Chương 960 -965


Chương 961: Cả nhà cùng vui (3)

"Không cần." Tiểu Bạch lắc đầu, còn nói thêm, "Không nên quấy rầy mẹ."

Tần Mộng Oanh thở dài, thấy mà đau lòng thay.

"Úc Huân vừa rồi trong điện thoại nói như thế nào?" Tần Mộng Oanh hỏi Âu Minh Hiên.

"Yên tâm đi, sẽ đến! Mà còn đi chung với Lãnh Tư Thần!" Âu Minh Hiên tỏ vẻ chắc chắn.

Tần Mộng Oanh lúc này yên tâm gật gật đầu.

"Có phải dì Hoa bận quá nên không tới được? Tiểu Bạch, em đừng buồn, chị ở với em." Niếp Niếp lôi kéo Tiểu Bạch nắm tay an ủi cậu.

Một bên Âu Minh Hiên nhếch miệng, đối với việc Tiểu Bạch hoàn toàn cướp đi sự chú ý của Niếp Niếp mà tỏ ra bất mãn. Tên nhóc kia tính tình khó chịu hệt như Lãnh Tư Thần kia, cớ gì mà lại có phúc hưởng thế không biết?

Lúc này, bạn học Diệp Hữu Tì lúc trước ngồi phía sau Niếp Niếp với Tiểu Bạch đang từ từ đi tới, đi bên cạnh là ba mẹ của bé, ba của Diệp Hữu Tỉ hai năm liên tiếp đều tham dự, tại giới kinh doanh rất có địa vị, mới vừa vào đến, lập tức có không ít người nhận ra, tiến đến bắt chuyện.

Diệp Hữu Tì liếc nhìn Niếp Niếp, lập tức hướng tói chỗ của bé bước đến gọi, "Âu Lạc Hâm!"

"Diệp Hữu Tì, đó là ba mẹ của cậu sao?" Niếp Niếp nháy nháy mắt hỏi.

Cha mẹ của Diệp Hữu Tỉ cũng thuộc hàng trai tài gái sắc, nhìn qua cũng rất bắt mắt, nhưng Niếp Niếp vẫn thấy cha mẹ mình vẫn còn tốt hơn, khuôn mặt đẹp trai của Âu Minh Hiên cuối cùng cũng phát huy đúng thời điểm, ít ra có thể không bị mất mặt. Niếp Niếp đã thấy rất nhiều người nhìn trộm cha mẹ mình bên này.

Diệp Hữu Tì tỏ ra có chút kiêu ngạo gật đầu, sau đó đem cha mẹ giới thiệu cho Niếp Niếp.

"Âu tổng, đây là tiểu thư nhà ngài?" Diệp cha nhận ra Âu Minh Hiên, thần sắc có chút kinh ngạc, Âu Minh Hiên nổi danh là người đàn ông độc thân vàng, sao giờ lại nhảy ra một đứa con gái? Nhưng rất nhanh kịp phản ứng lại, nhiệt tình tiến lên chào hỏi.

"Đúng vậy, là con gái tôi." Âu Minh Hiên há miệng cười to đến không thấy cả răng, sau đó quay sang Tần Mộng Oanh bên cạnh giới thiệu, "Đây là phu nhân nhà tôi, Tần Mộng Oanh."

"Xin chào Âu phu nhân..." Vợ chồng họ Diệp đều giật mình sửng sốt, sau đó vội quay ra chào.

Tần Mộng Oanh đối với hành động này của Âu Minh Hiên tỏ ra bất đắc dĩ, chỉ có thể thận trọng gật đầu mỉm cười.

Diệp Hữu Tì thấy hai bên đều đã quen biết, khuôn mặt nhỏ hưng phấn dị thường, "Âu Lạc Hâm, hôm nay chúng ta chơi chung một đội được không?"

Đợi chút nữa có rất nhiều hoạt động và trò chơi, cần phải phân nhóm, hai nhà một nhóm.

Niếp Niếp có chút khó khăn, "Thế nhưng là, mình đã hứa cùng chơi với Hạ Bạch."

Diệp Hữu Tỳ khuôn mặt nhỏ lập tức trở lên ảm đạm, nhưng thấy Tiểu Bạch chỉ ngồi đó một mình liền dấy lên hi vọng, "Thế nhưng cha mẹ của Hạ Nặc Bạch còn chưa đến!"

Tiểu Bạch tay cầm sách vở có chút nắm chặt, "Âu Lạc Hâm, chị cùng với bạn ấy chung một tổ đi! Mẹ em không có tới, mà đến cũng chỉ có một mình mẹ. Chị không phải muốn giành quán quân sao?"

Niếp Niếp nghe nói như thế có chút tức giận, nhưng bé không biết tai sao mình lại thấy khó chịu, tóm lại chính là tức giận, không thuận theo nói, "Thế nhưng chúng ta đã hứa rồi! Nếu cha mẹ em không đến, chị cũng muốn cùng em chung một tổ!"

Cuối cùng dưới sự kiên trì của mình, Niếp Niếp vẫn lựa chọn chung đội với Tiểu Bạch.

Trên sân khấu mỗi cặp phụ huynh đều trổ tài biểu diễn năng khiếu của mình, mỗi đội diễn hai tiết mục, bên dưới có ban giám khảo chấm điểm từng bài.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chẳng mấy chốc sẽ đến phiên đội của Tiểu Bạch cùng Niếp Niếp.

Sau lưng đã có người chú ý tới Tiểu Bạch, thấp giọng nghị luận.

"Đứa bé kia chính là con trai của tiểu thư nhà Nam Cung?"

Chương 962: Cả nhà cùng vui (4)

"Còn không phải sao! Dáng dấp thật là xinh đẹp!"

"Xinh đẹp thì có tác dụng gì? Đến bây giờ tới cha là cái dạng gì cũng không biết!"

"Ngươi nhỏ giọng một chút!"

"Người phụ nữ kia dám làm mà không dám để cho người khác nói à? Nghe nói cô ta có quan hệ không minh bạch với rất nhiều vị tổng giám đốc, ngay đến cả Lãnh Tư Thần cũng dính dáng tới cô ta..."

...

...

Nghe được những lời bàn tán kia, Tần Mộng Oanh lông mày nhíu chặt, Âu Minh Hiên nhịn không được, vừa muốn đứng lên, Tần Mộng Oanh đè tay anh xuống, khẽ lắc đầu.

Nơi này là trường học, đem mọi việc làm lớn lên sẽ chỉ tạo ra tổn thương càng sâu sắc cho trẻ nhỏ.

Với lại, dạng lời đồn này cũng không tồn tại được bao lâu.

Âu Minh Hiên đành phải nén giận ngồi xuống, không nhịn được mà quay sang nhìn Tiểu Bạch, tên nhóc kia đúng là không tầm thường, tuổi còn nhỏ như vậy mà phong thái thật trầm ổn, trưởng thành khẳng định lại là một nhân tài trong giới kinh doanh!

Rốt cục, đến phiên đội của Tiểu Bạch và Niếp Niếp lên biểu diễn.

Âu Minh Hiên sửa sang lại âu phục đứng lên, thần thái tự nhiên đi lên sân khấu
Tần Mộng Oanh không thích hợp với những tình huống thế này, loại chuyện này tự nhiên là do Âu Minh Hiên thể hiện.
Hai mẹ con cô còn chưa hết giận anh đâu, vừa vặn thừa dịp cơ hội lần này, biểu hiện một chút.

Lúc Hạ Úc Huân cùng Lãnh Tư Thần tới nơi, đi đến cửa sổ bên cạnh hội trường, chính là thấy Âu Minh Hiên tay cầm micro đắm đuối hát: "Baby so Sorry, baby đừng thương tâm, anh nguyện yêu em mãi, nghĩ đến em, biệt ly đi, một ngày không em thật trống rỗng, baby đi cùng anh, baby đừng khóc, anh nguyện yêu em mãi, lòng anh vĩnh viễn thuộc về em..."

Bên dưới một nhóm nữ sinh đang điên cuồng gào thét...

Không nghĩ đến vừa tới nơi đã chứng kiến một màn kinh động thế này, Hạ Úc Huân không nhin được đưa tay vỗ trán, "Học trưởng quá vô sỉ, đến nữ sinh cũng không buông tha! Hát loại nhạc này cũng không sợ dạy hư mấy đứa trẻ! Chẳng phải nên hát quốc ca, quân ca, hành ca hay hợp xướng gì đó có phải tốt hơn không?"

"oh baby i know you Still love me, o me back my lover my lover..."

Nghe đến đó, Hạ Úc Huân đã không còn cách nào nhìn thẳng được nữa, "Ta khinh! Ai mà yêu nổi anh! Đúng là tên tự luyến ! Bất quá, không thể không nói, học trưởng hát nghe vẫn rất êm tai, khi còn đi học, chỉ dựa vào cái này thôi đã mê hoặc được không ít nữ sinh!"

Không giống người nào đó, một điểm tài nghệ đều không có, xem ra lát nữa chỉ có thể dựa vào chính cô.

Lãnh Tư Thần thấy trân sân khấu Âu Minh Hiên hát bàn < tha thứ anh một lần> thế mà thu phục được cả hội trường, ánh mắt có chút khinh bỉ, chỉ là biết ca hát thôi, có gì mà kiêu ngạo như thế?

"Tiểu Bạch đâu..." Hạ Úc Huân mong mỏi ngóng trông, cuối cùng cũng tìm thấy Tiểu Bạch đang ngồi cạnh Niếp Niếp trong tay còn ôm mấy quyển sách.

Mặc kệ bốn phía ồn ào náo nhiệt, cậu tựa như không có bất cứ cảm xúc nào,ngồi an tĩnh một chỗ...Khiên cô trông thấy mà tim đau như bị kim châm...

Sau khi kết thúc trình diến, cả năm vị giám khảo đều cho Âu Minh Hiên điểm số cao nhất, Âu Minh Hiên hăng hái đi xuống.

Niếp Niếp mặc dù mặt ngoài không nói, thế nhưng sự sung bái không giấu được trong ánh mắt kia đã khiến cho Âu Minh Hiên đắc trí không thôi.

Sau đó người chủ trì ở phía trên tuyên bố, "Tiết mục kế tiếp, Hạ Nặc Bạch, mọi người hoan nghênh."

Chậm chạp không có người ra sân, phía dưới không biết là ai nói vọng lên, "Lão sư, phụ huynh Hạ Nặc Bạch không đến."

Dựa theo quy định, biểu diễn tài nghệ phải có đủ thành viên một nhà ba người.

Âu Minh Hiên nhân cơ hội lần nay, muốn chuộc lại lỗi lầm khiến cho vợ và con gái không vui, cho nên mượn cơ hội hôm nay hát cho hai người một bài để xin tha lỗi, vì vậy coi như một nhà 3 người đều tham dự.

Mà Tiểu Bạch cả cha cả mẹ đều không tới, nếu thế cũng không có cách nào.

Chương 963: Cả nhà cùng vui (5)

"Không tới sao? Như vậy thật đáng tiếc..."

Người chủ trì đang muốn chấm cho nhóm này không điểm, đột nhiên trong khán đường vang lên một tràng hô hào, tất cả ánh mắt đều dồn vào hai người đang từ ngoài cửa tiến vào.

Một đôi nam nữ, dung mạo hai người đều đẹp đến chói mắt, sóng vai nhau tiến vào hội trường.

"Thật có lỗi, lão sư, chúng tôi tới muộn."

Hạ Úc Huân bởi vì đến trễ mà lúng túng không thôi, mà Lãnh Tư Thần như tỏ ra không có việc gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng một vẻ, không chút thay đổi.
"Vị này là..." Người chủ trì có chút bối rối.

Bên dưới vô số ánh mắt hoang mang ngước lên chờ đợi.

Bởi vì đã có mấy người nhận ra Lãnh Tư Thần.

Lãnh Tư Thần ánh mắt rơi vào dáng người nho nhỏ của con trai mình đang ngồi phía trên, không nhanh không chậm trả lời, " Cha của Hạ Nặc Bạch."

Vừa dứt lời những người nhận ra Nam Cung Huân và Lãnh Tư Thần tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh.

"Nghe nói Lãnh Tư Thần tối hôm qua trước mặt mọi người tuyên bố Nam Cung Huân là người phụ nữ của mình, nhưng không nghĩ tới quan hệ của bọn họ lại là thế này..."

"Tôi đã nói rồi sao nhìn đứa trẻ này lại nhìn quen mắt tới vậy, đơn giản là từ một khuôn đúc ra với Lãnh Tư Thần!"

"Con trai riêng của Nam Cung Huân trong truyền thuyết là của Lãnh Tư Thần? Đây quả thực là tin tức lớn nhất thế kỉ!"

"Nhìn bộ dạng này là mẫu bằng tử quý a!"

"Hai người này nếu là thông gia , tuyệt đối như hổ thêm cánh, mạnh càng thêm mạnh! Đến lúc đó sợ là con bài tấy lớn nhất giới kinh doanh!"

..

"Hai người đến cũng thật muộn đi!" Âu Minh Hiên một bên nói thầm, một bên tỏ ra hứng thú không thôi mà nghe người khác bàn tán,nghĩ thầm đây còn chưa phải là tin tức lớn nhất thế kỉ đâu, chuyện hay còn ở phía sau!

Niếp Niếp lập tức hưng phấn không thôi muốn lung lay cánh tay Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, cha mẹ em tới rồi. Lần này chúng ta khẳng định có thể đoạt được chức quán quân!"

"Vậy tiết mục của mọi người là?" Người chủ trì đè nén tâm trạng phức tạp mà hỏi.

Lãnh Tư Thần đứng trước micro, tư thái giống như tổng thống Mỹ phát biểu, không nhìn đám người bên dưới, chỉ chăm chú nhìn con trai ôn nhu mở lời, "Con trai, xin lỗi, ba tới vội quá nên không chuẩn bị gì."

Hạ Úc Huân nghe xong gấp gáp tiến lên, nhỏ giọng thì thầm nói với anh, "Não anh úng rồi à, sao lại nói như thế, thật mất mặt! Anh không chuẩn bị, nhưng tôi có!"

Lãnh Tư Thần liếc xéo cô một chút, "Định múa đao hay múa thương? Với tình trạng cơ thể thế này em có thể chứ? Hay định đọc một bài diễn văn cảm động quần chúng đây."

Hạ Úc Huân: "..." Cô không diễn! Không diễn được rồi! Mới đó mà đã lặp lại lịch sử đau thương, liên tục bị anh lật bài!

Lãnh Tư Thần vừa nói xong câu kia, đột nhiên, dưới đài bỗng vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, tất cả ban giám khảo đều giơ bảng cho điểm tối đa, Hạ Úc Huân bị dọa tới ngây người.

"Ngài thật là một người cha tốt! Bận rộn như vậy còn tới trường tham gia hoạt động với con trai!" Người chủ trì cảm động không thôi, trong mắt lóe lên nước mắt óng ánh, tình cảm dạt dào nói, " Các vị phụ huynh thân mến! Hôm nay biểu diễn tiết mục là thứ yếu, chủ yếu là hi vọng mọi người hiểu rõ, mặc kệ là bận rộn tới đâu đều nên dành chút thời gian cho con cái mình, cha của bạn học Hạ Nặc Bạch đây là vừa thuyết trình chứng minh điều ấy!"

Có lầm hay không a? Tốt cái cọng lông? Anh anh anh... Anh mới nói có một câu "Không có chuẩn bị" a? Lão sư ngài sao lại từ đó thuyết minh ra được cái đạo lý vĩ đại như thế?

Hạ Úc Huân còn đắm chìm trong sự kinh ngạc mà im lặng không nói được gì, Lãnh Tư Thần đã lôi cô đi xuống chỗ ngồi của Tiểu Bạch.

"Không chuẩn bị chính là không chuẩn bị, đến lúc này mới biểu diễn cũng không có kết quả tốt hơn, không bằng chân thành nói thẳng." Lãnh Tư Thần vừa đi, còn không quên lên giọng giáo dục cô.

Nói thì dễ nghe, chẳng qua là vì với tính cách và thân phận của mình anh sẽ không đứng lên mà biểu diễn tiết mục mua vui.

Chương 964: Cả nhà cùng vui (6)

Lãnh Tư Thần vừa bước xuống, một đám phụ huynh đều không tự chủ được mà đứng hết dậy, chờ tới khi anh ngồi xuống mới yên tâm ngồi theo.

Hành động này của đám người kia hoàn toàn là phản xạ có điều kiện.

Hạ Úc Huân cảm thấy thế giới này quá khoa trương.

Diệp cha cũng không nghĩ tới có thể gặp được Lãnh Tư Thần trong trường hợp này. Lãnh Tư Thần tham gia hoạt động gia đình với con trai? Hai tình huống tưởng trừng như là mơ, hôm nay hắn lại được tận mắt chứng kiến.

"Lãnh Tổng, không nghĩ tới lại gặp được ngài ở đây!"

Thấy người sau lưng đột nhiên bắt chuyện, Lãnh Tư Thần thần sắc mơ hồ, chưa nhận ra là ai đang nói chuyện.

Diệp cha ngay lập tức tự giới thiệu, "Tôi là Diệp Vĩnh Lâm, một tháng trước chúng ta đã gặp qua."

Kỳ thật Lãnh Tư Thần vẫn thực sự không nghĩ ra người này là ai, nhưng theo phép lịch sự vẫn gật đầu, "Chào anh."

Trong tình huống như vậy, liền rõ ràng thấy được ai mạnh ai yếu, thế cục trong nháy mắt thay đổi, khuôn mặt nhỏ của Diệp Hữu Tì tái đi.

"Bảo bối, đừng xem sách nữa! Xem nhiều quả là hỏng đầu đó!" Hạ Úc Huân ôm Tiểu Bạch hôn một cái, đem đống bài tập trong tay cậu ném qua cho Lãnh Tư Thần cầm.

"Ô ô bảo bối, thật xin lỗi! Mẹ đến muộn, con sẽ không trách mẹ chứ?" Hạ Úc Huân mặt mũi tràn đầy áy náy.

Âu Minh Hiên ngồi một bên khinh bỉ xì một tiếng, "Con em so với em còn hiểu chuyện hơn!"

Tiểu Bạch nhìn Lãnh Tư Thần đưa tay lên vuốt vuốt lông mày đang nhíu lại, sau khi thấy phản ứng của mọi người trong hội trường, tiến tới nhỏ giọng nói, "Mẹ, để người này ra sân, có phải là khuếch đại quá không?"

Hạ Úc Huân cười khan một tiếng, "Ha ha, anh ta lần nào mà không khoa trương như thế? Quen rồi liền không sao!"

Tiểu Bạch nháy mắt,  cuối cùng thận trọng hỏi vấn đề mà mình quan tâm nhất, "Mẹ, sao hai người lại đồng thời xuất hiện?"

Trước kia ở Hạnh Hoa Thôn bởi vì không ai biết hai mẹ con cậu, cho nên Tương Nhu thỉnh thoảng sẽ đến trường học, mà ở cái trường này, dường như có không ít người biết mẹ và Tương Nhu, cậu lấy thân phận con trai của mẹ mà xuất hiện, liền không thể lấy thân phận con trai của Tương Nhu. Nếu lấy thân phận là con trai của Tương Nhu lại phải giả vờ như không quen biết mẹ, thật quá phiền.

Nhưng lần này, không nghĩ tới Tương Nhu lại công khai xuất hiện.

Hạ Úc Huân ôm nhi tử bảo bối, "Ừm, có thể đồng thời xuất hiện, về sau đều có thể . Không chỉ có là ở trường học, còn là tất cả trường hợp khác sau này."

"Thật sao?" Tiểu gia hỏa hơi kinh ngạc trừng to mắt.

"Đương nhiên là thật !" Nhìn hai mắt cậu con trai phát sáng, Hạ Úc Huân đột nhiên cảm thấy, thực ra quyết định trước đó cũng không quá tệ.

"Mẹ, mẹ cùng Tương Nhu... Hai người đã giải quyết xong mọi chuyện?" Tiểu Bạch thử thăm dò hỏi một câu.

Chỉ một câu mà hai người đều trầm mặc.

Hạ Úc Huân mang ánh mắt xin giúp đỡ mà nhìn sang Lãnh Tư Thần, kết quả tên kia hoàn toàn không có ý giúp tiếp lời, thế là cô đành phải vắt hết óc trả lời, "Đúng a! Mẹ cùng Tương Nhu làm lành rồi!"

Lãnh Tư Thần nghe vậy kinh ngạc nhìn về phía cô.

Hạ Úc Huân lườm hắn một cái, không nói như vậy thì nói cái gì, giải thích cho Tiểu Bạch nhiều vấn đề phức tạp như vậy, để Tiểu Bạch đi theo bọ họ cùng một chỗ diễn kịch sao? Mà lại,cô xác thực là cùng anh "làm lành" trong nửa năm, còn có khả năng là lâu hơn...

Lãnh Tư Thần không nói chuyện, chỉ là, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Nha đầu này, tự đào hố chôn mình mà còn không biết...

Đây là chính cô nói với Tiểu Bạch , đến lúc đó cũng đừng trách anh không nhắc nhở cô...

Những trò chơi sau đó bằng năng lực chính mình, có năng lực phán đoán cao siêu của Lãnh Tư Thần, Tiểu Bạch cơ trí, Mộng Oanh tỷ cẩn thận, bọn họ thành công đoạt được quán quân.

Chương 965: Ngủ cả đời quan hệ (1)

Những trò chơi sau đó bằng năng lực chính mình, có năng lực phán đoán cao siêu của Lãnh Tư Thần, Tiểu Bạch cơ trí, Mộng Oanh tỷ cẩn thận, bọn họ thành công đoạt được quán quân.

Chạng vạng ánh mặt trời chiếu xuống kéo dài thân ảnh của mấy người, hai nhà sáu người ấm áp tiến về phía trước.

Niếp Niếp trong ngực ôm cup vô địch mà vui không khép được miệng, nhảy nhót cả đoạn đường.

"Hai người như vậy, có phải là muốn dọn ra ngoài ở cùng nhau?" Âu Minh Hiên hỏi một câu, mặt mũi tràn đầy chờ mong.

Nếu như vậy không phải một lúc xử lý xong ba cái bóng đèn?

"Tiểu Bạch muốn dọn đi rồi sao?" Khuôn mặt nhỏ hưng phấn của Niếp Niếp bỗng trùng xuống.

Tiểu Bạch cũng nửa buồn nửa vui, "Ở trường vẫn có thể gặp mặt, nếu có bài không hiểu, có thể gọi video em sẽ dạy chị."

Niếp Niếp buồn buồn gật đầu, lúc đầu muốn nhịn xuống , cuối cùng vẫn là không chịu được mà "oa" một tiếng khóc lên, "Con không muốn xa Tiểu Bạch! Không muốn xa dì Hoa!"

Mấy ngày nay Tiểu Bạch cùng dì Hoa không có trong nhà, bé đã rất mong nhớ, ai ngờ lần này, thực sự phải tách ra sống.

Thấy vậy, bốn người lớn cùng Tiểu Bạch luống cuống tay chân mà dỗ dành Niếp Niếp.

Cuối cùng, vẫn là Âu Minh Hiên vung tay tuyên bố đêm nay sẽ làm một bàn tiệc thịnh soạn mừng chiến thắng lúc này mới thành công trấn an được bé.

"Đi thôi, chúng ta đi mua thức ăn!"

Nói đi là đi, sáu người cùng nhau tiến vào siêu thị, nam thanh nữ tú, hai đứa trẻ lại phấn điêu ngọc trác, vừa vào tới siêu thị liền hấp dẫn ánh mắt mọi người.

"Ai, Lãnh xấu xa, tôi thật hâm mộ anh, anh cuối cùng cũng hết khổ , nhưng tôi vẫn còn phải chịu đựng. Dày vò đến bây giờ một cái danh phận chính thức đều không có!" Âu Minh Hiên vừa chọn xương sườn vừa ca thán.

Lãnh Tư Thần cầm trong tay một bó hành, "Có danh phận thì làm được cái gì? Quan trọng là phải giữ được kìa."

Âu Minh Hiên lắc đầu than thở, "Hai chúng ta thật đúng là cá mè một lứa..."

"Thân thể anh thế nào rồi?" Lãnh Tư Thần thuận miệng hỏi một câu.

"Thân thể? Thân thể tôi rất tốt a!" Âu Minh Hiên không hiểu nháy nháy mắt.

"Có bệnh thì phải chữa, không nên biết bệnh mà giấu." Lãnh Tư Thần đầy thâm ý nói.

Âu Minh Hiên rốt cục kịp phản ứng Lãnh Tư Thần ý đang muốn nói cái gì , lập tức liền giơ chân, "Tôi mới không như thế! Lãnh Tư Thần, tôi không có bệnh!"
Lãnh Tư Thần cũng không phản bác hắn,chỉ là ném cho hắn một ánh mắt đồng tình đầy ẩn ý.

Thế là Âu Minh Hiên càng thêm kích động, hạ giọng nói, "Anh nhìn tôi như thế là có ý gì, tôi thật không có bệnh, anh có nghe hay không? Hôm đó tôi cùng vợ tôi cãi vã, tôi nhất thời mất khống chế liền hôn cô ấy, lúc ấy tôi có phản ứng có được hay không? Cọ một chút... Liền dậy..."

"Thật ?" Lãnh Tư Thần kinh ngạc nói.

"Đương nhiên hừ!"

"Nói như vậy, anh chỉ có thể... với cô ấy?" Đối với tình huống thần kì này, Lãnh Tư Thần thật sự ngạc nhiên.

"Đúng vậy a! Lúc đầu tôi cũng không xác định, sau lần kia liền chắc chắn, quả nhiên là chỉ có đối với cô ấy mới có thể..." Âu Minh Hiên nói thầm.

"Thế này mà nói mình không có bệnh?"

"Vậy người phụ nữ cả đời này của tôi chỉ có thể là cô ấy , tôi từ bỏ trị liệu còn không được sao?"

...

"Uy, hai người các ngươi ở phía sau thì thầm to nhỏ gì vấy? Cái gì có bệnh không có bệnh?" Hạ Úc Huân đi tới hỏi.

"Không có gì, bọn anh đang nói chuyện của đàn ông em đừng xen vào!" Âu Minh Hiên lập tức cảnh giác nhìn cô, sau đó đổi chủ đề, "Đúng rồi Lãnh Tư Thần, tối nay tới chỗ anh đi, biệt thự của anh tôi còn chưa có dịp thăm quan đâu!"

"Tôi không thành vấn đề, hỏi bọn họ đi."

Âu Minh Hiên đi hỏi từng người, kết quả mọi người đều đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip