Chương 10: Chưa kịp theo đuổi đã thành người yêu

#10

Sáng sớm, sau khi ăn sáng xong Mạnh Tử Yên muốn ra biển nên mọi người nghe theo bà ấy

Tiêu Chiến ngồi trên bãi cát, duỗi chân đu đưa xuống làn nước xanh mát lạnh, tâm tình cực kỳ thoải mái. Vương Nhất Bác từ đâu bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu

- Thỏ ngốc. Em không xuống à ?

Tiêu Chiến quay sang nhìn anh, cười nhẹ nhàng

- Em không thích bơi

Vương Nhất Bác thoáng đờ người. Nụ cười ấy lại thêm một lần nữa khiến anh mất hồn rồi

- Nhưng em rất thích nơi này. Nhất Bác, sau này mỗi năm chúng ta đến đây có được không ?

Tiêu Chiến dựa người vào vai Vương Nhất Bác mè nheo hỏi. Vương Nhất Bác đương nhiên là đồng ý rồi. Anh xoa nhẹ lưng cậu, ôn nhu trả lời

- Được. Nghe em hết.

Vương Nhất Hy ngồi cạnh có chút bất mãn. Hừ, yêu đương có cần phải phơi bày cho cả thế giới như vậy không ? Thật bực bội. Từ hôm qua tới giờ, chỉ cần muốn là cô có thể gặp Dương San San, vậy nên những tin nhắn chào buổi sáng hay chúc ngủ ngon đã không còn. Điều đó vô tình đã làm Nhất Hy khó chịu bực dọc mà ngay cả chính bản thân cô cũng không hề hay biết điều đó.

****

Vương Nhất Hy kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn ăn bày rất nhiều các đĩa đồ ăn đẹp mắt. Dương San San đặt riêng một đĩa tôm luộc sang bên cạnh Vương Nhất Hy. Bất giác Nhất Hy nở nụ cười  với San San. Nhưng nụ cười ngọt ngào nhanh chóng méo xệch đi bởi người con trai vừa bước vào. Trạch Hàn Phong cúi đầu chào mọi người rồi bước đến bên Dương San San tóm gọn tóc của cô bằng một sợi dây cột tóc.

- Darling. Được rồi. Chúng ta ra ngoài thôi.

Trạch Hàn Phong ôm eo Dương San San rời đi. Tâm trạng đang thoải mái của Vương Nhất Hy trong thoáng chốc biến mất.

- Tán Tán. Đó là ai vậy ?

Tiêu Chiến cười nhẹ

- À là bạn thân em. Trước đây Dương San San thích cậu ta. Hôm qua hai người đó nói chuyện với nhau rất khuya nữa. Chắc là...

- Không có đâu. San San không phải người yêu cậu ta

Vương Nhất Hy gằn mạnh, chiếc dĩa đâm thẳng xuống con tôm trong đĩa khiến mọi người giật nảy mình

Vương Nhất Bác nhướn mày quay sang

- Em ấy đâu nói gì đến người yêu đâu.

- Phải đó. Em định nói chắc là hai người họ gạt bỏ được tình cảm đó ở quá khứ rồi

Tiêu Chiến vội lên tiếng giải thích kèm một nụ cười tội lỗi

Vương Nhất Hy đỏ mặt cúi xuống. Trong lúc này có lẽ im lặng là tốt hơn cả

- Nhưng mà... nếu chị không nhanh San San sẽ bị cướp mất. Cậu ấy tốt như thế. Trạch Hàn Phong không dễ thoát khỏi sự rung động.

Cả bữa ăn bốn người chỉ âm thầm lặng lẽ quan sát Vương Nhất Hy
Haizzz, sao cứ phải tránh né tình cảm dành cho đối phương để rồi tự giày vò dằn vặt chính bản thân mình chứ ? Một lần thật lòng nói ra hết tất cả không được sao ?

Nhiều lần Vương Kiêu không kiềm được mở miệng tính cà khịa con gái thì bị Mạnh Tử Yên đá mấy cái đành im lặng ngậm ngùi ăn

****

Tại bờ biển,

Vương Nhất Hy nhìn bóng dáng cô gái đứng trên bãi cát, tận hưởng từng làn gió biển thổi qua người, trên môi cô bất chợt nở một nụ cười. Bước được vài bước chợt cô sững người lại. Trạch Hàn Phong đang khoác một chiếc áo lên vai Dương San San. Vậy mà San San không tỏ thái độ bài xích gì cả, đã vậy còn quay lại cười vui vẻ với cậu ta nữa chứ ? Hừ, vậy tất cả những dòng tin nhắn, những cuộc gọi suốt thời gian qua chỉ là cô ấy tiện tay thôi à ? Vậy là tình cảm bấy lâu nay chỉ mình Vương Nhất Hy cô tự đa tình thôi sao ? Một nỗi chua xót chợt dâng lên trong cô. Khóe mắt từ lúc nào đã chảy ra hai dòng nước mắt. Vương Nhất Hy xoay đầu vội vã bỏ đi nhưng được vài bước lại dừng lại. Giọt nước mắt được lau đi. Không được. Cô phải lf rõ chuyện này. Nghe được câu giải thích thỏa đáng từ chính miệng Dương San San dù sao cũng thoải mái hơn. Đến lúc đấy có muốn từ bỏ tình cảm này cũng không phải hối hận

- Dương San San. Cậu ta là ai ? Hai người là gì của nhau ?

Dương San San bị nắm tay xoay người lại bất ngờ, ấp úng đưa ra câu trả lời

- Là... Là bạn thân em.

Vương Nhất Hy nắm chặt vai Dương San San, nâng cằm cô lên ép nhìn thẳn vào mắt mình

-  Dương San San. Rốt cuộc em coi chị là gì ?

Dương San San liếc nhìn Trạch Hàn Phong đứng sau Vương Nhất Hy lúc này đang mặt lạnh nhưng vẫn giơ tay cổ vũ cô. Cố hít một hơi thật sâu, Dương San San lên tiếng

- Vương Nhất Hy. Em thích chị. Bắt đầu từ ngày hôm nay, Dương San San em chính thức theo đuổi chị.

Vương Nhất Hy nhếch khóe môi, kéo Dương San San vào lòng ôm chặt lấy như sợ chit cần buông tay ra là cô ấy sẽ biến mất

- Thật trùng hợp. Chị cũng thích em

- Cái gì cơ ? Nhất Hy, chị nói lại lần nữa đi

Dương San San mỉm cười hỏi lại

- Chị cũng thích bản thân chị

Dương San San cau mày hờn dỗi đập vào vai Vương Nhất Hy vài cái.

- Trạch Hàn Phong. Nôn tiền của cậu ra đây. Tôi đã nói rồi. Hai người họ chắc chắn sẽ yêu nhau mà

Tiêu Chiến cầm tay Vương Nhất Bác từ đâu chạy tới hớn hở vỗ vai Trạch Hàn Phong

Trạch Hàn Phong thở dài, rút tấm thẻ vàng ra đặt vào tay Tiêu Chiến

- Có chơi có chịu. Tiền của cậu

Dương San San quay sang trừng mắt

- Tình cảm của tôi là thứ để hai cậu lôi ra cá cược với nhau ?

Tiêu Chiến hứng thú gật đầu

- Cũng không tệ. Hay cậu với tôi thử đi. Tôi khẳng định với cậu từ bây giờ đến Tết, cậu ta vẫn không có nổi mảnh tình vắt vai.

Trạch Hàn Phong cau mày. Từ khi nào họ có thể lôi chuyện tình cảm của anh ra để vui đùa thế này ?

Vương Nhất Bác vẫn hướng ánh mắt cảnh giác về Trạch Hàn Phong tựa hồ anh ta chỉ chờ cơ hội là nhảy vào bế Tiêu Chiến của anh đi ngay vậy

Bây giờ chỉ còn Dương San San và Vương Nhất Hy ở lại bãi biển

Dương San San khẽ thở dài quay sang ôm lấy Vương Nhất Hy

- Chị à. Em thật sự rất buồn aa. Từ nhỏ tới giờ em chỉ được người khác theo đuổi nên rất muốn được một lần trải nghiệm cảm giác theo đuổi ai đó. Vậy mà em chưa kịp theo đuổi đã thành người yêu rồi.

Vương Nhất Hy xoa đầu Dương San San kéo cô vào lòng. Con mèo nhỏ này thật ngốc nghếch. Nhưng mà những việc nó làm cô đều thấy rất dễ thương aaa

Rất nhanh kỳ nghỉ hè đã kết thúc mọi thứ lại quay về đúng với quỹ đạo của nó.

*****

Kết thúc buổi lễ khai giảng, Tiêu Chiến thật sự mệt chết rồi. Cậu chỉ muốn nhanh chóng leo lên chiếc giường quen thuộc để tận hưởng giấc ngủ ngon lành thôi. Ấy vậy mà vẫn phải lết lên tầng 3 để sinh hoạt lớp

- Năm nay là năm cuối cấp rồi. Chúng ta chỉ còn một năm nữa thôi để ôn thi vào Đại học. Vậy nên các em phải hết sức tập trung cho tôi. Năm học này lớp chúng ta có thêm một người bạn đồng hành nữa. Trạch Hàn Phong, em vào đi.

Ba người bọn họ vốn dĩ không để lời của chủ nhiệm Lư - Lư Tâm Hoa vào tai. Nhưng ba chữ "Trạch Hàn Phong" đã thành công gây sự chú ý tới họ. Trạch Hàn Phong mặc bộ đồng phục học sinh vẫn không thể nào che át được dáng vẻ ngông cuồng lạnh lùng đó. Anh đứng im lặng lẽ thốt ra ba chữ "Trạch Hàn Phong" rồi bước xuống ngồi cạnh Dương San San.

- Màn giới thiệu này thật sự rất quen thuộc nha.

Tiêu Chiến phấn khích vỗ vai Trạch Hàn Phong, cười nhẹ

Trạch Hàn Phong hiếm hoi nở nụ cười nhìn ba người họ nháy mắt

- Sao nào ? Giống chứ ? Là tôi bắt chước Vương Nhất Bác đó.

Vương Nhất Bác vẫn đang chăm chú nhìn cuốn sách trên bàn, cất giọng thờ ơ

- Vô vị

Cả lớp chỉ biết há hốc mồm nhìn bốn người bọn họ nói chuyện. Tiêu Chiến là người yêu Vương Nhất Bác thì thôi đi. Dương San San có mối quan hệ tốt với họ cũng là bình thường. Nhưng làm sao họ thân được với Trạch Hàn Phong vậy ? Chẳng phải Trạch Hàn Phong rất thích cảm giác một mình, không người nói chuyện bên cạnh sao ?

Trạch Hàn Phong khinh bỉ nhìn Vương Nhất Bác

- Cậu cứ cố giữ khuôn mặt đó đi. Tán Tán không sớm thì muộn cũng rơi vào tay kẻ khác

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên

- Cẩu độc thân như cậu thì biết cái gì ? Nhất Bác tôi có đầy đủ mọi thứ để níu kéo Tán Tán bên cạnh, buộc cậy ấy mãi mãi không rời xa

Trạch Hàn Phong nhếch mép

- Có đầy đủ à ? Nhưng cậu mãi mãi không bao giờ có được tôi đâu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip