Chương 1106 - 1110

Chương 1106: Lần này thật sự buông tay (26)

Sau mười hai tiếng, máy bay hạ cánh xuống sân bay Los Angeles.

Hạ Úc Huân ngủ một giấc trên máy bay, cô mơ một giấc mơ kì quái, hồi ức đan xen vào nhau, đến lúc tỉnh lại cô vẫn không thể phân biệt đây là thực hay là mơ, cũng không biết mình đang ở nơi nào.


"Đây là đâu? Tôi đang nằm mơ sao?"

"Phu nhân, đến Los Angeles rồi, cô không phải đang mơ." Úy Trì Phi cũng không cảm thấy phiền giải thích

"Không phải nằm mơ... Không phải nằm mơ..." Sau khi xác định được tình hình thực, trái tim cô không nhịn được đập thình thịch, căng thẳng tới cứng người.

Máy bay vừa hạ cánh, bên ngoài đã có xe tới đón.

Xe rời bánh khỏi sân bay, đi vào thành phố khung cảnh phồn hoa, khoảng chừng một tiếng sau xe dừng lại trước cổng một bệnh viện tư nhân.

"Phu nhân, đến nơi rồi." Úy Trì Phi thay cô mở cửa xe.

"Được..." Hạ Úc Huân chậm rãi xuống xe, ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn bệnh viện uy mĩ mà tĩnh mịch kia.

Ba... người đang ở đây sao?

"Bên này, mời đi theo tôi." Lái xe đỗ xe xong đi vào dẫn đường cho hai người.

"Phu nhân!" Úy Trì Phi nhắc nhở một chút, Hạ Úc Huân mới hồi phục tinh thần, máy móc theo sát đi vào.

Đi tới trước thang máy, Úy Trì Phi nhớ tới bệnh tình của Hạ Úc Huân, vội vàng hỏi, "Chờ một chút, có cầu thang bộ không?"

"Có , ở chỗ này."

Người lái xe dù có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, định quay lại dẫn hai người đi về hướng thang bộ, đinh một tiếng thang máy mở ra, Hạ Úc Huân trực tiếp đi vào, "Đi thang máy đi! Thang máy nhanh hơn!"

Úy Trì Phi đang muốn mở miệng nói, lại phát hiện trạng thái tinh thần của cô rất bình thường, không hề hoảng hốt, hắn vừa kinh ngạc lại có chút yên tâm hơn.

Người lái xe ấn tầng cao nhất, lúc đi lên cũng không gặp người nào khác,ba người cứ thế nhanh chóng tới nơi.

"Chính là chỗ này, phòng bệnh cuối hành lang." Sau khi đưa hai người tới nơi, lái xe ngay lập tức rời đi.

Hạ Úc Huân đứng ở cửa thang máy, mắt hướng về phía phòng bệnh kia, cô cứ đứng đó chậm chạp không dám cất bước.

"Phu nhân? Cô không sao chứ?" Úy Trì Phi không yên tâm hỏi.

"Không có việc gì." Hạ Úc Huân nhắm mắt, nhanh chân bước về phía trước.

Dừng lại trước cửa phòng bệnh,cô cúi thấp đầu hít sâu một hơi, tay nắm chặt rồi lại buông ra,cuối cùng cũng lấy dũng khí đẩy cửa phòng bệnh râ...

Trên giường bệnh, một người đang nằm.

Thân thể rất gầy, trên người chi chít ống truyền, chiếc máy đặt ở đầu giường vang lên những tiếng tít tít đều đặn...

Khi thấy rõ gương mặt kia, cảm xúc Hạ Úc Huân cố gắng khống chế từ nãy tới giờ hoan toàn sụp đổ, toàn thân run rẩy kịch liệt, vội vàng quay người chạy ra ngoài.

"Chị dâu! Phi ca! Các ngươi tới rồi!" Sau lưng truyền đến giọng nói của Hướng Viễn.

Úy Trì Phi vừa thấy hắn liền lo lắng truy vấn, "Hướng Viễn, chuyện gì đây? Không phải cậu nói người đã tỉnh rồi sao? Sao lại..."

"Cậu đừng nóng vọi như vậy được không! Ông ấy chỉ mệt quá nên ngủ thiếp đi thôi?" Hướng Viễn tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Cậu chắc chứ?"

"Chắc chắn trăm phầm trăm!" Hướng Viễn tức giận liếc hắn một cái, sau đó đi đến trước mặt Hạ Úc Huân, "Chị dâu, đã lâu không gặp!"

"Đã lâu không gặp... Cảm ơn... Cảm ơn anh..." Hạ Úc Huân không biết nên nói gì.

"Chị dâu không cần khách khí! Đều là người một nhà cần gì câu lệ!"

"Cha tôi ông ấy thế nào rồi?"

Hướng Viễn chậm rãi giải thích, "Ba ngày trước tôi đến kiểm tra phòng phát hiện ngón tay ông ấy nhúc nhích, lúc ấy tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, kết quả hôm sau ông ấy liền mở mắt, mặc dù chỉ có vài giây. Ngày thứ ba, ông ấy hoàn toàn tỉnh lại..."

Chương 1107: Lần này thật sự buông tay (27)

"Tôi cho ông ấy kiểm tra tổng quát,các chỉ số đều ổn định, lúc này mới dám thông báo với mọi người, hiện tại bởi vì ông ấy mới tỉnh lại thân thể còn yếu ớt,cho nên phần lớn thời gian đều ngủ."

Hạ Úc Huân nghe vậy an tâm hơn nhiều, sau đó khẩn trương hỏi, "Vậy khi nào thì tỉnh lại?"


Hướng Viễn nhìn đồng hồ trên tay, "Cũng sắp rồi."

Hạ Úc Huân nghe vậy lập tức mở túi xách tìm kiếm,một lúc sau hơi lo lắng ngẩng lên nhìn Hướng Viễn hỏi, "Gần đây có siêu thị hay trung tâm thương mại nào không?"

"Chị dâu,chị cần gì à?" Hướng Viễn lập tức hỏi.

"Tôi cần một bộ trang điểm,bộ dáng của tôi bây giờ,không thể để ông ấy nhìn thấy được..." Hạ Úc Huân biết sắc mặt lúc này của mình rất khó coi.

"Chờ một chút, tôi lập tức gọi người đi mua."

"Để tôi đi! Cậu nói địa chỉ là được." Úy Trì Phi vội vàng nói.

"Vậy được rồi, đối diện bệnh viện..."

Rất nhanh Úy Trì Phi đã mua đồ về , bởi vì không hiểu rõ mấy thứ đồ này nên hắn mua về hẳn một túi lớn.

"Mấy thứ này dùng được chứ?" Úy Trì Phi hỏi.

Hạ Úc Huân tiện tay mở ra, "Có thể, chỉ là cậu mua nhiều quá... Được rồi, bỏ đi thì tiếc lắm cậu giữ lại sau này cho bạn gái dùng đi!"

Nói xong cô cầm chiếc gương nhỏ trong túi ra tự mình trang điểm, vừa làm vừa đưa mắt nhìn người trong phòng bệnh,như sợ chỉ cần rời mắt đi lâu hơn một chút thì người sẽ biến mất.

Trang điểm xong, Hạ Úc Huân nhìn đã khá hơn trước nhiều, cả người nhìn sáng láng, Hướng Viễn với Úy Trì Phi bên cạnh thì sửng sốt, phụ nữ quả là một loài sinh vật thần kì.

Hạ Úc Huân ngồi trên ghế ngoài hành lang, vừa mới cất đồ trang điểm đi thì Hạ Mạt Lâm bên trong dường như có động tĩnh...

"Chị dâu, chú Hạ tỉnh rồi!"

Hạ Úc Huân lập tức nhanh chóng đem đống đồ còn lại thu dọn, chân hơi lảo đảo tiến vào phòng bệnh...

Người trên giường bệnh từ từ mở mắt, vừa nhìn thấy có người đứng ở cửa, đột nhiên giật mình, bởi vì kích động,gò má gầy gò nhô cao khẽ nhăn một cái, âm thanh khàn khàn cất lên, "Con... Con..."

"Ba... Là con... ÚC Huân..." Hạ Úc Huân cũng nhịn không được nữa nhào tới trước giường.

"Úc Huân... Úc Huân... Đúng là con... Có phải ta đang nằm mơ không..."

Úy Trì Phi: "..." Đúng là cha con,phản ứng giống nhau thật.

"Không phải nằm mơ, không tin ba sờ thử xem!" Hạ Úc Huân mắt đỏ hồng, cẩn thận cầm bàn tay tiều tụy của Hạ Mạt Lâm đặt lên má cô.

Vì thời gian nằm trên giường bệnh quá lâu, thân thể như đã bị bòn rút hết, người gầy yếu tới đáng thương, Hạ Úc Huân lòng đau như cắt,nước mắt cứ rơi xuống như mưa.

Lúc đầu cô không muốn đẻ ông nhìn thấy bộ dáng yếu đuối của mình, nhưng cuối cùng cô cũng không nhịn được.

"Úc Huân, con đẹp hơn rồi,nhưng sao gầy quá..."

"Không phải, gần đây đang mốt con gái gầy đó ba!"

"Quá gầy không tốt... Úc Huân, mấy năm nay....con sống khỏe không?"

"Tốt! Tốt lắm! Ba cũng biết, con như nguyện ý gả cho Lãnh Tư Thần, về sau còn sinh một đứa con trai, gọi Tiểu Bạch, đã năm tuổi rồi, a a đúng, về sau... Về sau con cùng người kia cũng nhận nhau , tiếp quản công ty... Dù sao cuộc sống cũng rất tốt..."

Hạ Mạt Lâm thở dài thườn thượt một hơi, "Úc Huân, con đang nói dối."

"Con không có!" Hạ Úc Huân lập tức cứng cổ nói.

"Vậy tại sao có người nói cho ba, con tự sát... về sau phát hiện mang thai mới bỏ ý nghĩ này,cũng trốn đi xa, trốn năm năm đã cùng Lãnh Tư Thần đoạn tuyệt quan hệ..."

Chương 1108: Lần này thật sự buông tay (28)

"Về phần cha con,vì ông ấy bệnh tình nguy kịch nên con mới tiếp quản công ty, sau này dù con sống với Lãnh Tư Thần, tên nhóc kia cúng không tốn ít công sức,nhưng từ đầu tới cuối con vẫn không chịu tiếp nhận nó..."

Hạ Mạt Lâm nói một đoạn dài, nói xong mệt thở dốc.


Hạ Úc Huân lập tức vuốt lồng ngực ông, khẩn trương nói, "Mấy chuyện này ai nói cho ba!"

"Ây..." Hướng Viễn ở đằng sau vô ý thức đưa tay lên mặt gãi gãi rồi lặng lẽ trốn sau lưng Úy Trì Phi.

"Ba,con thật sự sống tốt lắm..." Hạ Úc Huân lo lắng nói.

Hạ Mạt Lâm lắc đầu, cũng không vạch trần cô, chỉ đưa thay sờ sờ tóc cô, "Đứa nhỏ ngốc... Ba cũng hiểu rõ tính tình con luôn cố chấp như vậy, thực sự không yên lòng, cho nên nhiều lần Diêm Vương muốn mang ba đi, ba đều liều mạng vượt qua, ba sợ con vì chuyện của ba mà khổ một đời..."

Hạ Úc Huân nằm ở trước người Hạ Mạt Lâm, lưng run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, "Cảm ơn... Ba... Cám ơn người... Cám ơn người không chết... Cám ơn vì không bỏ lại con... Thật cám ơn..."

Ba cô thế mà không chết, cô chưa hề nghĩ tới,thậm chí ngay cả mơ cũng không dám!

Hạ Mạt Lâm thần thể dù sao cũng quá hư nhược, nói chuyện với Hạ Úc Huân được một lát đã mệt mỏi muốn ngủ, Hạ Úc Huân cẩn thận đắp chăn cho ông, đầu tựa ở mép giường nhìn không chớp mắt.

Cô bỗng chú ý tới chiếc radio trên đầu giường, chút hiếu kỳ hỏi, "Đây là cái gì?"

Hướng Viễn nhấn nút mở, là âm thanh của cô, còn có những lúc cô hát du cho Tiểu Bạch...

"Là lão đại lúc trước gửi tới, tôi cũng thường xuyên bật lên cho chú Hạ nghe, cũng không biết có phải cái này cũng có tác dụng không..." Hướng Viễn giải thích nói.

"Đây..." Hạ Úc Huân nhìn chiếc radio, suy nghĩ xuất thần.

Hướng Viễn cùng Úy Trì Phi cũng không quấy rầy cô, lặng lẽ rời khỏi phòng.

"Thế nào? Vẫn không có một chút tin tức nào sao?"

Úy Trì Phi sắc mặt ngưng trọng lắc đầu, "Không có, tôi tìm kiếm khắp các vùng phụ cận, hoàn toàn không có phát hiện khu vực khả nghi, lão đại giống như biến mất hoàn toàn..."

"Tại sao có thể như vậy, thật vất vả chú Hạ mới tỉnh lại, lão đại lại sống chết không rõ, đây đúng là sai sót ngẫu nhiên mà! Nhưng nói lại, không có tin tức lại là chuyện tốt! Tôi cảm thấy lão đại có thiên tướng phù hộ! Mà này,tôi thấy thái độ của cậu với chị dâu cũng tốt lên nhiều rồi! không giống năm đó..."

Úy Trì Phi nghe vậy có chút quẫn bách ngắt lời, "Vì mặt mũi lão đại thôi!"

Không đề cập tới chuyện năm đó thì không được sao?

...

Ngồi chờ ở phòng bệnh hơn nửa tiếng, Hạ Úc Huân mới lưu luyến ra ngoài.

Vừa bước ra ngoài lập tức tìm Hướng Viễn hỏi, "Chuyện Lãnh Tư Thần mấy tích cậu có nói cho ông ấy không thế?"

"Không có không có! Chuyện này tôi không nói!" Hướng Viễn vội vàng xua xua tay.

"Vậy là tốt rồi..." Hạ Úc Huân gật gật đầu, không ôm hi vọng nhìn Úy Trì Phi, "Trong nước có tin tức gì không?"

Úy Trì Phi lắc đầu, "Không có..."

"Ừm..." Hạ Úc Huân tỏ vẻ như đã biết trước kết quả, "Tôi muốn ở lại đây với ba tôi mấy ngày, Chuyện trong nước..."

Úy Trì Phi nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, "Việc kia giao cho tôi đi! Có tin tức tôi nhát định sẽ thông báo với cô!"

Úy Trì Phi rất nhanh bay về nước, Hạ Úc Huân lưu lại cùng Hướng Viễn tìm hiểu một chút tình huống của Hạ Mạt Lâm.

Chương 1109: Lần này thật sự buông tay (29)

"Tình huống bây giờ ổn định, nhưng do lâu không vận động nên cơ quan trong cơ thể bị thoái hóa, nếu muốn khôi phục hoàn toàn cũng cần nửa năm, chú Hạ thường xuyên tập luyện nên thân thể cũng tốt hơn người bình thường, thời gian hồi phục hẳn cũng nhanh hơn!"

Hạ Úc Huân thoáng yên lòng gật gật đầu.


"Lúc lão đại tìm được cô, tôi khuyên ngài ấy nói cho cô biết chuyện, thế nhưng lão đại không cho, sợ cô không chịu được ông ấy thông báo bệnh tình nguy kịch... Hiện tại chú Hạ tỉnh rồi, nhưng lão đại lại..." Hướng Viễn nói có chút thương cảm, thấy sắc mặt cô không được tốt liền ngay lập tức ngậm miệng.

Hạ Úc Huân khẽ nhắm mắt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần,gọi điện thoại cho Tần Mộng Oanh.

" Mộng Oanh tỷ, có thể phiền chị một chút không?"

"Em nói đi, có chuyện gì sao?" Tần Mộng Oanh có chút khẩn trương hỏi.

"Ba em tỉnh rồi!"

"Em nói cái gì?"

"Mộng Oanh tỷ, ba em không chết, chỉ thành người thực vật, ba ngày trước ông ấy tỉnh lại , vừa em mới gặp ông ấy, còn nói chuyện nữa..."

"Úc Huân, em..."

"Mộng Oanh tỷ, em không phải bị điên đâu, là thật! Nếu như chị không tin có thể gọi điện hỏi Úy Trì Phi! Đúng, em gọi điện muốn nhờ chị đưa Tiểu Bạch tới Mỹ một chuyến, em muốn cha em được gặp thằng bé, nếu có thẻ mang theo Niếp Niếp thì tốt quá..."

"Tốt tốt tốt, chị biết rồi!" Tần Mộng Oanh nghe xong điện thoại của Hạ Úc Huân ngay lập tức gọi cho Úy Trì Phi xác nhận, sau khi được xác nhận, cô đầy kinh ngạc,mừng rỡ, nhanh chóng thu xếp cho mấy đứa nhỏ sang Mỹ.

Buổi tối, Hạ Mạt Lâm lại tỉnh lại một lần.

Ông bây giờ chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, Hạ Úc Huân ngồi bên giường, đút từng ngụm cháo cho ông.

"Đúng rồi, Lãnh Tư Thần đâu? Sao ba không thấy nó?" Hạ Mạt Lâm đột nhiên hỏi.

Hạ Úc Huân ánh mắt xiết chặt, nói ra cái cớ mình dã chuẩn bị từ trước, "Anh ấy à... Anh ấy có một số chuyện không dám gặp ba, có chút khó chịu! Bà không cần để ý đến anh ấy làm gì! A! Đúng rồi ,con cho ba xem ảnh cháu ngoại ba!"

Hạ Úc Huân nói xong liền nhanh tay lấy điện thoại mở album ảnh của Tiểu Bạch thành công rời đi sự chú ý của Hạ Mạt Lâm.

Hạ Mạt Lâm nhìn đứa bá trai đáng yêu,phấn điêu ngọc trác trong ảnh,kích động tới đỏ cả hai mắt, "Giống Lãnh Tư Thần thật, nhưng miệng lại giống con..."

Hạ Úc Huân tiếp tục lật ảnh chụp, lại mở một bức ảnh cô bé mập mạp dễ thương, "Đây là vợ tương lai của Tiểu Bạch!"

"Vợ tương lai của Tiểu Bạch?"

"Đúng vậy,ba còn nhớ không hồi trước có vị học trưởng cùng trường với con thường xuyên tới nhà mình chơi?"

"Nhớ, nhớ... Tên là cái gì Minh Minh..."

"Đúng! Là Âu Minh Hiên! Đứa bé này là con gái anh ấy, cùng Tiểu Bạch lớn lên, nhũ danh là Niếp Niếp, tên là Âu Lạc Hâm, quan hệ ới Tiểu Bạch chúng ta rất tốt! Con đã dự định nhận bé làm con dâu tương lai rồi!"

"Con cũng thật..." Hạ Mạt Lâm bật cười, lập tức yêu thích không buông cầm điện thoại nhìn xem, "Tiểu nha đầu đáng yêu! Nhìn cũng thật vui mắt..."

"Đúng không! Ánh mắt chọn con dâu của con sao có thể sai được chứ! A! Đúng rồi, ngày mai ba có thể gặp mấy đứa nhỏ rồi!"

"Ngày mai..."

"Đúng a! Con nhừ mẹ Niếp Niếp đưa chúng tới!"

"Thật sao?" Hạ Mạt Lâm lập tức kích động đến mặt đỏ rần, lại khẩn trương không thôi, "Ai, nhưng bọn chúng còn nhỏ đi xa như vậy cũng mệt lắm? Còn bộ dạng này của ba nữa, để mấy đứa nhỏ nhìn thấy..."

Chương 1110: Lần này thật sự buông tay (30)

"Ba! Đừng lo lắng! Cứ chờ tới ngày mai gặp mấy bảo bối là được rồi! Dáng vẻ của ba cũng đâu có sao, vẫn đẹp trai như ngày nào!"

"Con đấy..."

Dỗ dành Hạ Mạt Lâm, cho tới tận khi ông đã ngủ, Hạ Úc Huân mới rời khỏi phòng bệnh.

Vừa bước chân khỏi cửa, thay vì tâm trạng nhẹ nhàng cô vẫn cố thể hiện nãy giờ lập tức đổi thành ảm đạm lại hốt hoảng...

Thật khó khăn kì tích mới đến với cô một lần, ba đã tỉnh lại... A Thần lại mất tích, chẳng lẽ số phận của cô không thể có được hạnh phúc hoàn hảo hay sao, có được người này lại mất đi người quan trọng khác?

Được gặp lại ba, cô mừng như điên,nhưng cũng không thể thôi oán giận,tâm trạng mâu thuẫn, cô ghé lại bên cửa sổ đứng ngắm phong cảnh một lúc lâu mới thoáng bình ổn lại...

Mọi chuyện vẫn còn hy vọng,cô không thể tiếp tục ở chỗ này tự thương cảm nữa, phải nhất định chống đỡ mọi việc! Chống đỡ cho tới khi tìm được anh!

-

Tiểu Bạch với Niếp Niếp đến tối hôm sau mới tới nơi,Âu Minh Hiên cũng đi cùng, Hạ Úc Huân còn có tinh tới tận sân bay đón.

"Chú quả thật không chết? Giống như đang nằm mơ vậy! Tên Lãnh xấu xa kia làm sao lúc trước không nói với em chứ! Làm hại em khổ sở lâu như vậy!" Âu Minh Hiên vừa thấy cô đã ngay lập tức buông lời oán trách.

Tần Mộng Oanh bất đắc dĩ nhìn hắn, "Tình huống của chú Hạ chắc hẳn luôn không ổn định,Lãnh Tư Thần sao dám nói với Úc Huân?"

"Ừ nhỉ,vẫn là vợ thông minh!"

"Mẹ! Mẹ,chúng ta đi gặp một ông ngoại khác sao? Ông ngoại không phải đã..." Tiểu Bạch có chút khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hạ Úc Huân.

Cô bế Tiểu Bạch lên, vừa đi vừa giải thích qua một số chuyện cho cậu nhóc.

Chuyện Hạ Mạt Lâm bị ám sát quá phức tạp, cô không nói cho Tiểu Bạch biết mà đổi thành ông găp phải bọn cướp ngân hàng,bị trúng đạn lạc.

"Ông ngoại phản đối chuyện của mẹ với ba, thế nhưng mẹ lại không nghe, sau khi ba mẹ đăng ký kết hôn xong, ông ngoại ngoài ý muốn bị người xấu giết chết, thì ra đây là nguyên nhân mẹ nhất định không chịu làm lành với ba..."

Hạ Úc Huân nói tới hỗn loạn, Tiểu Bạch chỉ dùng vài câu liền tổng kết hết mọi chuyện.

Hạ Úc Huân liên tục gật đầu, lại giải thích một số chuyện phía sau, cả quãng đường đi đều nói không ngừng, mà Niếp Niếp thì chỗ hiểu chỗ không, bé quyết định bỏ qua dứt khoát chui vào lòng Âu Minh Hiên ngáy o o.

Hạ Mạt Lâm sốt ruột chờ ở phòng bệnh, khi nghe tháy a tiếng bước chân lại khẩn trương gấp gáp không thôi .

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, mấy người đi cùng Hạ Úc Huân, còn có hai tiểu bảo bối nhìn như tiên đồng ngọc nữ đáng yêu vô cùng, Hạ Mạt Lâm kích động trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, ngược lại là Tiểu Bạch thông minh, chủ động chạy vào, giòn tan kêu một tiếng —— "Ông ngoại! Con tới thăm ông đây!"

Niếp Niếp vừa tỉnh ngủ, thấy thế dụi dụi mắt cũng chạy theo vào "Ông ngoại! Con cũng tới thăm ông!"

Nghe cách tiểu nha đầu này xưng hô, mọi người đều có chút buồn cười.

Âu Minh Hiên bất đắc dĩ nâng trán, "Bảo bối, con phải gọi là gia gia mới đúng!"

Hạ Úc Huân nhưng ở bên cạnh lại hoàn toàn lơ đễnh nói, "Gọi ông ngoại cũng không có gì không đúng!"

Âu Minh Hiên tức giận liếc cô một cái, chỉ biết chiếm tiện nghi của bảo bối nhà hắn.

Sau khi hai đứa bé đến Hạ Mạt Lâm phá lệ cao hứng, nhất là có Niếp Niếp lúc nào cũng vui vẻ nhảy nhót, lại có Âu Minh Hiên giỏi nịnh nọt, trong phòng bệnh tràn đầy không khí vui tươi, Hạ Mạt Lâm cũng ăn thêm được nửa xuất cháo, chăm chú ngắm nhìn hai đứa trẻ, nhìn thế nào cũng không thấy đủ...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip