Babo 11- Phòng tắm kì lạ

-Đi chơi thôi, Kookie lẹ lên, em làm gì mà lâu thế?

-Anh thử xách hết hai cái vali rồi hai cái ba lô xem có nặng không?

-Để anh phụ em nhé, anh sẽ xách hai cái ba lô cho, rồi em cõng anh được không, chân anh đau lắm luôn á.

Biết Jimin đang cố tình ghẹo mình, Jungkook liền buông vali ra mà đi đến bóp vào mông Jimin một cái, em hoảng hồn nhìn hắn như muốn giết người, tự dưng lại biến thái với em là sao.

-Jungkook mới làm gì vậy, anh không thích như vậy đâu nhé, em sẽ làm nhỏ cái mông của anh đó.

Jimin cứ xoay tới xoay lui như thể thật sự lo lắng hai bên mông của mình sẽ nhỏ lại, Jungkook phì cười rồi cùng em rời đi. Thật ra thì đi đến đó cũng khá xa, nhưng mang xe theo thì chẳng biết đậu ở nơi nào, mà đi xe thì Jimin sẽ rất mệt vì hành lí cũng nhiều, nên là Jungkook quyết định đi taxi đến Seoul, dù chi phí cũng khá đắt. Taehyung nói không sai, tiền này chính là vì hắn muốn dùng để tổ chức một đám cưới thật linh đình cho em và hắn. Nhưng rồi Jungkook chợt nghĩ lại, em khá rụt rè và sợ đám đông, hắn cũng chẳng có gia đình hay bạn bè gì cả. Thế nên cứ đi đăng ký kết hôn rồi tổ chức một bàn tiệc nho nhỏ là được, phần tiền cả năm tích góp này, hắn sẽ cho Jimin một tuần du lịch, cũng có thể là một tuần trăng mật nhớ mãi không quên.

-Để tôi đem hành lý ra xe giúp hai cậu.

-Thế em cảm ơn ạ.

-Kook, sao anh ấy lại lấy hành lý của chúng ta, em mau đòi lại đi mà, trong đó có áo mà em mua tặng sinh nhật anh đấy, anh thích nó lắm, người ta lấy đi mất rồi thì anh phải làm sao đây.

Jimin vẫn nhớ hôm qua hắn đã bảo mình sẽ đi xe bus nên rất sợ hãi khi thấy tài xế mang vali của mình để lên xe. Em rưng rưng nhìn hắn, một tay lại níu lấy vạt áo như thể cầu xin hắn giúp đỡ mình.

-Ngoan nào, chúng ta sẽ đi xe này đi chơi đấy, anh ấy là cất hành lý giùm chúng ta, đừng sợ nhé, sẽ không ai lấy đồ của anh cả.

-Em lừa anh, em đã nói chúng ta đi xe bus cơ mà. Không chịu, em lấy lại hành lý cho anh đi.

Nước mắt đã lưng tròng, Jungkook bất lực mà ôm Jimin vào lòng, hắn quên nói với em mất, nên cái đầu nhỏ này mới suy nghĩ như vậy. Jimin có vẻ thích chiếc áo ấy lắm, dù hắn chưa thấy em mặc lần nào, nhưng lúc nào nó cũng được em nhìn ngắm đến thỏa mãn mới thôi.

-Hôm qua là em quên nói, đi xe bus phải đi bộ xa, nên em mới kêu taxi cho anh đỡ mệt. Em đảm bảo sẽ không ai lấy chiếc áo ấy đi cả, được chứ. Đừng khóc mà bé cưng của em, lên xe mau thôi, cũng trễ rồi.

Cuối cùng Jimin cũng ngoan ngoãn lên xe cùng Jungkook, em ngồi tựa vào lồng ngực hắn mà ngủ thêm một giấc nữa, ban sáng hắn bắt em dậy sớm quá chừng nên bây giờ Jimin cảm thấy có chút mệt.

Cả hai đến Seoul cũng đã là mười giờ hơn, Jimin vẫn còn đờ đẫn sau giấc ngủ ngắn của mình. Jungkook phì cười mà nắm tay em vào trong, khách sạn này nói với em là rẻ, nhưng thực ra nó khá đắt đấy, vì có một thứ rất đặc biệt mà không phải phòng khách sạn nào cũng có đâu.

-Phòng 5813 của quý khách ở đây ạ, hành lý sẽ được đem lên sau.

-Cảm ơn anh nhiều nhé.

Jimin tròn mắt nhìn sự to lớn của căn phòng. Số tiền lương hắn dành dụm nhiều hơn em tưởng, nếu người ta biết thì nhất định sẽ nói hắn lãng phí, còn với Jungkook, chỉ đơn giản vì em xứng đáng với những thứ tốt như thế thôi, tốn kém bao nhiêu đều đáng cả.

-Phòng to thật Kookie nhỉ, to gần bằng căn nhà của chúng ta luôn.

-Sau này em sẽ đi làm rồi mua một ngôi nhà lớn hơn cho anh, chịu không?

-Hưm…không cần lắm đâu, nhà nào cũng là nhà mà, anh chỉ cần ở với Jungkook là được. Với cả nhà chúng ta cũng thật tốt, nó cũng là do em mua được mà.

Jungkook chẳng biết phải nói gì, có những lúc Jimin lại nói chuyện như người bình thường thế đấy, nhưng trong đầu cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy đâu, em cũng đã không còn thông minh như trước sau cơn tai nạn. Nhưng cũng chẳng là gì cả, Jimin thế nào thì vẫn là người mà Jungkook nguyện dành cả đời để yêu thôi.

-Bây giờ Jiminie đi tắm đi nhé, em sẽ xếp quần áo vào tủ, để trong vali sẽ nhăn mất. Anh muốn mặc bộ nào thì cứ chọn, em sẽ vào pha nước ấm để anh ngâm mình nhé.

Jimin gật đầu mà ngồi gần vali của mình, em chẳng biết nên mặc gì nữa, cứ thấy bộ quần áo nào nằm gần thì cầm lấy mà vào phòng tắm. Nhưng mà phòng tắm cứ kì quái như thế nào ấy nhỉ.

-Kook…

-Ơi em đây.

-Phòng tắm ở đâu thế?

-Sao cơ, anh đang đứng trước nó mà.

-Nhưng mà…nó kì lắm Kook…

Jungkook dĩ nhiên biết điều em nói kì ở đây là gì, hắn đã cố tình chọn căn phòng này cũng vì điều đó mà thôi.

-Sao thế bé yêu của em?

-Kính trong suốt kìa Kook, chẳng phải nếu anh vào thì em sẽ nhìn thấy tất cả luôn sao.

-Sao anh lại nói em như thế, là do thiết kế của khách sạn này là vậy, em nghèo lắm đấy, không thuê được phòng khách sạn nào có cửa màu đàng hoàng. Nếu anh không thích thì…

-Không phải, anh thích mà, anh không cần ở nơi đắt tiền đâu Kookie.

Thật ra thì căn phòng này cũng đã bằng cả tháng lương của hắn đấy.

-Vậy anh vào tắm đi nhé, em hứa sẽ không nhìn, em còn đang treo quần áo mà, anh cứ tự nhiên đi nhé.

Khi thấy Jungkook đã xoay lưng đi, Jimin mới yên tâm mà vào phòng tắm. Em còn chẳng thèm nhìn tên háo sắc bên ngoài, cứ vô tư cởi quần áo rồi ngồi vào bồn tắm rộng lớn đầy xà phòng. Jungkook khi nghe thấy tiếng bước chân của con mồi đã chạm vào nước, hắn lập tức bỏ công việc đang làm, tay cầm bịch snack to đùng nằm lên giường mà tận hưởng mỹ cảnh.

Jimin thích thú dùng bọt xà phòng xoa xoa khắp người, miệng lại ngân nga vài câu hát trong những bài nhạc thiếu nhi em vẫn thường nghe. Jungkook ngắm nhìn em đến đỏ mắt, bánh cứ cho vào miệng chẳng ngừng nhưng có lúc nào hắn chịu nhìn vào bịch snack đâu, tên biến thái nào đấy nhìn em say sưa đến mức cắn phải vào đầu ngón tay mình lúc nào chẳng hay.

Dù khá đau nhưng hắn làm sao dám hét lớn, náo động tiên tử bên trong thì mỹ cảnh cũng sẽ lụi tàn. Khách sạn này tuyệt vời thật đấy, sau này có tiền chắc lại đưa em lên chơi.

Jimin hát vu vơ vài câu liền nhìn sang xem Jungkook đã treo quần áo đến đâu rồi, nào ngờ hắn đã quăng nó xuống sàn gạch lạnh lẽo, đã thế còn nằm lên giường nhìn chăm chăm về phía em.

-Kook…em nhìn gì thế…

Jimin đỏ ửng ngại ngùng đặt câu hỏi, phòng này dĩ nhiên có cách âm từ nhà tắm đến bên ngoài nhưng vì Jimin tin rằng hắn sẽ giữ lời mà không nhìn em tắm thế nên vô tư đi vào với sự hào hứng, đến mức quên cả việc khóa cửa phòng.

-Em đã nhìn gì đâu, anh cứ tắm đi, tắm mau còn đi ăn nào.

-Nhưng em cứ nhìn anh mãi, anh không tắm được.

-Sao lại không được, em cũng đã làm gì anh đâu.

-Nhưng…

Jimin thật chẳng biết phải dùng lời lẽ gì để nói với Jungkook, em cũng muốn ra ngoài vì nước không còn ấm nữa, nhưng nếu đứng lên dùng vòi xịt làm sạch người, chẳng phải Jungkook sẽ nhìn thấy tất cả hay sao. Dù hắn cũng đã từng cùng em tắm, nhưng khi ấy đã là lâu lắm rồi, lúc mà em chẳng biết gì cả và vẫn còn nhiều thương tích sau tai nạn chẳng thể tự làm sạch người, cùng lắm thì hắn chỉ giúp em chà lưng rồi rời đi.

-Em đừng nhìn mà, anh phải đứng lên mới thì mới mở vòi xịt được.

-Thì anh cứ đứng lên thôi.

-Em…em đúng là trẻ hư đó Kook.

Jungkook cười đến đánh rơi cả bịch snack vẫn còn đang dang dở. Em vừa ngại vừa giận, mặt đã đỏ bừng chẳng dám đứng lên. Nhưng nếu đùa quá trớn Jimin nhất định sẽ giận hắn đấy, hôm nay ngắm tiên cảnh như thế là đủ rồi.

-Thôi đừng dỗi mà, em xoay sang bên kia là được đúng không?

-Không, em ra ngoài đi, anh không thèm tin em nữa. Lỡ lúc anh đứng lên thì em lại nhìn sang…

-Em nhìn sang thì sao, cũng đâu phải chưa từng thấy đâu mà…

-Em…

-Thôi thôi em đùa, em ra ngoài đây, anh làm gì cũng được, mười phút nữa em vào. Anh mà chậm chạp chẳng làm xong, em vào thấy gì thì không phải lỗi của em đâu đấy.

Jimin giận đến tím người, em nào ngờ Jungkook lại là tên lưu manh như vậy, vừa nghe tiếng chốt cửa, em liền vội vã làm sạch người rồi mặc quần áo vào. Trước khi Jungkook trở lại, em đã leo lên giường trùm chăn kín mít, Jungkook hôm nay điên rồi, chỉ toàn làm em xấu hổ mãi thôi.

---

Ham lắm :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip