Chap 15 - Con cờ giá trị 2


---------------------

"Kế Dương. Rốt cuộc cậu là muốn Hiên Hiên cứ như một cái xác không hồn như vậy ?" - Hà Mỹ lên tiếng, bà ta nhắc đến Hạo Hiên như muốn nhấn mạnh rằng cậu phải chấp nhận theo ý muốn bà ta nếu thực sự yêu Hiên Hiên

Kế hoạch của bà thật chất chính là muốn dùng Kế Dương để thúc đẩy hoạt động của Tiêu Chiến ở Tiêu gia. Bà biết rằng nhiều năm như vậy anh sống cùng lão Tiêu ắt sẽ có phần không nỡ nhưng nếu có sự thúc giục của Kế Dương thì sẽ khác. Hà Mỹ muốn đánh nhanh thắng nhanh, khoảnh khắc này...cơ hội này bà đã chờ rất lâu rồi !

Đã hơn một tháng kể từ ngày anh quỳ rạp dưới chân Hà Mỹ. Sau hôm đó anh chính thức trở thành một quân cờ quan trọng của bà ta. Anh biết mình hiện tại đang nhúng tay vào kế hoạch tội lỗi của bà nhưng vì anh đã từng nói dù đánh đổi bất kì thứ gì anh cũng phải cứu cậu...

Nhìn thấy ánh mắt chần chừ của anh. Bà ta nhanh chóng lấy thứ gì đó rồi đi đến trước mặt anh mà vứt xuống. Là hồ sơ bệnh án của Hạo Hiên...

"Tôi biết cậu rất khó xử ! Nhưng cậu phải biết tôi cũng chỉ muốn cứu nó. Chỉ có A Chiến mới mang dòng máu hiếm này !" - Từng câu nói của bà ta xoáy sâu vào tâm trí anh

Hạo Hiên mang nhóm máu RH âm là một nhóm máu phải nói là rất hiếm. Theo như bà ta nói thì chỉ có mỗi Tiêu Chiến mới có thể cứu cậu. Vì sao ư ? Vì Tiêu Chiến và cậu đích thị là...anh em cùng cha cùng mẹ !

"Mà cậu cũng nên nhớ ngày xưa cậu bị lão già họ Vương ấy ép phải rời khỏi A Chiến như thế nào ! Cũng nhờ có lão ta mà ba mẹ cậu chết thảm ra sao..." - Hà Mỹ cố nhấn mạnh từng chữ như muốn ghim những hận thù từng chút một vào trái tim của anh

"Đừng nói nữa. Tôi đã nói làm thì sẽ làm ! Bà cứ chờ tin tốt của tôi....Nhớ chăm sóc tốt cho Hạo Hiên !" - Không thể nghe thêm một câu nói nào của bà ta nữa, tim anh sẽ đau đến chết mất, Kế Dương đứng dậy bỏ lại một câu như nói bà hãy yên tâm rồi bỏ đi.

__________

( Bắc Kinh - 7h10 )

Vươn mình một cái thật sảng khoái. Nhất Bác nhìn ra ban công bất giác cười thật tươi khi nhớ đến những câu nói tối qua của anh. Quả thật khiến tim cậu cứ đập loạn không ngừng. Nhất Bác tin rằng rồi đến một ngày anh sẽ chấp nhận cậu, chấp nhận làm người yêu bé nhỏ của cậu.

Ánh nắng hôm nay thật đẹp, thật ấm khiến cậu muốn nhanh chóng rời khỏi giường để tìm và kéo người kia cùng ra sau vườn tắm nắng.

Đứng trước cửa phòng A Chiến, cậu nhóc con này tâm trạng cứ như lần đầu hẹn hò cùng bạn gái, tay cậu giơ lên muốn gõ cửa rồi lại hạ xuống. Đi tới đi lui trước cửa phòng anh hồi lâu cuối cùng cũng lấy hết can đảm mà giơ tay định gõ vào cửa.

"Đại thiếu gia đi làm từ sớm rồi cậu Nhất Bác !" - Bác Quân quản gia đang từ trong phòng nghỉ đối diện bước ra, tay cầm xâu chìa khóa to đùng

"Anh ấy cũng đi làm sao ?" - A Bác trố mắt hỏi

"Đúng vậy a...À nhưng trước giờ cậu ấy vẫn hay làm việc trong phòng sách ít khi đến công ty, hôm nay chắc có chuyện quan trọng !" - Nhìn thấy ánh mắt bất ngờ của cậu, bác Quân nhanh nhẹn giải thích

"Cháu biết rồi, cảm ơn bác !"

"Đừng khách sáo, đừng khách sáo !" - Bác Quân cười hiền rồi bước đi trước

Nét vui vẻ trên mặt cậu liền tan đi đâu mất. Quả thật cậu chưa từng thấy anh đi làm, cứ nghĩ anh là một đại thiếu gia ăn không ngồi rồi cả ngày sẽ đều có thời gian mà chơi với cậu.

Nhìn đi ngó lại căn dinh thự to lớn này ngoài những người giúp việc đang lui cui ai làm việc nấy chốc chốc lại đùa giỡn với nhau mấy câu ra thì cũng chỉ có mình cậu thui thủi một mình.

Dù rằng cậu có vẻ ít nói nhưng cách cậu hành xử rất được lòng mọi người. Thấy cậu từ sáng đến chiều cứ ngồi một góc không nói không rằng chỉ chăm chú nhìn mọi người làm việc liền có người lên tiếng.

"Cậu Nhất Bác có hứng thú với nấu ăn không ?" - Dì Thập Nhất chủ động lên tiếng hỏi cậu

"Ah...Cháu không biết nấu ăn" - A Bác gãi đầu ngượng ngùng

"Thiếu gia có muốn cùng mọi người chuẩn bị cho món lẩu không ? Lẩu tứ xuyên là món ưa thích của Tiêu thiếu gia !" - Khương Tiêu, cô gái nhỏ trạc tuổi cậu, lanh lợi lên tiếng

"Vậy...các a dì có thể chỉ con làm món đó không ?" - Nghe đến Tiêu Chiến cậu phấn khởi hơn hẳn. Có lẽ khi thân nhau với mọi ngươi thì cậu sẽ có nhiều cơ hội hiểu anh.

"Được chứ !" , "Đương nhiên rồi !" - Mọi người vui vẻ đồng ý

Nhất Bác nhận thấy những gia nhân ở Vương gia thì ra lại hoạt bát đến vậy. Có lẽ là do ở đây Tiêu lão gia - Tiêu Tổng cùng đại thiếu gia trước giờ chưa từng gây áp lực cho họ. Từ khi cậu bước vào nhà thì cũng chưa từng thấy ba lớn tiếng hay không hài lòng ai cả cùng lắm khi họ sai ông chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở. Ngược lại cậu thường bắt gặp ông khen ngợi và khích lệ họ.

Không khí quả nhiên rất thoải mái, những cô nương trong bếp cười cười nói nói, lâu lâu các cậu tài xế, các bác làm vườn hay đến cả bác Quân quản gia đi ngang gian bếp cũng dừng lại bông đùa vài câu. Tất cả mọi người cho cậu cảm giác như người một nhà vậy !

Vừa nấu ăn vừa cười đùa. Hương thơm của những món ăn Bắc Kinh khiến Nhất Bác không kiềm được mà hít một ngụm lớn, không may cho cậu là hơi cay của món lẩu Tứ Xuyên cũng theo đó mà xọc thẳng lên mũi khiến A Bác sặc sụa đến đáng thương.

"Khụ khụ...ặc !"

"Nhất Bác thiếu gia cậu không sao chứ ?" - A Tiêu nhanh tay đưa khăn giấy cho cậu

"Tiểu tổ tông a~ cậu sao lại không cẩn thận !" - Dì Nhất giật mình chạy đến vuốt vuốt lưng cậu

Lời nói của dì có chút quá chất phát khiến mọi người trong tình huống như vậy cũng không kiềm được mà cười khúc khích. A Bác cũng không ngoại lệ cậu cười xòa cười đến đã sặc càng thêm sặc !

"Haha...khụ...ha..ặc !"

"A Bác ! E bị sao vậy ?" - thanh âm trầm ấm quen thuộc, Tiêu Chiến vừa trở về đã nghe văng vẳng tiếng cười nói khắp nhà trong đó lại còn có tiếng của cậu. Anh bước đến bên cậu chiếm lấy vị trí của dì Nhất mà vỗ nhẹ lưng A Bác

"Không sao, e bất cẩn bị sặc hơi cay một chút !" - Cậu cố kiềm chế cơn ho mà ngại ngùng trả lời anh

"Nhìn em xem, vết trắng vết đen bẩn hết cả mặt ! Mau lên tắm rửa đi !" - Tiêu Chiến vừa nói tay vừa chùi chùi vết bột ngô trên má cậu

"Em phụ giúp một chút, anh lên tắm rửa trước ! Xuống sẽ có để ăn !" - Cậu nhất quyết muốn phụ giúp cho xong nên anh cũng không cản trở mà rời nhà bếp trở về phòng. Thật ra là vì công thức của món lẩu này đã bị cậu bí mật mà ghi nhớ chỉ còn một vài bước cuối cùng nữa thôi là sau này cậu có thể tự mình nấu cho Tiêu Chiến rồi.

Cởi bỏ bộ vest bó sát lịch lãm, anh thoải mái mà xả nước. Dòng nước mát lạnh cuốn đi hết những mệt mỏi cả ngày hôm nay. Đã lâu anh không đến công ty nên có chút không quen nhưng bắt đầu từ hôm nay anh phải đến làm việc thường xuyên hơn để hiểu rõ về bộ máy làm việc để còn thuận tiện mà tính đường đi nước bước cho kế hoạch của mẹ anh.

_______________
~ End chap 15 ~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip