Chương 1211 - 1215
Chương 1211: Chồng ơi, hẹn hò không? (81)
Mười mấy tiếng sau, tại sân bay Sydney.
Sydney ở nam bấn cầu, hiện giờ chính là mùa đông, vừa bước xuống máy bay một trận không khí lạnh thổi tới, những bông tuyết tung bay ngoài cửa sổ, cả thế giới dường như bao phủ trong một chiếc áo choàng màu bạc, phảng phất như bước chân vào một thế giới khác.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Đường tổng sao lại đột nhiên tới thị sát?" Người ở đây nhận được điện thoại từng ly từng tí hỏi.
"Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây!" Trợ lý thấp giọng, tâm tình không tốt.
"Cậu là trợ lý thân cận của Đường tổng, không hỏi cậu thì hỏi ai?" Người kia bày ra bộ dáng đây là chuyện đương nhiên.
"Anh cú thử đi theo một ông chủ cả ngày nói không quá ba câu thử xem làm cách nào đoán được ý của ngài ấy!" Trợ lý mặt mũi buồn rầu, như cuộc đời toàn là vô vọng tang thương, "Tôi tự xưng là người biết nhìn mặt đoán lòng người nhất, thế nhưng từ lúc tôi đi theo vị này, tôi con mẹ đúng như thành người mù! Tâm tình của ông chủ, như kim dưới đáy biển, tôi đối với bạn gái cũng không khó xử như thế bao giờ!"
"Ây..."
...
Sau đó không lâu, xe đưa người đến khách sạn đã đặt trước.
Lần đi công tác này chỉ có hai người đi theo, một người là trợ lý, người kia chỉ là một vệ sĩ thường xuyên giúp Đường Tước đẩy xe lăn.
Sau khi đưa ông chủ vào phòng khách sạn, xác định không còn chuyện gì phân phó, trợ lý cuối cùng cũng nơm nớp lo sợ rời đi.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, mắt hướng ra phía cửa sổ, lẳng lặng nhìn khung cảnh tuyết rơi lạnh buốt nơi đất khách quê người, nhưng không khí trong phòng lúc này còn lạnh hơn so với tuyết bên ngoài.
Tưởng như người sắp trở thành tượng rồi, thì người đàn ông lại chợt chậm rãi đẩy xe lăn, từ trong hành lý lấy laptop ra, đặt lên đầu gối rồi mở ra.
Nhìn một loạt tư liệu phương án cùng hợp đồng, anh giống như ngày thường mở hòm thư ra, xử lý từng email một.
Nương theo con trỏ chuột nhấp nhô, anh thấy được một địa chỉ mail vô cùng quen thuộc.
Chợt nhìn còn tưởng rằng bị hoa mắt, lại nhìn một lần mới xác định mình không nhìn lầm.
Ngón tay anh khẽ run, không hề mở ra xem, mà cấp tốc đóng hòm thư lại, ngay sau đó cũng gập máy tính xuống.
Ngón tay thon dài của người đàn ông khẽ vuốt dọc thân mỏng manh của chiếc laptop, sắc mặt biến hóa liên tục,cuối cùng lại một lần nữa mở máy tính, mở hộp thư lên, sau đó đem con trỏ chuột đặt tại nút xóa.
Một giây sau, tiếng click vang lên...
Anh lại mở mail thư đó ra.
Lúc đầu định xóa bỏ không cần xem, nhưng thân thể không nghe bộ não khống chế, đi ngược lại với ý chí của anh, mở bức thư kia ra.
Hai mắt người đàn ông khép hờ, sau đó một lần nữa mở to mắt kinh ngạc nhìn nội dung thư.
Vài giây sau sắc mặt đại biến, không chút nghĩ ngợi cầm điện thoại gọi cho trợ lý đang ở ngay phòng bên cạnh, trợ lý ngay lập bắt máy.
Nội dung trong thư là —— ngày mùng 2 tháng 6 tám giờ tối tại khách sạn Gấm Loan ở Hương thành, không gặp không về.
Câu này đúng là không có gì, nhưng quan trọng là câu sau trong ngoặc ——(PS: Những vật kia là em vì anh mới mua, nếu anh không đến, em cũng không để chúng lãng phí. )
"Những vật kia" dĩ nhiên là chỉ ngày đó gặp cô, cô mua đồ ở FUN, mà câu nói bóng gió kia cũng rõ ràng, nếu anh không tới, những vật kia, em sẽ dùng với người khác...
Trợ lý trong tay có thẻ phụ, gõ cửa ba cái,sau đó quét thẻ mở cửa đi vào.
Thấy người chủ còn khó hiểu hơn bạn gái của mình lúc trước còn bình thường, giờ lại giống như muốn đại khai sát giới, trợ lý tiên sinh cũng bị dọa cho run chân, "Đường tổng, ngài... Ngài có chuyện gì phân phó?"
"Lập tức đặt cho tôi một vé máy bay về Hương thành chuyến sớm nhất."
Chương 1212: Chồng ơi, hẹn hò không? (82)
"A?" Trợ lý mặt đầy kinh ngạc. Không phải muốn đợi một tháng sao? Làm sao vừa tới không đến một giờ liền phải trở về?
"Nhanh đi, còn nhìn cái gì?" Người đàn ông cực lì không kiên nhẫn gầm nhẹ.
"Vâng, tôi đi làm ngay!" Trợ lý bị quát suýt thì ra quần, mộ chữ cũng không dám hỏi nhiều.
Rất nhanh trợ lý đã quay lại,nhưng mà sắc mặt lại vo cũng kinh hoảng.
"Đặt xong lập tức tới sân bay." Người đàn ông đã sớm đem hành lý thu thập xong.
Trợ lý run rẩy, lắp bắp nói, "Đường... Đường tổng, tuyết rơi quá lớn, sân bay đóng cửa, vừa mới có thông báo..."
"Cậu nói cái gì?" Người đàn ông dùng sức giống như muốn bóp nát cả chiếc xe lăn.
"Sân bay đóng cửa... Chưa biết khi nào hoạt động trở lại..." Trợ lý hận không thể đem bản thân thu nhỏ thành vi khuẩn luôn, trong lòng khổ không thể tả. Trời muốn đổ tuyết, san bay phải dừng hoạt động, đây đâu phải là chuyện hắn có thể khống chế chứ!
"Điều một máy bay tư nhân tới." Người đàn ông trầm giọng nói.
Trợ lý vẻ mặt đau khổ, "Đường tổng, hiện tại thời tiết quá xấu, chờ lát nữa bão tuyết còn lớn hơn, cục quản lý hàng không chắc chắn sẽ không đồng ý cho máy bay tư nhân cất cánh."
...
...
Ngày quốc tế thiếu nhi, tại công viên Disney là dòng người đông nghịt.
Niếp Niếp ngay lập tức hóa thành hình thức điên cuống, tất cả mọi người cũng không trông nổi cô bé, cuối cùng đành để Tiểu Bạch cả một quãng đường đều nắm tay bé, tránh để cô bé chạy mất .
Ba người lớn mang theo hai đứa trẻ chơi từ sáng đến trạng vạng tối, trực tiếp ăn cơm tại công viên, chuẩn bị chờ tới tiết mục bắn pháo hoa.
"Nhìn pháo hoa, nhìn pháo hoa, nhìn pháo hoa!" Niếp Niếp luôn luôn trong trạng thái đầy hưng phấn, chơi cả một ngày mà không biết mệt.
Tiểu Bạch lúc ăn cơm đều không quên nắm tay cô bé, một bên ăn, thỉnh thoảng lại quay ra nhìn cô một cái, sau đó liếc liếc mắt như có điều gì suy nghĩ, nhéo nhéo tay tiểu nha đầu, sau đó lại đưa một tay khác đặt lên trán cô bé.
"Tiểu Bạch, ăn cơm ngon đi, sờ đầu chị làm gì?" Niếp Niếp đem tay Tiểu Bạch kéo ra, tiếp túc vùi cái đầu nhỏ và chén cơm.
Tiểu Bạch lông mày nhíu chặt mà nhìn chằm chằm cô nhóc, "Chị có biết là chị bị sốt không!"
"A? Niếp Niếp phát sốt rồi?" Ba người lơn nghe vậy sợ hãi quay đầu lại, sờ chán tiểu nha đầu, quả nhiên nóng hổi.
Âu Minh Hiên trước khi ra cửa còn mang theo một hòm thuốc nhỏ, từ trong ba lô tìm được nhiệt kế, đặt vào miệng cô nhóc, quả nhiên phát sốt.
"Chắc là vừa rồi chơi nước bị nhiễm lạnh..." Tần Mộng Oanh đầy lo lắng.
"Nha đầu này, sốt thành thế này rồi mà còn tinh lực dồi dào, chúng ta thế mà không phát hiện! Cũng may có Tiểu Bạch, Tiểu Bạch con làm sao phát hiện được ?" Hạ Úc Huân kỳ quái hỏi.
Tiểu Bạch vẫn như cũ nắm tay Niếp Niếp, "Cảm giác được , tay rất nóng."
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, một đoàn người đanh tranh thủ thời gian về sớm.
Qua giai đoạn hưng phấn, về sau rốt cuộc tiểu nha đầu cũng biết khó chịu, toàn thân đều không có chút sức lực nào, nhưng nằm bẹp trên giường vẫn rên hừ hừ "con còn chưa chơi chán".
Cũng may tiểu nha đầu vốn khỏe mạnh, sang sáng hôm sau đã hết sốt, Hạ Úc Huân lưu luyến tiễn mọi người tới sân bay.
Cô nhóc vẫn còn bát mãn chuyện hôm qua không được xem biểu diễn pháo hoa, môi đều trể ra có thể treo được cả ấm nước.
"Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa, chờ lần sau ba lại đưa con đi chơi nữa được không?" Âu Minh Hiên bất đắc dĩ an ủi.
"Thật sao?" Tiểu nha đầu lập tức sáng mắt.
"Ba đã lừa con bao giờ chưa!"
"Vậy lần sau ba của Tiểu Bạch cũng đi cúng sao?" Tiểu nha đầu nháy mắt hỏi.
Chương 1213: Chồng ơi, hẹn hò không công, hẹn sao? (83)
Mặc dù lần này cũng rất vui, nhưng cô nhóc vẫn cảm thấy không bằng ngày Quốc Khánh năm ngoái, bởi vì khi đó có tất cả mọi người, nhưng hôm qua, lại không có ba Tiểu Bạch.
Bé có thể cảm giác được Tiểu Bạch có chút không vui, Tiểu Bạch không vui, bé cũng không vui...
Ba người nghe vậy đều khẽ giật mình, Âu Minh Hiên ho nhẹ một tiếng vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, "Sẽ, lần sau chúng ta tất cả đều cùng đi chơi!"
Hạ Úc Huân ngồi xổm xuống ôm lấy Tiểu Bạch, "Bảo bối, mẹ sẽ cố gắng làm xong việc!"
"Mẹ, Tiểu Bạch cũng sẽ cố gắng học tập!"
"Phụt, con không cần cố gắng nữa, vẫn như Niếp Niếp học ít lại chơi nhiều một chút đi!"
Mẹ nhất định sẽ đem cha mang về!
...
...
Tám giờ tối nay chính là thời gian cô hẹn Đường Tước.
Cho tới bây giờ bên Đường Tước vẫn không có bất cứ tin tức gì, cũng không biết anh có nhìn thấy mail kia không, có trở vè không...
Tiêu Mộ Phàm đi lần này, cô không có nội ứng, giống như ngươi mù mò đường vậy.
Điều thuận lợi duy nhất là chuyển phát nhanh của cô đã tới .
Cầm lấy bộ nội y ren màu đen kia, sau đó bắt đầu nghiên cứu đống lớn đồ kì quái cô cầm từ FUN về.
Nến, roi da, dây thừng cái gì... Coi như xong, cô không có đam mê về S-M, Lãnh Tư Thần... khục, hẳn cũng không có chứ?
Còn mấy cái thuốc xịt kìm hãm gì gì đó... Ha ha, vì bản thân mình cô nghĩ, vẫn không nên tìm đường chết...
Về phần thuốc kích thích... Thôi thì, cứ mang đi đề phòng vạn nhất! Cô đối với kĩ xảo của mình không hề có lòng tin chút nào...
Trang phục... Cũng có thể mang mấy bộ...
Hạ Úc Huân đem thứ cần thiết từng cái mang theo,cuối cùng mắt rơi vào chiếc còng tay màu hồng được chế tác tinh xảo, cầm trong tay nghiên cứu nửa ngày, tròng mắt đảo quanh, cuối cùng cũng nhét vào túi.
Chuẩn bị xong hết mà thời gian vẫn còn sớm, thế là Hạ Úc Huân tới trung tâm chăm sóc sắc đẹp bảo dưỡng một hồi, còn mua một bộ tinh dầu massage ngực
Từ trung tâm bước ra, gôi đầu làm tóc, ăn cơm tối xong về đến nhà đã là sáu giờ.
Cách thời gian hẹn còn hai tiếng đồng hồ, cô cũng không muốn ngồi nhà đợi không, thế là trực tiếp tới điểm hẹn.
Gian phòng cô đặt cũng rất có ý vị, lấy màu xanh trắng làm chủ đạo,phong cách Địa Trung Hải lãng mạn, trên bàn đặt một bình hoa pha lê, bên trong cắm đầy những bông hoa màu xanh biển, trên chiếc giường Kingsize màu trắng trải đầy một giường hoa hồng...
Hạ Úc Huân khẽ đi một vòng, về cơ bản rất hài lòng.
Còn có một giờ, Hạ Úc Huân đặt đồ xuống, tựa người trên ghế salon, bắt đầu chơi game trên điện thoại giết thời gian.
Thời gian từ từ trôi qua, thời gian tám giờ ngày càng gần,Hạ Úc Huân cũng ngày càng khẩn trương, nhân vật game trong điện thoại cứ chết lên chết xuống...
Mắt thấy chỉ còn lại nửa giờ , cô thật sự không cách nào tập trung được, thế là ném điện thoại đi, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống dưới lầu.
Tầng lầu rất cao, lại là đêm hôm khuya khoắt , cũng không nhìn được phía dưới có gì...
Hai mươi phút...
Mười phút...
Chỉ còn lại năm phút ...
Cửa vẫn như cũ không mảy may động tĩnh.
Cô một lần nữa ngồi trở về ghế salon, mắt chằm chặp nhìn cửa phòng, nín hơi lưu ý từng động tĩnh nhỏ nhất bên ngoài.
Năm phút rất ngắn, đối cô mà nói lại tựa như một thế kỷ.
"Đinh" một tiếng, đồng ồ treo tường điểm đúng tám giờ.
Đường Tước không tới.
ô không hiểu rõ Đường Tước, nhưng y theo cá tính của Lãnh Tư Thần, anh chưa từng cũng sẽ không tới trễ.
Nếu như tám giờ anh không tới, vậy có thể chắc chắn chín phần rằng đêm nay anh sẽ không tới.
Chương 1214: Chồng ơi, hẹn hò không? (84)
Nhưng mà, anh không phải Lãnh Tư Thần mà là Đường Tước a!
Sau khi mất trí nhớ tính cách có thay đổi hay không cũng khó nói,cũng có thể vướng chuyện nên tới chậm chăng?
Hạ Úc Huân cố gắng an ủi mình, tiếp tục chờ đợi...
Nhưng mà, lần chờ đợi này lại ròng rã suốt ba tiếng.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn đồng hồ bào 11 giờ đêm, thân thể cứng ngắc như pho tượng.
A, sớm đã đoán được không phải sao?
Nếu như quan tâm, làm sao có thể đến trễ? Cho dù là một phút...
Nhưng cô vẫn ôm hi vọng không thiết thực này, đần độn chờ tới tận bây giờ, đần độn cho rằng mình là người khác biệt...
Thần sắc sợ sệt nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, Hạ Úc Huân cuối cùng cũng đứng lên.
Bởi vì ngồi quá lâu chân có chút mỏi, vừa đứng dậy lòng lòng bản chân như bị dao đâm, đau đớn một hồi mới dần tan đi, cô lê từng bước đi về phía cửa.
Tiếp theo... nên làm gì đây?
Trong đầu trống rỗng, không có chút manh mối nào...
Đứng tại cửa, tự giễu nhìn qua căn phòng đã cất công tỉ mỉ chuẩn bị, cô lập tức quay người rời đi, phịch một tiếng đóng cửa lại.
Trong hành lang trống rỗng không hề có một chút thanh âm, dưới chân là tấm thảm mềm mềm, dẫm lên cũng không gây ra tiếng động nào.
Hạ Úc Huân như con rối hết pin, từng bước máy móc bước về phía thang máy.
Không biết đợi bao lâu, cuối cũng đợi được thang máy đi lên.
"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô cúi đầu trực tiếp đi vào bên trong, lại đột nhiên thấy được đôi chân cùng bánh xe màu đen quen thuộc...
Hạ Úc Huân chợt ngẩng đầu, bỗng nhiên đối mặt với một đôi mắt thâm trầm như biển.
Người đàn ông mặc áo khoác đen, một tấm thảm màu xám che kín đầu gối, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mịn, hơi thở hổn hển còn mang theo sự gấp rút, bàn tay nắm chặt lan can xe đã nổi đầy gân xanh...
Hai người cứ như vậy không nói một lời nhìn chằm chằm đối phương, cho tới khi cửa thang máy suýt đóng lại, người đàn ông chuyển động bánh xe đi ra ngoài.
Hạ Úc Huân vô thức lui về sau mấy bước tránh đường cho anh, sau đó mặt không đổi bước qua anh, tiếp tục đứng chờ thang máy.
Lúc này, đinh một tiếng, thang máy bên cạnh đến .
Cửa thang máy mở ra, cô cất bước đi vào, chân vừa nhấc lên, trong nháy mắt tay phải bị xiết chặt, thân thể bị kéo giật ra ngoài
"Đường tiên sinh có việc?" Hạ Úc Huân ổn định thân mình đang lảo đảo, nhàn nhạt nhìn người đàn ông trên xe lăn.
Người đàn không nói chuyện, chỉ là bóp chặt lấy cổ tay cô không buông, trong con ngươi như đang có cả một trận bão lớn.
Hạ Úc Huân hai tay xiết chặt, thở dài, trầm thấp cười một tiếng "A, ba giờ mười bảy phút, cũng đủ thời gian cho tôi đổi người đàn ông khác rồi, Đường tiên sinh sẽ không cho rằng tôi sẽ chờ anh cả một khoảng thời gian dài như thế chứ?"
Trên cổ tay đột nhiên truyền đến sự đau đớn bén nhọn, Hạ Úc Huân đau đến thân thể khẽ run.
Nhưng rất nhanh người kia đã buông lỏng, người đàn ông một phút trước còn đầy tức giận giờ đã thoáng dịu lại, nhưng ngực vẫn phập phồng kịch kiệt như cũ, cố gắng kiềm chế giọng mình khẽ nói, "Bão tuyết, sân bay bị đóng cửa."
Bão tuyết... ?
Nhưng giờ đang là mùa hè...
Hạ Úc Huân nghe vậy chậm chạp ngẩng đầu, trong nhất thời không hiểu được ý tứ của anh là gì, một lúc sau mới lấy điện thoại ra, tìm kiếm tin tức.
Quả nhiên, tìm được tin tức sân bay Sydney tạm thời đóng cửa vì bão tuyết.
Đúng, Sydney ở nam bán cầu, mua trong năm ngược với trong nước ...
Hạ Úc Huân sau khi suy nghĩ cẩn thận có chút kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trên xe lăn, anh vừa rồi... là đang giải thích với cô sao?
Chương 1215: Chồng ơi, hẹn hò không? (85)
Hạ Úc Huân lẳng lặng đi ở phía trước, anh chầm chậm đẩy xe lăn phía sau, giữ một khoảng cách không xa không gần, thẳng đến trước cửa phòng 888 mời dừng lại.
Hạ Úc Huân quét thẻ mở cửa, đi vào trước.
Ngoài cửa, lông mày người đàn ông cau chặt lại, do dự không tiến vào.
Hạ Úc Huân chờ đến sốt ruột,trong con người mơ hồ nhìn thấy ngọn lửa giận giữ, trực tiếp nhảy ra sau, đẩy cả người cả xe vào phòng.
"Phanh" một tiếng, cửa đóng lại, "Xoạch" một tiếng, khóa trái cửa.
"Hạ tiểu thư..."
Trên xe lăn, người đàn ông mặt trầm như nước đang muốn mở miệng, trước mắt bỗng phủ xuống một mảng tối, lập tức bị một đôi môi ấm áp mềm mại áp tới mà không kịp chuẩn bị...
Sau khoảnh khắc hốt hoảng ngắn ngủi, anh vô ý thức ngửa đầu ra sau muốn tránh đi, một bên đầu gối cô chen vào đặt ở trên xe giữa hai khe hở chân anh, người rướn về phía trước, càng hôn càng kịch liệt...
Môi mỏng của anh dần thất thủ, hàm răng cũng bị cô ép mở ra, càng hôn càng sâu...
Trong nhất thời cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở hổn hển, tiếng răng môi quyến luyến, cùng với âm thanh ẩm ướt...
Hai bàn tay của anh để hai bên hết siết chặt lại buông lỏng, ba phen mấy bận muốn từ không khí cháy bỏng kia rứt ra, nhưng một lần lại một lần thất bại, cuối cùng ủ rũ buông thõng hai tay, thậm chí sau đó còn trầm luân vào đó...
Không biết sau bao lâu, anh cảm giác được một bàn tay nhỏ bé đang hướng xuống nơi nào đó, người đàn ông đột nhiên bùng tỉnh, một tay đẩy cô ra, đưa tay kia vuốt khóe môi, "Hạ tiểu thư, xin tự trọng."
Trong đôi mắt màu tím của cô lửa giận vẫn chưa dập tắt, bởi vì tức giận, một gương mặt vốn tuyệt sắc giờ lại thêm mỹ lệ khiến người ta không thể dời mắt, "Đường tiên sinh, ngài xa vạn dặm từ Nam bán cầu đuổi tới Bác bán cầu, lại tới đây, chính vì muốn nói với tôi một câu tự trong?"
Anh mời từ mùa đông của Sydney trở về, quần áo trên người cũng nhiều, áo khoác đen, bên trong còn mặc một chiếc áo len xám dày, trong nữa còn chiếc áo sơ mi trắng. Giờ phút này, cà vạt trên cổ anh đã vẹo hẳn sang một bên, cổ áo sơ mi cũng bị mở hai cúc, thắt lưng bị kéo ra một nửa, cả người nhìn vô cùng chật vật, nhưng hai con ngươi đã khôi phục thanh minh, trầm tĩnh nhìn đôi mắt nóng bỏng của người con gái trước mặt: "Chẳng qua có chút việc, cần phải nói rõ với cô."
"Nói rõ với tôi..." Hạ Úc Huân nhẹ giọng thì thào, hai tay ôm ngực nhìn anh, "Được, anh nói đi, em nghe."
"Hạ tiểu thư, nếu như trước đó có chuyện gì tôi khiến cô hiểu lầm, tôi có thể xin lỗi. Hi vọng cô không vì tôi mà làm chuyện tự hại mình. Tất cả chỉ có vậy thôi." Người đàn ông trịnh trọng nói xong một câu, sau đó có chút lúng túng đem y phục của mình chỉnh lại đàng hoàng, sau đó hướng tới cô gật đầu một cái coi như chào, sau đó lăn xe rời đi.
Hạ Úc Huân đứng sau tưởng như đến bàn chân mình cũng bốc lửa, ngọn lửa bao trùm lấy cô từ đầu tới chân, tựa như đang thiêu đốt.
Lúc này, bàn tay thon dài của người đàn ông vừa chạm tới khóa cửa, vừa định mở ra, thì trong nháy mắt bên tai chợt vang lên một âm thanh quỷ dị 'cùm cụp', một giây sau, trên cổ tay đã xuất hiện một chiếc còng tay lạnh buốt.
"Cô..." Anh kinh ngạc ngẩng đầu.
Hạ Úc Huân tưởng như đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi, trên đầu dường như mọc ra hai cặp sừng nhọn hoắt, khóe miệng cong lên phảng phất chút tà ác, trước ánh mắt kinh ngạc của anh, không nhanh không chậm đem một nửa khác của chiếc còng tay khóa chặt lấy cổ tay mình...
Nếu thấy truyện hay hãy bình chọn cho mình nha :)) (Để lấy động lực ra chương mới ạ)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip