn ra khóa cửa đem cửa đẩy ra, rèm cũng kéo ra, quả nhiên thấy nha đầu kia nghiêng đầu tựa ở thành bồn tắm ngủ ngon lành, cả lọ sữa tắm đều rơi vào bồn nước...

Mắt thấy đầu của cô dần dần chìm xuống dưới, anh mà vào muộn một lúc, cô hẳn sẽ chết ngạt.

Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ vuốt vuốt mi tâm, mau chóng đỡ cô lên, thế nhưng trên người cô có nhiều chỗ còn dính sữa tắm chưa lau sạch, Lãnh Tư Thần đành phải nhanh chóng giúp cô tắm một cái, sau đó mở vòi sen nhẹ nhàng giúp cô rửa sạch.

Chờ đem cô tắm sạch sẽ, lau khô sau ôm đến trên giường, Lãnh Tư Thần đã một thân chật vật, không chỉ có tóc áo ngủ ướt hơn phân nửa, thảm nhất là nơi nào đó đã nhận nại tới mức đau đớn...

Đáng chết ! Rồi môt ngày anh sẽ bị nha đầu này bức tới chết thôi!

Lãnh Tư Thần bất đắc dĩ nhìn chằm chằm người nào đó vần hồn nhiên ngủ say trên giường, mặt âm trầm,lại một lần nữa đi tắm nước lạnh, sau đó mới mệt mỏi trở về giường.

Lúc này người nào đó đã ngủ đến nghiêng trời lệch đất, nếu để ý còn có thể nghe được tiếng ngáy khe khẽ.

Vừa nghĩ tới ngày mai cô phải bồi Tiêu Mộ Phàm cả ngày, Lãnh Tư Thần liền một khắc cũng không ngủ được, cuối cùng cũng không muốn nằm nữa, trực tiếp ngồi dậy, tựa vào thành giường, mặt so với bóng đêm ngoài cửa sổ còn đen và lạnh lẽo hơn.

Ngay lúc Lãnh Tư Thần đang mê man suy nghĩ, bên cạnh đột nhiên truyền tới động tĩnh lớn.

Nha đầu kia đoán chừng uống nhiều rượu nửa đêm thấy nóng, bắt đầu ôm chăn mền lăn qua lăn lại, cuối cùng "Rầm" một tiếng, rơi xuống giường ...

Chương 1067: Sinh nhật kinh hỉ (15)

Lãnh Tư Thần trong nháy mắt tấm sự nặng nề biến mất, chỉ có bất đắc dĩ, nhanh chóng bước xuống ôm cô lên giường, một lần nữa đắp kín mền.

Kết quả... Nha đầu kia sống yên ổn không đầy một lát lại bắt đầu lật qua lật lại, cuối cùng đột nhiên một chân giơ cao gác lên con thỏ bông, ngay sau đó, cả người cô đều bấu víu vào con thỏ kia...


Một giây sau, lăn mình một cái, vượt núi thỏ bông cách chở, trực tiếp đụng thẳng vào người Lãnh Tư Thần...

Bởi vì Lãnh Tư Thần lúc này đang ở tư thế ngồi, nên đầu của cô nện thẳng vào bụng anh, hết lần này tới lần khác nha đầu kia còn không an phận, đầu ở nơi đó cọ qua cọ lại, tay cũng không quy củ, miệng bên trong không ngừng lầm bầm, "Pudding... Pudding..."

A, rất tốt! Thế mà coi anh là thành chó...

Lại để cho cô như thế cọ một chút, anh có ngâm mình cả đêm trong nước lạnh cũng vô ích, Lãnh Tư Thần cầm cánh tay cô kéo sang bên kia giường, sau đó dùng con thỏ chặn lại, tiếp đó cũng đặt lưng nằm xuống, ép buộc mình đi ngủ.

"Pudding... Pudding..." Trái sờ sờ phải sờ sờ đều sờ không tới, Hạ Úc Huân có chút gấp, mang theo tiếng khóc nức nở, từng tiếng kêu pudding, sau đó một bên lục lọi một bên lăn qua lăn lại, cuối cùng lại "Vượt ngục" thành công, vượt qua con thỏ, úp sấp trên người Lãnh Tư Thần, tiếp tục một mặt thỏa mãn sờ tới sờ lui ôm không thả...

Lãnh Tư Thần: "..."

Lúc này Lãnh Tư Thần là nằm, nha đầu kia mò tới tóc của anh về sau lập tức yêu thích không buông tay, đoán chừng là đem tóc anh xem như lông của Pudding, thế là một tay lấy đầu của anh đặt vào ngực mình vò tới vò lui, "Pudding ngoan... Thật xin lối,vất bỏ mày lâu như vậy..."

Lãnh Tư Thần đầu chôn ở chỗ mềm mại của người nào đó, trong hơi thở ho đều là hương thơm của cô, đến lúc gần như không chịu nổi nữa, nha đầu kia đột nhiên nhíu nhíu mày lại, "Thứ gì... cái gì đây ..."

Sau đó một bàn tay nhỏ đặt lên nơi yếu ớt nhất của anh...

Lãnh Tư Thần... Triệt để hỏng mất...

Không chịu nổi xoay người một cái, cắn răng nghiến lợi đem người nào đó muốn tìm đường chết đặt dưới thân, gân xanh nổi trên trán...

Đây là em bức anh! ! !

Một giấy trước khi mất đi khống chế, một tia lí trí cuối cùng nhắc nhở anh phải nhịn xuống, không muốn thất bại trong gang tấc, kết quả, anh vừa hít sâu một hơi chuẩn bị thối lui, nha đầu kia đần độn toét miệng nói mớ một tiếng "Nam thần" ...

Thế là, lý trí tan thành tro bụi...

Sau đó tới hơn nửa đêm, trong miệng cô chỉ có thể phát ra đơn âm tiết, cùng một cái tên... Lãnh Tư Thần...

Chuông đồng hồ điểm 12 giờ, Lãnh Tư Thần vừa kết thúc một lần, thở hổn hển hôn nhẹ lên trán cô, lẩm bẩm một câu, "Vợ à, sinh nhật vui vẻ."

...

Sáng sớm hôm sau.

Chuông báo thức vang lên, Hạ Úc Huân vô cùng khó khăn lục lọi đem đồng hồ báo thức nhấn tắt.

Vì muốn dậy sớm chăm sóc cho Pudding, cô đã đặt đồng hồ trước môt tiếng.

Nhưng cho dù vậy, cô cũng không thể vì dậy sớm một chút mà mệt tới dạng này! Hơn nữa còn đau lưng chuột rút ...

Tối hôm qua cô uống say về sau đánh nhau sao?

Hạ Úc Huân cau mày ngồi dậy, dần dần phát hiện thân thể không thích hợp...

Dù sao cũng không phải thiếu nữ không rành sự đời, loại cảm giác này quá quen thuộc...

Hạ Úc Huân lửa giận lập tức bùng phát, một tay phi thẳng con thỏ bông xuống giường, sau đó xốc chăn Lãnh Tư Thần lên, gầm thét: "Lãnh Tư Thần!"

Lãnh Tư Thần tuấn dật khẽ nhíu chân mày, híp mắt lườm cô một chút, thần sắc bất mãn nói, "Chớ quấy rầy, anh rất mệt mỏi..."

Chương 1068: Sinh nhật kinh hỉ (16)

"Rất mệt mỏi... Dựa vào..." Hạ Úc Huân vô cùng phẫn nộ, tay run run chỉ chỉ vào anh, "Anh... Anh anh... Anh tối qua thừa lúc tôi uống say đã làm gì xằng bậy với tôi rồi?"

Lãnh Tư Thần không nhanh không chậm đem chăn kéo trở về đắp kín, "Em nên hỏi, tối qua là em làm gì anh rồi."


"Ta làm gì anh?" Hạ Úc Huân ngẩn ngơ.

"Về sau uống rượu say chớ ngủ cùng phòng với anh." Lãnh Tư Thần ngữ khí ghét bỏ, tỏ vẻ như thiếu nữ bị cường đạo bắt nạt.

Hạ Úc Huân có chút đoán không được, tình huống này là như thế nào?

Chẳng lẽ là chính cô hôm qua say rượu, nổi, thú, tính?

Hạ Úc Huân gắt gao nhìn chằm chằm anh, "Đừng hòng vu hãm tôi! Anh có chứng cứ gì chứng minh tôi... Tôi làm gì anh..."

"Không có chứng cứ." Lãnh Tư Thần trả lời, Hạ Úc Huân chưa kịp bào phát anh lại bồi thêm câu nữa, "Em nêu muốn có chứng cứ, lại uống say lần nữa, anh sẽ quay lại phẩm hạnh lúc say rượu của em để em từ từ kiểm chứng."

Hạ Úc Huân lập tức đen mặt, "Không cần!"

Thế nhưng là nghĩ tới nghĩ lui vẫn không cam tâm, giơ chân đá đá sau lưng anh, "Anh không thể nhịn một chút sao?"

Lãnh Tư Thần lập tức quay đầu yên lặng nhìn về phía cô, ngữ khí lạnh lùng nói, "Lúc đầu một nữ nhân mềm yếu nằm cạnh đã đủ rày vò, hiện tại còn say khướt rồi sờ mó anh, đem đầu của anh đặt ở ngực mình vò, em còn muốn anh nhịn?"

"..."

Những sự tình này đều là cô làm ? ? ?

Thật đúng là máu chó!

"Từ hôm nay trở đi! Tôi muốn kiêng rượu!" Hạ Úc Huân bi phẫn thề, sau đó vịn lưng xuống giường đi xem pudding.

Vừa xuống dưới lầu, phát hiện Tiểu Bạch bảo bối còn dậy sớm hơn cả cô, mà đã theo hạng mục dinh dưỡng chuẩn bị xong bữa sáng.

"Bảo bối, sao lại dậy sớm vậy, những cái này để mẹ làm được rồi, con còn đang tuổi ăn tuổi lớn mà!" Hạ Úc Huân đau lòng nói, ngồi xuống cùng cậu nhóc xem Pudding.

Pudding thấy cô, lập tức ngoắt ngoắt cái đuôi đi tới cầu vuốt ve, Hạ Úc Huân mỉm cười sờ lên đầu xù lông của nó, cảm giác kia, thật sự siêu cấp dễ chịu!

"Không có, con chỉ dậy sớm hơn 20 phút, không sao đâu."

Thấy cậu nhóc mắt nhìn không rời được Pudding với mấy tiểu cẩu, Hạ Úc Huân buồn cười, "Thích vậy sao!"

"Thích lắm!" Tiểu gia hỏa dũng mãnh gật đầu, con mắt đều tỏa sáng .

Nhìn thấy Tiểu Bạch lúc nào cũng trong bộ dáng tiểu đai nhân không mấy khi lộ ra vẻ mặt trẻ thơ thế này, Hạ Úc Huân trong lòng vô cùng cao hứng, có chút hối hận không sớm nuôi một con thú nhỏ làm bạn với nhóc.

Tiểu Bạch tính cách quá an tĩnh, Mộng Oanh tỷ cũng từng đề cập qua nuôi thú cưng sẽ giúp được phần nào, nhưng lại vì nguyên nhân chính mình sợ hãi mới chậm chạp không nuôi.

...

Hạ Úc Huân hôm nay không còn phải đau đầu vì quần áo nữa, trực tiếp mặc một bộ thể thao màu xám bình thường, tóc buộc cao.

"Hai người hôm nay định đi đâu?" Lãnh Tư Thần ngồi dựa vào đầu giường, từ lúc cô mở của tủ vẫn nặng nề nhìn cô chằm chằm, rốt cục nhịn không được hỏi một câu.

"Ngô, bữa sáng chuẩn bị dẫn cậu áy đi ăn bánh bao nổi tiếng ở thành phố A, sau đó có thể sẽ tới mấy điểm thăm quan nổi tiếng đi một vòng, sau đó kiếm địa điểm leo núi, trọng điểm là leo núi..." Hạ Úc Huân nghĩ nghĩ trả lời.

Lãnh Tư Thần nhìn qua tư liệu Tiêu Mộ Phàm, biết hắn yêu thích leo núi, cho nên cũng nghĩ đến, chỉ là, cô nam quả nữ cùng nhau leo núi... Lãnh Tư Thần trong đầu lập tức miên man bất định hiện ra vô số khả năng có thể phát sinh chuyện mập mờ trong quá trình này...

Chương 1069

Nếu như Lãnh Tư Thần giờ phút này còn có nửa điểm lý trí, kỳ thật anh sẽ không nghĩ như vậy.

Nếu là một người con gá, khả năng xác thực sẽ có tình huống mập mờ, vấn đề là Hạ Úc Huân dạng là dạng con gái hung hãn, căn bản không tồn tại chuyện gì mà cô mệt rồi lên lưng để tôi cõng cô một quãng...


Tập đoàn Thiên Úc.

Từ lúc ông chủ bước vào công ty, mọi người luôn ở trong trạng thái đề phòng cao nhất.

Bởi vì, BOSS hôm nay tâm tình rõ ràng thật không tốt.

Đây là chuyện hiếm lạ a!

Bọn hắn tổng giám đốc cùng phu nhân hòa hảo đến nay, kém nhất cũng chỉ lạnh mặt hút thôi, cực kỳ lâu đều chưa từng có dạng này... Dạng này là gió tuyết cuồng phong, sấm rền long trời lở đất...

Đến cùng xảy ra chuyện gì rồi?

Chẳng lẽ là cãi nhau?

Nhưng hoàn toàn không nghe thấy phong thanh a...

Duy nhất biết rõ chỉ có hai người Lương Khiêm cùng Úy Trì Phi.

Trong phòng nghỉ, Lương Khiêm di di mẩu thuốc lá trong tay, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ thở dài, "Ai, BOSS cũng thật là, tùy tiện nghĩ biện pháp phá hư một chút, nhưng lại hết lần này tới lần khác không cho tôi động thủ! Thậm chí gần đây cũng không cho cậu đi theo phu nhân! Cậu nói BOSS đến cùng đang suy nghĩ gì đấy?"

"Có thể là muốn thành toàn cho cô ấy đi..." Úy Trì Phi thất thần nhìn khoảng không ngoài cửa sổ lẩm bẩm nói.

Lương Khiêm lập tức kinh ngạc nhìn hắn, "Cậu nói cái gì? Lấy tính cách BOSS làm sao có thể? Đánh chết tôi cũng không tin!"

"Đó là bởi vì cậu không có chân chính yêu một người."

"Thôi đi, nói như cậu biết không bằng, rõ ràng giống như tôi là cẩu độc thân... Lại nói... Cũng không biết Hướng Viễn bên kia thế nào..."

Nói đến đây, bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng, hai người trong lúc nhất thời trầm mặc đều không nói gì.

Sau một lúc lâu, Úy Trì Phi thần sắc bực bội mở miệng nói, "Không bằng trực tiếp nói cho cô ấy được rồi!"

"Nói cho ai? Phu nhân?" Lương Khiêm nghe xong lập tức kinh ngạc, "Cậu tuyệt đối đừng làm loạn a! Tình huống bên kia cậu cũng không phải không biết, vạn nhất cậu bên này vừa nói cho phu nhân, quay đầu Hướng Viễn bên kia liền game-over... Cậu đây không phải đem BOSS đẩy vào chỗ chết a!"

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được! Chẳng lẽ trơ mắt nhìn phu nhân về tay người khác, nhìn lão đại thống khổ cả một đời sao? Nếu không phải thân phận của Tiêu Mộ Phàm..."

"Nếu không phải thân phận kia cậu muốn thế nào? Cậu còn muốn giết hắn a?" Lương Khiêm không nói lườm hắn một cái, sau đó tận tình khuyên bảo, "Cậu bình tĩnh một chút có được không? BOSS cũng không có gấp gáp, cậu gấp cái gì! Tôi thấy gần đay tư tưởng của cậu rất nguy hiểm nha! Lão đại không phải hầu như đều tha thứ cho cậu sao, cậu đừng liều lĩnh như thế được không!


Đừng trách tôi không có nhắc nhở, Tiêu Mộ Phàm bên kia cậu tuyệt đối đừng làm loạn, Thịnh Đường là cấp bậc tổ tông đây, Dạ Lang thời kì hưng thịnh nhất so với Thịnh Đường cũng chỉ như châu chấu đá xe, điểm ấy cậu rõ hơn tôi.

Coi như Thịnh Đường đã bắt đầu suy sụp, nhưng tốt xấu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, coi như Tiêu Mộ Phàm hiện tại hoành hành trong giới giải trí cùng Thịnh Đường không có quan hệ, nhưng hắn là cháu ngoại của Đường Chấn điểm ấy không thể đổi, cậu nếu động vào hắn, Thịnh Đường có thể buông tha cậu? Đừng đến lúc đó đến BOSS đều bị liên lụy..."

Úy Trì Phi tức giận lườm hắn một cái, "Tôi là loại không có đầu óc như thế sao? Đáng chết , vì cái gì tự dung lại nhảy ra một Tiêu Mộ Phàm..."

Lương Khiêm bĩu môi, "Cậu cho rằng từ đâu? Cậu cũng là một tên não tàn...Thật phải khiến cho người ta phải bận tâm... BOSS thôi cũng khiên tôi mệt chết rôi , còn phải coi trừng cậu... Lại nói cái này không phải đều là chúng ta lo lắng vớ vẩn sao? Phu nhân cũng bất quá là fan hâm mộ, sao có thể thật coi trọng loại chỉ có khuôn mặt kia chứ..."

Chương 1070:

Trong cửa hàng bánh bao.

"Thế nào? Ăn ngon không?" Hạ Úc Huân có chút khẩn trương hỏi.

B
Cái cửa hàng rách nát này thật biết cách chém cổ người, một cái bánh bao tới 90 khối, nhưng danh tiếng rất lớn, nhiều người đi đường xa tới đây chỉ để ăn mọt cái bánh bao, dù sao cô cũng chưa tới đây bao giờ, là Nghiêm Tử Hoa đề cử chỗ này, liền trực tiếp đem Tiêu Mộ Phàm tới đây.

"Rất ngon, đây là cửa hàng bán đồ ăn sáng ngon nhất tôi từng ăn." Tiêu Mộ Phàm ưu nhã ăn bánh bao.

"Vậy là tốt rồi..." Hạ Úc Huân cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, lập tức hỏi, "Lát nữa cậu muốn đi nơi nào? Tôi cũng chuẩn bị mấy địa điểm tham quan ở thành phố A, nhưng cũng không nhất thiết phải tới mấy chỗ đó, tại tôi là người nơi đây nên cảm thấy mấy chỗ đó cũng không có gì thú vi ..."

"Tôi cũng thấy vậy,hay trực tiếp đi leo núi đi!" Tiêu Mộ Phàm đề nghị.

Hạ Úc Huân bật cười, "Tốt a, núi Liên Hoa ở đây cao hơn 1800m, đảm bảo đủ cho cậu leo tới đã nghiện! Đúng rồi, người đại diện với trợ lí của cậu lần trước không leo tới trê đỉnh sao?"

Tiêu Mộ Phàm trên gương mặt tinh xảo hoàn mỹ lộ ra một tia tiếc nuối, "Không có, leo đến một nửa bọn họ mệt sống chết cũng không chịu leo tiếp, tôi một người leo cũng không có ý nghĩa, liền cùng trở về."

Hạ Úc Huân nghe vậy tò mò nhìn anh một cái, "Vậy,mạo muội hỏi một câu,vì sao cậu lại thích leo núi tới vậy?"

Hơn nữa còn nhất định phải có người đi cùng...

"Cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, có người thích chạy bộ, có người thích khiêu vũ, có người thích ca hát, tôi a, chỉ có leo núi như thế mới xem như một sở thích, xem như một loại phương thức phát tiết áp lực, thật thích loại cảm giác chờ mong không biết phong cảnh như thế nào đang chờ đón mình trên đỉnh núi...Thích có người cùng đi, đại khái là bởi vì tôi sợ một mình rất cô đơn!" Tiêu Mộ Phàm nhún nhún vai nói.

Hai người vừa trò chuyện vừa lái xe tới chân núi.

"Oa! Không khí thật tốt!" Đến chân núi, Hạ Úc Huân nhắm mắt lại hít thở một chút không khí sáng sớm mới mẻ trong núi, "Tôi cũng lâu rồi chưa tới đây! Lần cuối cùng cũng là năm năm trước rồi..."

Nói xong xoay người nhìn Tiêu Mộ Phàm, vừa nghiêng đầu giật nảy mình, thời gian một cái nháy mắt Tiêu Mộ Phàm đã tư trang đầy đủ, đầu đội mũ, đeo kính râm, đồ leo núi chuyên nghiệp cũng đã mặc xong ...

Hạ Úc Huân ho nhẹ một tiếng, "Còn may bây giờ thời tiết còn lạnh, là mùa ế hàng, không có nhiều người..."

"Đi thôi!" Tiêu Mộ Phàm ngóng nhìn đỉnh núi trước mặt ca ngút tầm mây, chờ xuất phát, thuận tay đem ba lô chứa nước với đồ ăn vặt, vật dụng thiết yếu của cô đeo trên vai mình.

"Ách, tự tôi đeo là được rồi..."

"Mấy việc thế này đương nhiên là việc đàn ông nên làm."

"Cậu vẫn là bệnh nhân! Bả vai mới bị thương chưa khỏi hẳn!" Hạ Úc Huân khăng khăng đem ba lô đoạt lại.

Trước khi đến Hạ Úc Huân đã khởi động kĩ càng, vừa đi vừa cùng Tiêu Mộ Phàm trò chuyện chút truyền thuyết vùng sơn núi nơi đây, Tiêu Mộ Phàm thỉnh thoảng phụ họa vài câu, gió nhẹ quất vào mặt, ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người, bầu không khí coi như không tệ...

Trên đường đi Tiêu Mộ Phàm hỏi han ân cần mười phần chiếu cố, làm cho Hạ Úc Huân kinh sợ, cô rõ ràng là tới chuộc tội, sao có thể để anh chiếu cố mình, thế là cướp bước ở phía trước mở đường.

Leo được một nửa, Tiêu Mộ Phàm dừng lại hỏi, "Mệt không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip