Chap 19 - Đồng nghiệp mới
Dạo gần đây Tiêu tổng đã có dấu hiệu muốn nghỉ hưu nên thường xuyên cùng phu nhân đi đây đó. Ông còn đặc biệt chuẩn bị rất nhiều công việc được xem là bước đệm lò xo cho con trai ông đặt chân lên chiếc ghế Chủ tịch. Cũng vì lượng công việc tăng lên đột biến dẫn đến tầng suất đến công ty của anh ngày càng nhiều.
Sáng hôm nay cũng như mọi ngày, sau một ngày đi chơi mệt mỏi cùng em trai nhỏ, hôm nay anh lại phải để cậu một mình ở nhà mà đến công ty từ sớm. Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Tiêu Chiến diện bộ vest xanh navy cùng chiếc cà vạt nhạt màu hơn tone áo. Bề ngoài tươi tắn, giàu sức sống của anh đã hoàn hảo che đi mảng nội tâm có phần rối loạn...
Đêm qua anh không chợp mắt được...
Người anh nhung nhớ, người anh muốn gặp đã về rồi, nhưng tại sao anh lại cảm thấy không chút vui mừng ngược lại cảm thấy không biết nên đối diện thế nào.
Bước ra khỏi cửa lớn, anh chuẩn bị đặt chân lên xe thì nghe thấy tiếng gọi.
"Chiến ca !" - Nhất Bác chạy ra từ trong nhà, đầu tóc cậu rối bù dấu vết của việc vừa ngủ dậy còn chưa tỉnh táo, bộ quần áo xộc xệch đến đáng thương. Theo sau cậu là bác Quân gấp gáp chạy theo nhìn bộ dạng như bảo mẫu đang chăm trẻ.
"A Bác, em dậy sớm như vậy làm gì ?" - Tiêu Chiến bước đến phía cậu
"Đây là thuốc cảm, ho, sốt, đau đầu, đau bụng, nhứt mỏi,..."
Bây giờ Tiêu Chiến mới để ý trên tay cậu là một đống toàn thuốc là thuốc. Nhất Bác vẫn cặm cụi chỉ anh phân biệt các loại thuốc.
"Em mang nhiều thuốc như vậy làm gì ? Mà những thứ này ở đâu ra vậy ?" - Tiêu Chiến bị nhét vào tay một đống đủ loại thuốc thì thắc mắc hỏi
"Hôm qua thấy anh có vẻ như mệt mỏi, không biết có phải bệnh hay không..." - Nhất Bác vụng về trả lời
"Nửa đêm nửa hôm cậu ấy chạy ra ngoài, chúng tôi ngăn không được nên đành phải chạy theo. Đến nơi mới biết cậu ấy là đi mua thuốc, nhưng khi hỏi lại không nói là bệnh gì...Người ta đành phải kê cho một đống như thế này !" - Bác Quân bồi thêm
"Anh đang nghỉ ngơi, không tiện hỏi nên..." - Cậu ấp úng
Tiêu Chiến nghe thế liền muốn ôm đầu phát bệnh. Anh quả thật bị cậu làm cho cảm động nhưng kèm theo đó là buồn cười đến chết mất ! Cậu nhóc này rõ ràng ngày thường chính là một tên lưu manh muốn vào phòng anh liền gõ cửa 2 cái rồi mở cửa mà vào không cần đến sự cho phép thế mà.... 'Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác tại sao lại lương thiện không đúng lúc như vậy chứ !'
"Cảm ơn Nhất Bác! Nhưng em xem tôi làm gì có bệnh...haizz Nhất Bác là đồ ngốc ! Ngốc đến buồn cười..." - Tiêu Chiến không kiềm được trước câu chuyện và cái vẻ mặt nửa tỉnh nửa mơ của cậu mà phì cười.
"..." - Nhất Bác...và cả mọi người ở đó đều trố mắt mà nhìn khoảng khắc hiếm có đại thiếu gia Tiêu Chiến đang cười đến chảy cả nước mắt.
Vừa cười một cách không kiềm chế được, anh vừa bảo cậu vào ôm đống thuốc mà ngủ tiếp đi. Khi thấy Nhất Bác ngoan ngoãn mà vào nhà, Tiêu Chiến cố gắng khống chế cơ mặt rồi nhanh chóng rời khỏi nhà đến công ty.
[ Tập đoàn Vân Mộng - Tiêu Thị ]
Vân Mộng Tiêu Thị là cái tên đáng chú ý nhất trên truyền thông từ những năm 90 đến nay với hàng loạt những bước chuyển mình mạnh mẽ theo định hướng một tập đoàn về thiết kế và xây dựng với công nghệ hiện đại và trí tuệ thông minh. Tiêu Thị trong suốt gần 40 năm thành lập, mọi lĩnh vực Tiêu Thị tham gia hoạt động đều chứng tỏ được vai trò tiên phong nên được ưu ái gọi là Ông lớn ngành xây dựng ! Tiêu gia cũng vì thế trở thành một gia tộc có tiếng trong giới doanh nhân suốt hàng chục năm.
Đại thiếu gia Tiêu Thị tuy là một người kín tiếng nhưng năng lực không phải dạng tầm thường. Bằng chứng là những dự án dù khó đến mấy chỉ cần gửi văn bản đến tay anh thì với vài cái nhấp chuột, vài cuốc điện thoại lập tức thành công giao dịch. Những khách hàng lớn khó tính ngoại trừ Tiêu Tổng thì chỉ Tiêu Chiến mới có khả năng đối phó.
"Chào Giám đốc Tiêu !" - Mỗi bước đi của anh trong công ty đều nhận được những cái cúi đầu và lời chào lễ phép.
Với phong thái đĩnh đạc, Tiêu Chiến sải bước thật nhanh đi đến văn phòng. Vừa đi anh vừa cởi bỏ bớt cúc áo vest để thoải mái hơn. Uông Trác Thành - trợ lý của anh cũng là người bạn đồng nghiệp thân thiết nhất, thường ngày khi Chiến Chiến chỉ làm việc tại nhà thì mỗi văn kiện luôn phải qua tay Trác Thành để đến với anh vì vậy kinh nghiệm và năng lực của người trợ lý này không nghi ngờ vào đâu được !
Từ lúc anh bước chân vào công ty, Thành Thành luôn cố gắng đi theo sau anh. Tay cậu cầm một đống hồ sơ chất chồng che đến gần nửa mặt, đó là đống công việc đặc biệt của Tiêu Tổng dành cho Tiêu Chiến. Cửa thang máy vừa mở, vì đây là thang máy mật mã dành riêng cho người của Tiêu gia nên bên trong không có ai, cả hai nhanh chóng bước vào.
"Vất vả rồi A Thành...haizz" - Anh thở dài nhìn Trác Thành
"Giám đốc Tiêu tôi vất vả 60 giây nữa thôi còn cậu thì....haizz" - Trác Thành cố tình vờ thở dài nhìn anh
"Cậu nghĩ khi tôi làm việc thì trợ lý như cậu thoát được chắc ?" - Tiêu Chiến nhếch mép
"Nếu là hôm qua thì không ! Nhưng hôm nay thì có người thay tôi giúp cậu rồi !" - Thành Thành tươi cười đắc ý
"À...thì ra Tiêu Phong đã duyệt thư đuổi việc cậu rồi à ?" - Anh nhếch mép lộ nụ cười không chút đạo đức
"Tiêu Tổng còn lâu mới đuổi việc tôi, hứ ! Ý tôi là cậu có thư ký riêng rồi. Hình như là người quen của chủ tịch Vương nào đó ở Thượng Hải gửi gấm..." - Trác Thành nhanh chóng biện bạch
Câu nói rành mạch của Thành Thành vừa dứt cũng là lúc cửa thang máy mở ra. Anh cùng Trác Thành bước đến phòng làm việc. Nhìn A Thành khó khăn với chồng hồ sơ sắp ngã anh vừa định giúp cậu một chút thì Tiểu Chu ở bộ phận ngoại giao đã nhanh hơn một bước mà đỡ lấy. Thấy vậy Tiêu Chiến đành bước tới mở văn phòng cửa hộ cậu.
"A Thành !" - Tiêu Chiến gọi cái tên đang vui vẻ cười cười nói nói với nhân viên phòng ngoại giao.
***
"Cảm ơn Tiểu Chu" - Trác Thành cười ngại ngùng
"Không có gì, Uông lão sư đừng khách sáo !" - Cậu nhân viên tươi cười híp mắt lộ rõ hai lúm đồng tiền đặc biệt khả ái
"Trưa nay...ăn trưa nhé ! Tôi mời !" - A Thành ấp úng nói rồi nhanh chóng chạy đi bỏ mặc người kia đứng đó. Tiểu Chu nhìn theo A Thành mà ngại ngùng mỉm cười rồi bất chợt bắt gặp ánh mắt của cậu đỏ mặt mà quay đi.
***
Nghe thấy Chiến Chiến gọi Trác Thành nhanh chân đi đến chỗ Tiêu Chiến nhưng cứ hai ba bước lại quay đầu lại nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của người kia đến khi người ta vào bàn làm việc mới thôi.
"...ây da ! Sao cậu không vào đi Tổng giám đốc ?" - Nhận ra vừa va vào Chiến Chiến, A Thành không thèm nể mặc mà mở miệng trách móc.
"Uông Trác Thành ! Cậu lại vì một chút giúp đỡ mà u mê rồi à ?" - Tiêu Chiến chau mày, lắc đầu ngán ngẩm.
"Haha...Tiêu Chiến cậu nói xem không phải Chu Tán Cẩm em ấy rất dễ thương sao ?" - Dứt câu cậu còn tươi cười rồi hai vành tai đỏ lên như sắp bóc khói.
Anh hiếm khi đến đây nhưng mỗi lần đến đều phải ăn cẩu lương mà Trác Thành phát cho trong khi anh đường đường là Sếp của cậu ta. Cái cảnh phim thần tượng ấy sau này còn gặp dài dài rồi..!
"Giám đốc Tiêu, trợ lý Uông, hai người sao cứ đứng trước cửa ?" - Một giọng nói trầm ấm, êm tai vang lên thu hút ánh mắt của Trác Thành và Tiêu Chiến. Hai người theo phản xạ nhìn vào trong văn phòng.
"Đây là thư ký mới của cậu đó...là gì nhỉ ? Cậu ấy là..." - Thành Thành nhanh nhảu giới thiệu nhưng lại ấp úng quên trước quên sau.
"Tôi là Tống Kế Dương...Chào Giám đốc Tiêu !"
_____________
~ End chap 19 ~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip