Chap 6

Sáng hôm nay Tiêu Chiến có tiết. Tống Tổ Nhi lại được nghỉ. Vì vậy làm xong đồ ăn sáng phần cô. Tiêu Chiến mới chuẩn bị đồ ăn để mang theo. Tự dưng lại nghĩ gì đó, vậy là lục tục chuẩn bị thêm một phần nữa.

Có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, bạn nhỏ Vương Nhất Bác kia, có thể sẽ đến tìm anh a. Còn nếu không, anh có thể ăn hết hai phần cơm mà. Không sao cả.

Suy nghĩ xong xuôi, vác đồ đi làm.

Vẫn là phong cách manh moe như học sinh cao trung. Cái này là mọi người đánh giá. Còn Tiêu Chiến, chỉ là mặc đồ bản thân cảm thấy thoải mái là được thôi.

Buổi sáng nay dường như không khí có chút dịu dàng, nắng và gió cùng dắt tay dạo qua từng hàng cây trên phố. Đem theo chút lạnh nhẹ nhàng của những ngày đầu thu.

Tiêu Chiến sải từng bước chân dài, lắng nghe âm thanh cuộc sống dưới những tán cây trên đường.

Nơi cổng trường kia, sinh viên ra vào vội vã, lại có một bóng dáng chẳng hề ăn nhập với không khí vội vàng ấy.

Vương Nhất Bác đứng nơi góc đường, cúi đầu đếm từng nhịp bước chân. Hoà chung cái trầm lặng của mùa thu, lại mang theo chút tinh nghịch của tuổi trẻ.

Vẫn là cái phong cách hiphop của mấy cậu trai trẻ mà người có tuổi như anh không hiểu lắm. Cơ mà hôm nay đổi qua màu đen, đặc biệt dễ nhìn. Hình như vậy.

Khung cảnh nơi ấy đột nhiên bừng sáng, lại có thể đẹp đến thế. Tiêu Chiến nào biết, ánh mắt anh lúc này biết bao dịu dàng, khoé môi đã giương lên tự bao giờ.

Thả chậm bước chân một đường thẳng tới chỗ Vương Nhất Bác đang đứng. Tiêu Chiến không hề phát hiện ra suy nghĩ của mình có biết bao khác thường.

Tại sao Vương Nhất Bác đứng đó lại nhất định là đợi anh? Tại sao Vương Nhất Bác đứng đó nhất định là anh phải bước đến? Và tại sao, cảm giác muốn trốn chạy ở lần đầu gặp gỡ đã thay đổi? Cảm giác muốn chủ động làm bạn với Vương Nhất Bác lại là tại sao đây?

"Nhất Bác." Mang theo tươi cười đánh động thế giới an tĩnh của cậu. Muốn kéo cậu ra khỏi bức tranh không thực có chút cô đơn kia.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, bắt trọn ánh nắng ban mai trong mắt Tiêu Chiến. Lại có thể đẹp đến thế sao?

"Chiến ca, chào buổi sáng." Nghiêng đầu mỉm cười. Gặp anh, thực sự vui vẻ.

Hai bóng dáng cao ngất cùng nhau bước vào trường. Các sinh viên khác dù đang vội vẫn không quản nổi mắt mình, dõi theo. Mấy topic cặp đôi kia không hẹn mà cùng nhảy về trong não, chỉ có thể cảm thán rằng. Trai đẹp đã ít bọn họ lại còn yêu nhau.

Danh tiếng của Vương Nhất Bác thì còn phải nói sao. Có sinh viên nào trong trường này có thể tự dối lòng mà nói rằng mình không biết tới Vương lão sư của khoa Âm nhạc đây? Tất nhiên là không có rồi.

Còn với vị lão sư mới của khoa Mỹ thuật, quả thật ngoài vẻ đẹp như tranh kia thì bọn họ hoàn toàn chẳng biết gì khác.

Cơ mà, hai lão sư cùng đứng chung một nơi, khí chất lại có thể hoà hợp đến thế. Và hình như, họ với khung cảnh xung quanh có một khoảng cách đủ lớn để tạo thành một thế giới riêng.

"Nay em có tiết dạy sao?" Đến trường thì chắc là có tiết rồi. Nhưng mà tại không biết hỏi gì nên anh mới hỏi đại vậy thôi.

Vương Nhất Bác nhìn anh, thành thật trả lời "Không có. Em đến nhìn anh thôi."

Thành thật đến mức khiến người khác ngại ngùng. Tiêu - 28 xuân xanh - Chiến đột nhiên chẳng biết phải nói gì. Lỗ tai bắt đầu nóng lên.

Lúc đầu nghĩ cậu trêu chọc mình. Cơ mà Vương Nhất Bác thẳng một đường đi với Tiêu Chiến tới văn phòng của khoa Mỹ thuật.

Cách cửa văn phòng một khoảng, Tiêu Chiến dừng bước chân. "Em..."

Cũng đoán được anh muốn hỏi gì, Vương Nhất Bác cũng chẳng vòng vo phủ nhận làm gì cho tốn công tốn sức. "Vào với anh."

"Đây là văn phòng khoa Mỹ thuật." Ý trên mặt chữ. Chính là một giảng viên khoa Âm nhạc lại chạy sang văn phòng khoa Mỹ thuật là muốn quậy cái gì?

"Em biết." Có sao đâu? Anh mà không cho cậu đi cùng anh vào, thì anh vào trước cậu vào sau. Kiểu gì cậu cũng sẽ vào trong mà thôi.

"..." Sao có thể nói như chuyện hiển nhiên thế cơ chứ? Trình độ này, lần đầu tiên anh gặp luôn đấy.

Hoàn toàn bó tay với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến hít sâu một hơi, bất chấp mà bước vào văn phòng.

"Chào mọi người." Tiêu 2,8 tuổi ngoan ngoãn chào hỏi mọi người. Có chút hồi hộp, nhưng cũng chuẩn bị sẵn sàng cho mọi câu hỏi.

Trái với lo lắng của Tiêu Chiến. Các lão sư khác chẳng có biểu hiện hay thái độ bất ngờ khi trông thấy Vương Nhất Bác lẽo đẽo theo sau Tiêu Chiến cả.

"Tiểu Tiêu tới sớm ha~"

"Uầy. Nhất Bác chạy qua làm gì thế?"

"Lý lão sư lại nói trúng rồi."

"Lại mất bữa ăn rồi."

Mấy lão sư trong văn phòng nhao nhao trò chuyện, mỗi người một câu. Chào hỏi thì ít mà nói linh tinh thì nhiều. Tuyệt nhiên không có bất ngờ.

Cũng đúng. Mấy vị lão sư trong văn phòng bị Lý Thấm tẩy não hết rồi.

Tiêu Chiến ngơ ngác về chỗ ngồi. Câu nghe lọt câu không. Tại vì bị ngạc nhiên á. Sao không ai thắc mắc cái sự xuất hiện của Vương Nhất Bác vậy? Làm anh chuẩn bị tâm lý nãy giờ không xong.

Vương Nhất Bác tự tìm ghế, bê tới đặt cạnh chỗ ngồi của Tiêu Chiến. Mấy lão sư khác vừa làm việc vừa hóng xem, rất biết ý mà không để hai nhân vật chính phát hiện.

"Em... sao có thể tự nhiên như ở nhà thế?" Tiêu Chiến phục rồi. Thật sự muốn hỏi Vương Nhất Bác ăn gì mà lớn đến nhường này.

"Anh sang văn phòng khoa em cũng sẽ không có ai nói gì." Vương Nhất Bác tin tưởng, mấy giảng viên trong trường này, đều có đặt cơ sở ngầm trên trang diễn đàn của trường, của sinh viên trong trường. Không tin mấy tin hot ngày hôm qua lại có ai chưa xem qua.

Tiêu Chiến muốn bơ Vương Nhất Bác. Lôi cặp sách ra xem lại bài vở đã soạn cho tiết học ngày hôm nay. Dù gì cũng là buổi đầu tiên, có chút căng thẳng.

Sự chú ý của Vương Nhất Bác lại đặt vào thứ khác. Cái túi quen thuộc kia. Chính là cái túi hôm trước Tiêu Chiến mang đồ ăn đi mà. Cậu nhớ không nhầm đâu.

"Chiến ca~ Em đói~"

"Đã ai nói da mặt em rất dày chưa hả cậu bạn nhỏ?" Tiêu Chiến bất lực luôn rồi. Hai mấy tuổi đầu mà như trẻ con vậy? Anh nghi hoặc, liệu có giây phút nào Vương Nhất Bác có thể cư xử đứng đắn như thân phận của cậu không?

Mặc dù nói vậy, nhưng Tiêu Chiến lại mở túi đồ ăn, lấy ra hộp đồ ăn đã chuẩn bị buổi sáng nay. Còn có nước ép rau củ. Cái này là do thấy Vương Nhất Bác ghét ăn rau nên anh mới làm thêm thôi. Nước ép thì dễ uống hơn mà.

Nhận đồ rồi nhưng một chút cử động cũng chẳng có. Vương Nhất Bác vẫn nhìn Tiêu Chiến chằm chằm. Nhìn đến anh không tập trung nổi luôn.

"Sao nữa?"

"Ra ngoài ăn đi." Cậu là muốn ăn chung với anh, không phải là ăn đồ anh ăn làm một mình.

"Anh còn phải làm việc." Tiêu Chiến nhe nanh thỏ hăm doạ. Có thấy anh đang chăm chỉ làm việc không hả? Anh là một người đàn ông trưởng thành có công ăn việc làm đoàng hoàng đấy. Không phải dân thất nghiệp đâu.

"Ăn ở đây mọi người sẽ nhìn thấy a~" Vương Nhất Bác cố ý lên giọng một chút.

Một chút của cậu cũng đủ dọa anh rồi. Vội vàng đưa tay bịt miệng cậu, lườm cảnh cáo. "Em im miệng." Lại dám nói lung tung, không sợ người khác hiểu lầm sao hả?

"Em, ra ngoài ăn. Anh, ở đây làm việc. Hiểu không?" Vừa lườm vừa gằn từng chữ. Thử lắc đầu xem anh có đem cậu bịt đến nghẹt luôn không?

Vương Nhất Bác đầu đột nhiên nảy số, ánh mắt thẫm lại. Tiêu Chiến nhìn thấy, chưa kịp phòng bị, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy là lạ.

Còn sao nữa. Vương Nhất Bác khẽ liếm lòng bàn tay Tiêu Chiến. Làm cho anh nổi một thân toàn da gà da vịt, vội vàng buông tay.

"VƯƠNG NHẤT BÁC!!!" Tiêu Chiến không tin được trợn mắt, bật dậy, hét lên.

Cả văn phòng đều nghển cổ lên hóng chuyện. "Sao vậy Tiểu Tiêu?" "Có chuyện gì thế?" "Vương lão sư lại bắt nạt Tiêu lão sư đấy à?"... Toàn mấy cô chú đầu năm đầu sáu rồi mà tâm hồn vẫn như đôi mươi. Thấy đôi trẻ nhà người có biến là hóng ngay được.

"Không... không có gì ạ. Em xin lỗi." Tiêu Chiến vội vàng gập người xin lỗi mấy vị giảng viên khác. Khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Ngồi xuống thì đập vào mắt là khuôn mặt vô cùng vô lại, ánh mắt rạng rỡ vì thực hiện được âm mưu.

"Em có còn là người không hả? Đặt tay lên tim tự hỏi xem mình có phải con người không?" Thẹn quá hoá giận. Tiêu Chiến chọc chọc tay nơi trái tim của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến thực sự muốn đập thằng nhóc này. Dám lấy anh làm trò đùa? Có biết là như vậy khiến anh rất dễ bị tim không hả? Khi nãy nhịp tim anh tăng vọt, đập nhanh gấp mấy lần đấy.

"Haha... ra ngoài ăn được chưa?" Vương Nhất Bác cực kì cực kì hài lòng với phản ứng vừa nãy của anh. Rất thú vị, rất dễ thương. Đặc biệt dụ nhân.

Nếu không phải cậu chưa phá vỡ được vòng an toàn của anh, thì mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây. Cậu là động vật ăn thịt, không có ý định ăn chay đâu.

"..."

"Đừng nghĩ nhiều. Nếu không em không biết mình còn làm được gì đâu." Tiếp tục hăm doạ Tiêu Chiến bằng khuôn mặt vô (số) tội. Vương Nhất Bác thành công dụ được thỏ nhỏ họ Tiêu.

Mang theo bữa sáng cùng bước ra khỏi văn phòng. Tiêu Chiến hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt thấu hiểu của mấy vị tiền bối kia. Quá đáng sợ.

"Mỗi ngày khuyên em thiện lương một chút." Tiêu Chiến vừa đi vừa hậm hực nói. Vương Nhất Bác đúng là không coi ai ra gì mà. Lớn tuổi như anh còn bị cậu chọc quê đến mức không dám nhìn mặt ai.

Tiêu Chiến lại không nhận ra. Anh cũng có rất nhiều bạn bè. Nhưng chưa có ai trêu đùa như vậy, dù là quen biết mấy năm trời. Không phải bởi vì họ không muốn, mà là không dám.

Vương Nhất Bác có thể, là do chính anh trong vô tình dung túng cho cậu. Nếu không, dù là ai cũng không thể. Không phải sao?

Vòng vèo, Tiêu Chiến tưởng đến nhà ăn. Nhưng không. Vương Nhất Bác thèm vào đến cái nơi đó. Làm gì có chút không khí lãng mạn nào chứ? Phải đến nơi thánh địa hẹn hò kia, như vậy ăn uống lại càng có cảm giác ngon miệng.

"Tại sao phải chạy ra tận đây?" Kiếm đại chỗ nào đó không phải được rồi sao? Còn mất công đi xa như vậy chỉ để ăn bữa cơm. Tiêu Chiến cảm thấy đúng là rảnh lắm mới giết thời gian kiểu này. Anh không phải.

Lấy tay phủi phủi bụi xong mới để anh ngồi xuống. Mặc dù ghế chẳng có hạt bụi nào cả. Nơi này ngày nào cũng có người quét dọn đấy. Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác có một thói quen xấu. Luôn làm quá mọi chuyện.

"Lần trước anh cũng tới đây ăn còn gì." Với cô ta thì sao anh không kêu ca gì? Đi với cậu lại nhiều câu hỏi thế?

"..." Lại còn so đo như vậy? Tiêu Chiến rất muốn hỏi, giống nhau sao? Cậu và Tống Tổ Nhi giống nhau sao?

Nhưng để tránh cậu kiếm cớ làm càn, Tiêu Chiến quyết định mỗi lần Vương Nhất Bác lên cơn, anh sẽ im lặng. Nói chuyện với cậu, tuyệt đối không nên tranh cãi, như vậy thiệt thòi sẽ mình anh chịu.

Vương Nhất Bác vui vẻ dùng bữa sáng do chính tay Tiêu Chiến chuẩn bị. Mặc dù không thích rau củ quả gì đó cho lắm, nhưng đồ anh làm cái gì cũng ngon, cậu ăn đến mắt đều sáng lên rồi.

"Chiến ca~" Vương Nhất Bác lại bật chế độ Vương Điềm Điềm.

"Cái gì nữa?" Dùng ánh mắt đề phòng nhìn cậu. Qua nhiều lần kinh nghiệm, Tiêu Chiến cảm thấy mỗi lần Vương Nhất Bác dùng giọng điệu này, đến 90% là không phải chuyện tốt gì.

"Đồ ăn anh làm ăn rất ngon~ Rất vừa miệng~"

"..." Vẫn chăm chú phòng bị cậu nhả bom.

"Em rất thích~"

"..." Không hiểu vòng vo là muốn cái gì nữa? Anh cũng sắp mất hết kiên nhẫn nghe cậu trình bày rồi đấy.

"Có thể ngày nào cũng được ăn không?" Đúng. Vương Nhất Bác đang cầu bao nuôi. Cái này cũng giúp kéo gần mối quan hệ của bọn họ mà.

"..." Hoá ra là xin ăn. Anh lại còn tưởng.

"Chiến ca~" Vương Nhất Bác quyết tâm phải cầu được Tiêu Chiến bao thầu cơm ăn cho mình. Mỗi ngày ngồi cùng nhau, ăn thức ăn anh làm. Uầy, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi.

Tiêu Chiến liếc Vương Nhất Bác. Bản mặt xin ăn thật dễ nhìn. Chẳng bù cho những lúc lưu manh trộm đậu hũ của người khác. Anh, có nên đồng ý không?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip