Chương 1136 - 1140
Chương 1136: Chồng ơi, hẹn hò không? (6)
Lời còn chưa dứt, Diệp Cẩn Ngôn đã kéo cửa ra, đứng ngoài cửa là một người đàn ông ngoại quốc trẻ tuổi, ăn mặc mốt mát, một tay tựa vào tường tay kia bấm điện thoại, nghe được tiếng mở cửa thì vui vẻ ngẩng đầu, dùng tiếng Trung sứt sẹo, trệu trạo nói, "Sorry honey, có việc tới muộn! A! Giết... Giết người... help!"
Người ngoại quốc thấy Diệp Cẩn Ngôn mặc áo ngủ màu trắng đã nhiễm đỏ toàn máu tươi lập tức sợ hãi hét lên, không nghĩ nhiều xoay người loạng choạng bỏ chạy.
Diệp Cẩn Ngôn phịch một tiếng đóng cửa lại.
Tiết Hải ngó Diệp Cẩn Ngôn sắc mặt khó coi tới đáng sợ, không khỏi có chút chột dạ, khó khăn nuột nước bọt.
"Nếu tôi nay anh không tới, có phải em định lên giường với tên đàn ông vừa nãy không?" Diệp Cẩn Ngôn vừa nói, vừa âm trầm từng bước áp sát cô, máu tươi đỏ thẫm trên ngực càng làm nổi bật nên gương mặt yêu dã.
"Tôi lên giường với ai thì mắc mớ gì tới anh?" Tiết Hải Đường bị ép từng bước lui dần về sau.
"Trong khoảng thời gian không có anh ở đây, em cũng dùng cách này giải quyết?" Vẻ ôn thuận của Diệp Cẩn Ngôn mọi khi giờ đã hoàn toàn bị sự âm ngoan vùi lấp.
"Tôi..." Cô chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Cẩn Ngôn đáng sợ như lúc này, Tiết Hải Đường không khỏi cảm thấy thất kinh táng đảm.
"Nói!"
"Đúng thì sao!"
Vừa dứt lời, Diệp Cẩn Ngôn túm lấy cô, ném mạnh lên ghế sô pha, thân thể lập tức che kín đè lên, máu từ vết thương trên ngực từng giọt từng giọt rơi xuống người cô.
"Anh muốn làm gì?" Tiết Hải Đường bị dọa, hét lên.
"Giúp em!" Diệp Cẩn Ngôn tà tứ câu môi.
Nhìn sắc mặt hắn, tuyệt đối thâm trầm , Tiết Hải Đường bị dọa cho phát sợ, để tránh đêm nay bị giày vò tới chết, tranh thủ thời gian sửa lời nói, "Không có, không có, không có! Tối nay là lần đầu tiên tôi tìm người, liền bị anh phá rồi..."
Diệp Cẩn Ngôn nghe vậy, lúc này mây đen trong mắt mới dần tản đi, nhẹ nhàng cúi xuống hôn nhẹ một cái, "Cô gái ngoan, thưởng cho em một lần!"
"Không muốn! Anh cút ra!" Tiết Hải Đường lưng cứng đờ, sự chán ghét lại cuồn cuộn lên trong ánh mắt.
Diệp Cẩn Ngôn đáy mắt tràn đầy yêu thương,ôn nhu nói, "Đường đường, em không cần kiềm chế bản thân, càng không nên tự chán ghét mình, đây là phản ứng sinh lý bình thường, không phải là bệnh, càng không phải em là người phụ nữ hư hỏng..."
A, phản ứng sinh lý bình thường...
Tiết Hải Đường trong lòng không ngừng cười lạnh...
Cô một ngày không biết bao nhiêu lần xúc động, nếu không được thỏa mãn sẽ sống không bằng chết, việc gì cũng không làm được, trong đầu đều là hình ảnh ân ái bẩn thỉu, đây mà là "phản ứng sinh lý bình thường" sao?
Cô vô cùng chán ghét bản thân, lại càng chán ghét việc Diệp Cẩn Ngôn biết được bí mật bẩn thỉu này, mỗi lần nhìn thấy hắn cô lại nghĩ tới bản thân mình dơ bẩn tới nhường nào.
Thứ cô hận nhất, là chính bản thân mình...
Chỉ trách cô tuổi nhỏ vô tri , ở bên người không nên ở bên, cuối cùng không cách nào thoát khỏi
Năm đó cô cho rằng hắn chỉ là con cừu non bệnh tật, nào biết được hắn lại là sói đội lốt...
Lấy thế lực của Diệp Cẩn Ngôn ở Hương thành, sẽ không người nào dám chạm tới cô, càng không ai dám lấy cô, người nước ngoài khi nãy cũng là do cô phí công phí sức dụ được trong quán ăn đêm...
Nhưng bây giờ, cô có núi dựa rồi, tuyệt đối không thể để hắn ăn tới gắt gao được!
"Diệp Cẩn Ngôn, tôi bây giờ đã là người của Đường Tước! Anh muốn cùng toàn bộ Đường gia đối nghịch sao?" Rơi vào đường cùng, Tiết Hải Đường chỉ có thể lôi chuyện này ra.
Kết quả , Diệp Cẩn Ngôn trực tiếp hóa đen, làm cô chống cự tới khổ sở ...
...
Cùng lúc đó.
Tại biệt trang ngoại ô Hương thành.
"Đường tổng, tôi đã thăm dò qua, người phụ nữ kia hiện đang ở khách sạn Bồng Lai, nhưng giờ đã rời đi rồi."
"Đi rồi?"
"Đúng vậy, chắc biết mình gây đại họa, ngay trong đêm đã rời khỏi Hương thành."
Chương 1137: Chồng ơi, hẹn hò không? (7)
Vừa nói rứt lời, trong nháy mắt toàn bộ thư phòng như chìm trong hầm băng, khí lạnh chạy dọc sống lưng, trợ lý không nhịn được run lấy bẩy, hắn vừa rồi nói sai gì sao?
Đúng, ông chủ khẳng định còn tức giận chuyện mình bị khinh bạc kia!
Thế là, trợ lý hỏi dò, "Ông... Ông chủ có cần... cần tôi xử lý?"
"Cút."
"Rõ!" Trợ lý sợ tè cả ra quần lăn ra ngoài.
Hơn nửa đêm, bắt hắn đi thăm dò hành tung của người phụ nữ cưỡng hôn hôm yến tiệc kia là có ý gì?
Hắn cũng chân chó đề nghị xử lý người phụ nữ kia rồi, vị gia hỏa này sao lại nổi trận lôi đình? Chẳng lẽ định giữ người lại từ từ tra tấn?
Được rồi, được rồi, không nghĩ nữa, dù tâm tư của vị Diêm Vương gia này, hắn cũng chưa lần nào đoán trúng...
Trong thư phòng đột nhiên truyền tiếng đồ rơi trên đất vỡ vụn, trợ lý rụt cổ, hai tay bưng tai như sợ sét đánh chạy vội ra ngoài.
Trong phòng khách, người quản gia lớn tuổi với một đám người hầu nghe động tĩnh trên lầu, lại thấy trợ lý bỏ chạy mất dạng, người nào người lấy quay ra nhìn nhau lộ vẻ lo lắng.
Có vẻ như mấy ngày tới sẽ trôi qua không được yên ổn...
"Xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Không phải hai ngày nay tâm tình cậu chủ rất tốt à? Sao tự nhiên lại nổi giận rồi?"
"Cô còn không biết sao? Nghe nói bởi vì hôm nay cậu chủ tham gia yến tiệc mừng năm mươi năm Tập đoàn Thịnh Đường thành lập, bị một người phụ nữ say rượu cưỡng hôn!"
"Trời ạ! Lại có chuyện này à!"
Một đám tiểu nha đầu líu ríu thảo luận về người phụ nữ kia, một người trong đó tỏ vẻ không đồng ý ngắt lời, "Khoan khoan khoan khoan, tôi cảm thấy không đúng lắm, lúc cậu chủ trở về tâm tình không tệ lắm, thậm trí còn tốt hơn so với hai ngày trước, chính là sau khi trợ lý tiên sinh tiến vào nói một hồi mới bắt đầu nổi giận ném đồ !"
"Hình như đúng thế thật! Trợ lý tiên sinh đến cùng đã nói gì với cậu chủ nhỉ?"
"Ai biết! Không thì cô hỏi đi! Dù sao cũng phải hầu hạ cẩn thận! Bữa sáng ngày mai tới phiên ai đưa đây?"
"Không phải tôi!"
"Không phải tôi!"
"Cũng không phải tôi!"
"Được rồi, rút thăm đi!"
"Này này không cho phép gian lận a! Ai cũng không cho phép gian lận!"
...
-
Hạ Úc Huân đi suốt đêm trở về thành phố A, thời điểm máy bay hạ cánh mới là sáu giờ sáng , cô trước tiên trực tiếp đi một chuyến tới Lãnh gia.
Thời Lúc này hẳn Quách Thuần Nhã với Lãnh Hoa Duệ đều ở nhà.
Quả nhiên, lúc cô tới Lãnh gia, hai vợ chồng còn đang ăn sáng, Lãnh Tư Triệt cũng có nhà, thấy cô tới cả ba người đều tỏ ra rất kinh ngạc.
"Tiểu Huân, sao em lại tới đây?" Lãnh Tư Triệt vừa mừng vừa sợ nghênh đón, đồng thời đáy mắt hiện lên một tia chờ mong, "Tìm được anh ấy chưa?"
Mặc dù che dấu ngoại giới, nhưng lại không giấu được Lãnh gia lâu, cho nên họ đều biết chuyện Lãnh Tư Thần rơi xuống vách núi mất tích.
Nghe Lãnh Tư Triệt hỏi, Quách Thuần Nhã cùng Lãnh Hoa Duệ đều lộ ra vẻ mặt kích động.
Hạ Úc Huân nhìn về phía hai người, trực tiếp nói ngay vào điểm chính, "Đúng vậy, người đã tìm được."
"A Thần nó ở đâu? Vì sao thời gian dài như vậy không trở về, có phải bị thương không?" Quách Thuần Nhã khẩn trương hỏi.
"Anh ấy ở Hương thành." Hạ Úc Huân trả lời, sau đó chú ý quan sát đến phản ứng của Quách Thuần Nhã cùng Lãnh Hoa Duệ, quả nhiên, nói xong hai chữ Hương thành về sau, sắc mặt haai người thoáng chốc đại biến.
"Tư Triệt, con tránh đi một lúc." Lãnh Hoa Duệ trầm giọng nói.
"Vì sao? Có chuyện gì mà con không được nghe chứ ?" Lãnh Tư Triệt không yên tâm nhìn Hạ Úc Huân một chút, lo lắng ba mẹ mình sẽ làm khó cô, dù sao Lãnh Tư Thần xem như vì cứu cô mới ngã xuống núi, vạn nhất bọn họ lại đem mọi chuyện chuyển lên người cô...
Chương 1138: Chồng ơi, hẹn hò không? (8)
"A Triệt ngoan, ba mẹ sẽ không làm khó Úc Huân, chỉ muốn nói mấy câu thôi." Quách Thuần Nhã cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh an ủi con trai.
Hạ Úc Huân cũng nhìn anh khẽ gật đầu, Lãnh Tư Triệt không có cách nào, đành phải đi lên lầu.
"Ngồi xuống trước rồi nói tiếp!" Quách Thuần Nhã kêu cô ngồi xuống ghế, sau đó rót cho cô cốc nước.
"Tư Thần... Nó hiện giờ thế nào?" Lãnh Hoa Duệ thẳng lên lưng, có chút khẩn trương hỏi.
"Hắn Anh ấy hiện là tổng giám đốc của Thịnh Đường, gia chủ Đường gia." Hạ Úc Huân cũng không giấu diếm.
Lãnh Hoa Duệ liền giật mình, lập tức có chút đắng chát nói, " Sớm đã biết sẽ có ngày này... Nhưng vẫn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới với tính cách của nó lại chọn quay về nhận tổ quy tông..."
Ý tứ này xem như thừa nhận Lãnh Tư Thần không phải con ruột của hai người họ ...
Bất quá nghe được lời này Hạ Úc Huân lại cảm thấy không được thoải mái, "Công ơn nuôi dưỡng, A Thần đương nhiên sẽ không quên, vì tìm được cội nguồn mà quên người dưỡng dục, chân anh ấy bị thương, lại mất đi trí nhớ."
Nghe xong lời này Quách Thuần Nhã lập tức kích động nói, "Cái gì? Chân bị thương? Bị thương rất nghiêm trọng sao? Làm sao lại mất trí rồi? Đến con nó cũng không nhận ra sao?"
"Đúng vậy, hôm nay con tới đây cũng muốn xác nhận chuyện này, ngày mai lập tức bay tới Hương thành." Hạ Úc Huân trả lời.
"Vậy... Con đi Hương thành rồi chuẩn bị làm thế nào?" Quách Thuần Nhã không yên tâm hỏi.
"Nghĩ biện pháp để anh ấy nhớ lại, đến lúc đó anh ấy đi hay ở là do anh ấy chọn."
Đương nhiên, Hạ Úc Huân chỉ là mạnh miệng nói hay vậy thôi, còn suy nghĩ trong đầu lại là, nếu anh không về, coi như đánh gãy chân cũng phải kéo được anh về, a không, hiện giờ có thể trực tiếp lôi về!
Lãnh Tư Thần tên kia bởi vì chân bị thương mới cố ý không nhận cô sao?
Lấy tính cách tên kia, loại chuyện này, rất có khả năng...
Nhưng nếu vậy, anh diễn cũng quá giống đi, so với Tiêu Mộ Phàm kĩ năng diễn xuất còn chuyên nghiệp hơn, cho nên trước mắt cô không cách nào phán đoán được, chỉ có thể chậm rãi thăm dò.
Quách Thuần Nhã cũng hi vọng con trai có thể nhớ lại "Vậy con cũng ngàn vạn lần nên cẩn thận, nghe nói Hương thành bên kia cũng không phải địa phương thái bình, A Thần mặc dù phải con ruột của mẹ, nhưng mẹ cũng mới biết chuyện hai tháng trước, trước đó mẹ vẫn luôn coi nó là cốt nhục thân sinh mà đối đãi..."
Lãnh Hoa Duệ thở dài nói, "Bà ấy đúng thật là không biết chuyện gì cả, Thuần Nhã thân thể không tốt, năm đó chúng ta sinh được đứa bé kia cũng vô cùng vất vả, nhưng cũng không được bao lâu liền chết yểu, bác sĩ cũng nói, với tình trạng cơ thể của Thuần Nhã, sợ rằng về sau không có cơ hội mang thai lần nữa. Lúc đó thân thể bà ấy suy kiệt nặng nề, ba sợ nếu bà ấy biết chuyện con trai chết yểu sẽ không chịu nổi đả kích, vì vậy mới âm thầm sai người bế một đứa bé khác tới, đứa bé ấy, chính là Lãnh Tư Thần..."
Một bên Quách Thuần Nhã yên lặng lau nước mắt, "Tuy nói đứa bé kia cũng là hỗn huyết, lại hao hao giống đứa trẻ xấu số của chúng ta, lại nói trẻ nhỏ một ngày một dạng, mẹ hoàn toàn không hoài nghi gì, nhưng huyết mạch thần kì, mẹ đối với đứa bé này... Chính là sao cũng không thân cận nổi... Vì thế cũng tự trách bản thân nhiều lắm... Dù gì đây cũng là bảo bối mẹ liều chết mới sinh được!"
Nghe đến đó, Hạ Úc Huân cũng không biết nên nói gì.
Quách Thuần Nhã vì bản năng mà đối Lãnh Tư Thần xa cách, Lãnh Hoa Duệ bởi vì biết rõ anh không phải cốt nhục của mình mà phòng bị, từ lập trường của hai người họ, thái độ của họ cũng không thể quở trách.
Chương 1139: Chồng ơi, hẹn hò không? (9)
Cô cũng không có tư cách mà chỉ trích, chỉ có thể đau lòng thay Lãnh Tư Thần, lại càng thêm trân quý Hạ Mạt Lâm đã cho cô trọn vẹn tình thương của một người cha.
"Đối với thân thế của A Thần, hai người cũng biết ít nhiều chứ?" Hạ Úc Huân thử thăm dò hỏi.
Đối với chuyện này Lãnh Hoa Duệ cũng không che giấu, thành thật trả lời, "Năm đó, người bạn của ba bế Lãnh Tư Thần tới chỉ nói đứa bé này che mẹ đều chết trong tai nạn xe hơi, mà thân thích của nó cũng không ai nguyện ý nuôi dưỡng, vất vả lắm mới có người chịu nhận nuôi nhưng trong âm thầm lại bán đứng hắn, nói với bên ngoài rằng đứa bé chết rồi. Người bạn kia của ba cũng đảm bảo rằng tuyệt đối sẽ không có người tìm tới cửa, cũng không biết, cũng không biết đứa nhỏ này là con nhà nào, rất an toàn, lúc này ba mới yên tâm...
Nói đến đây, Lãnh Hoa Duệ sắc mặt không tốt lắm thở dài một tiếng, sau đó mới tiếp tục nói, "Thẳng đến bốn tháng trước, ba tiếp một cuộc điện thoại là số lạ gọi tới, mà đối phương lại hỏi thăm về chuyện năm đó, tất nhiên là ba không chịu thừa nhận Tư Thần không phải con trai ruột, nhưng đối phương thân phận rõ ràng, còn nói Tư Thần là con của hắn..."
Nghe Lãnh Hoa Duệ chậm rãi nói ra sự thực, Hạ Úc Huân hai con ngươi nhắm lại, hỏi vấn đề mình quan tâm nhất, "Như vậy lúc ấy đối phương có nói muốn nhận A Thần sao?"
Lãnh Hoa Duệ lắc đầu, "Không có, đối phương chỉ hỏi ba Tư Thần sống có tốt không, còn hỏi thăm tình hình gần đây của nó, cũng không có ý tứ muốn nó trở về. Lấy thế lực của người này, nếu thực sự muốn cưỡng ép mang người về, ba cũng hoàn toàn không cách nào ngăn trở."
Nghe đến đó, tâm tình lơ lửng của Hạ Úc Huân cuối cùng cũng thoáng ổn định.
Mục đích hôm nay cô tới Lãnh gia cũng đã đạt được .
Cô lo lắng nhất là Lãnh Tư Thần bị Đường Chính bức hiếp, nhưng nghe Lãnh Hoa Duệ nói, Đường Chính cũng không hề ép buộc gì Lãnh Tư Thần, cũng có thể sợ Lãnh Tư Thần không nghe theo bài bố của ông ta, nhưng phải nói vận khí của Đường Chấn thực sự quá tốt, lại thừa nước đục thả câu, trực tiếp đem Lãnh Tư Thần nhặt về Đường gia, anh còn vừa vặn mất trí nhớ ...
-
Sau khi rời khỏi Lãnh gia, Hạ Úc Huân về Hạnh Hoa thôn thăm Hạ Mạt Lâm với Tiểu Bạch.
Hạ Mạt Lâm đại khái sợ cô khó xử, cũng không nhắc tới Lãnh Tư Thần, Tiểu Bạch bảo bối cũng rất tri kỷ không tiếp tục truy vấn vì sao ba vẫn chưa về.
Bởi vì thời gian tới cô sẽ rời đi khá lâu, đêm đến cô ngủ chung với Tiểu Bạch, lại phát hiện tiểu gia hỏa nửa đêm rồi ngủ không yên ổn, tựa như đang gặp ác mộng, mặt mày hoảng loạn, sợ hãi gọi mẹ rồi tới ba, kêu ba đừng chết...
Hạ Úc Huân đem tiểu gia hỏa kéo vào trong ngực ôm, lòng đau như ngàn kim châm .
Bảo bối, mẹ nhất định sẽ mau chóng đem ba con mang về ...
Trừ cái đó ra, cô cũng phải nghĩ biện pháp cho Tiểu Bạch biết ba nó vẫn còn sống.
-
Lần này về Hương thành, cô kiên quyết không mang đồng thời Úy Trì Phi với Nghiêm Tử Hoa theo.
Úy Trì Phi đã chuẩn bị kĩ càng xuất phát lúc này không khỏi ngạc nhiên, "Vì sao?"
"Cái này còn phải hỏi sao? Tôi đây là đi theo đuổi đàn ông giành chồng, bên người lại mang theo bóng đèn, mà lại hẳn những hai cái, như thế bảo tôi làm sao hành sự được!" Hạ Úc Huân một bộ đương nhiên nói.
Cũng có đạo lý, thế nhưng mà...
Úy Trì Phi nắm tóc, vẫn không yên lòng, cuối cùng đề nghị, "Vậy dù gì cô cũng mang một người theo chứ!"
Một bên Nghiêm Tử Hoa gật gật đầu, biểu thị đồng ý.
Hạ Úc Huân nhìn hai người thái độ kiên quyết, đành phải chọn một, "Vậy... Nghiêm đại ca đi với tôi đi!"
Thấy Hạ Úc Huân không thèm nghĩ ngợi gì đã dứt khoát chọn luôn Nghiêm Tử Hoa, Úy Trì Phi lập tức tỏ ra không hài lòng.
Chương 1140: Chồng ơi, hẹn hò không? (10)
Đừng tưởng rằng hắn không biết Nam Cung Lâm vẫn luôn muốn tác hợp hai người bọn họ! Vạn nhất lão đại theo đuổi lão đại không thành công, cuối cùng hai người này lâu ngày sinh tình thì biết làm sao?
"Dựa vào cái gì tôi lại không được đi? Tôi chỗ nào không bằng hắn! Mặc dù tôi không cẩn thận bằng hắn, nhưng so với hắn tôi có thể đánh! Đi Hương thành loại địa phương hỗn tạp nầy một tên thư ký thì làm được trò trống gì?" Úy Trì Phi tỏ vẻ không phục, nhất định phải đi theo. Hắn nhất định phải giúp lão đại bóp chết cái nón xanh này ngay từ khi nó chưa kịp nảy mầm!
"Đánh nhau thì tôi cũng đánh được a, có cậu thêm thừa! Lại nói cậu cũng không nên xem thường Nghiêm phó tổng. Anh ấy cũng rất lợi hại!"
Mắt thấy Úy Trì Phi hận không thể cùng Nghiêm Tử Hoa đánh một trận , Hạ Úc Huân bất đắc dĩ tiếp tục khuyên nhủ, "Bên kia Thiên Úc một mình Lương Khiêm sợ gánh không nổi, cậu ở lại giúp cậu ấy một tay! Được rồi, quyết định vậy đi! Có tiến triển gì tôi sẽ báo cho cậu, được chưa!"
Lần này cô cũng biết được Mặc cuối cùng cũng chập nhận tới Thiên Lâm, Nam Cung Lâm bên kia cũng không cần co quá quan tâm, lúc này mới yên tâm đưa Nghiêm Tử Hoa cùng đi .
Úy Trì Phi vẫn còn muốn tranh, cuối cùng bị Lương Khiêm điện thoại gọi đi không thể không ở lại, tình hình Thiên Úc bây giờ một mình Lương Khiêm quả thật quá miễn cưỡng.
-
Hạ Úc Huân cùng Nghiêm Tử Hoa chạng vãng tối thì tới Hương thành.
Hai người đi thẳng đến biệt thự của Diệp Cẩn Ngôn cùng hắn tụ hợp.
Ba người ngồi xuống trên ghế salon cùng thương lượng đối sách.
"Nam Cung tiểu thư nghĩ được biện pháp nào chưa?" Diệp Cẩn Ngôn rót cô chén trà.
Hạ Úc Huân thần sắc nghiêm túc gật gật đầu, "Tôi nghĩ kĩ rồi, cách hay nhất bây giờ vẫn là đánh giáp lá cà, quấn chặt đối tượng! Nhưng bây giờ điều kiện tất yếu là khoảng cách phải gần. Diệp tiên sinh, anh có biện pháp an bài tôi tới ở sát vách Đường Tước không? Phụ cận cũng được!"
Lúc đầu cô còn muốn trà trộn vào Thịnh Đường, nhưng ngẫm lại cái này đối với Diệp Cẩn Ngôn chỉ sợ cũng quá khó khăn, Thịnh Đường vừa mới bắt đầu nhiệm kì mới, nhân viên tuyển rất gắt gao, sợ là không móc nối được.
Nhưng với đề nghị này, Diệp Cẩn Ngôn cũng là mặt lộ vẻ khó xử, "Cái này chỉ sợ không có khả năng... Nơi ở của Đường Tước vô cùng vắng vẻ, cả ngàn dặm chỉ có một phương viên kia."
"Không thể nào! Không có việc gì lại chui lên núi ở?" Hạ Úc Huân một mặt im lặng, "Vậy làm sao bây giờ..."
Diệp Cẩn Ngôn trầm ngâm một lát, đột nhiên tựa như nhớ tới điều gì mở miệng nói, "Không đúng, cách đó không xa đúng thật cũng có nhà cửa, mà lại là biệt thự không chủ..."
"Thật ? Vậy chủ nhân của nó là ai? Có cách nào cho tôi ở đó không?" Hạ Úc Huân lập tức dấy lên hi vọng.
"Đương nhiên có thể, chủ nhân là tôi, cô không nói tôi cũng quên mất, biệt thự kia là bất động sản tổ tiên tôi để lại." Diệp Cẩn Ngôn thần sắc có chút hưng phấn nói.
"Vậy thì tốt quá Tôi bên ngoài lấy thân phận là bằng hữu của anh, lại ở địa bàn của anh vừa vặn không ai nghi ngờ!" Hạ Úc Huân vui mừng một bộ ông trời cuối cùng cũng giúp mình rồi.
"Đúng vậy, nhưng mà..." Diệp Cẩn Ngôn muốn nói lại thôi, đột nhiên có chút chần chờ.
"Diệp tiên sinh, xin anh đấy có thể một lần nói xong chuyện được không hả?" Mỗi lần đang nói hay liền chèn thêm một câu "nhưng mà" làm tim cô mấy lần nhảy lên cổ.
"Nam Cung tiểu định ở đó một mình sao?" Diệp Cẩn Ngôn hỏi trước cô một câu.
Hạ Úc Huân gật đầu, "Đúng vậy, Nghiêm đại ca không tiện ở cùng chỗ với tôi, đến lúc đó anh ấy chỉ cần ở nơi thuận tiện để tiếp ứng tôi thôi."
"Vậy tôi nhất định phải nhắc nhở cô một câu, biệt thự cũ kia có chút dọa người, cô là phụ nữ lại một thân một mình, tôi lo lắng cô sẽ sợ..." Diệp Cẩn Ngôn cẩn thận nhắc nhở.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip