Chương 21. GẶP LẠI

Tặng anh ư? Có lẽ vậy vì trong cái thôn nghèo này học văn hóa còn chưa lo nổi huống hồ gì là hội họa như anh. Nhưng là ai chứ... Chả lẽ là Nhất Bác ư?

Không thể nào, chắc chắn không phải. Vương Nhất Bác nếu có gì muốn tặng hay muốn nói đều trực tiếp tự mình đem tận tay ,không bao giờ làm mấy trò gà mèo như vậy đâu. Với lại, chắc gì cậu còn nhớ tới anh.

Tiêu Chiến nói đúng nhưng cũng chỉ là đúng với trước kia.
Ai mà đoán được cậu chính là bây giờ thích làm trò vờn gà mèo như vậy. Chính là biến mình trở nên một người đem lại hạnh phúc cho người cậu yêu.
Tiêu Chiến cũng chẳng muốn đau đầu để suy nghĩ quá nhiều về nó, đành cầm túi đồ bước vào nhà.

Ngày hôm sau, Tiêu Chiến lại tiếp tục nhận được những món đồ đắt tiền khác, cùng tờ giấy ghi đúng một chữ "Yêu".

Tiêu Chiến không thể làm lơ nữa. Rõ ràng món đồ này đã bị gửi nhầm địa chỉ rồi . Không biết chàng trai nào tặng cho bạn gái mình mà nhầm thế này nhỉ?.Rõ ràng muốn nói câu:" Tôi yêu em" với cô gái đó mà. Thật tội nghiệp chàng trai ấy.

Hầu như món quà đều được gửi đến vào giờ anh đi dạy vẽ ở hội trường thì phải.

"Chàng trai này thật ngốc, phải hỏi rõ ràng địa chỉ bạn gái chứ .... Mai mình sẽ nghỉ dạy ở nhà gặp chàng trai này nói cho cậu ấy biết mới được"

Tiêu Chiến cầm món đồ trên tay , gói rất đẹp . Anh cũng không biết bên trong là gì , nhưng thấy nhãn hiệu cũng biết là đồ cao cấp thượng hạng . Là quà của người ta nên anh cũng không mấy tò mò làm gì .
Cất nó sang một bên , rồi làm việc của mình cho xong.

Sáng hôm sau , Tiêu Chiến thức dậy ,dụi mắt, nhìn ra cửa sổ, khẽ hít thật sâu .Vì là nông thôn nên không khí khá dễ chịu trong lành. Sắp đến giờ đi đến Hội trường. Có lẽ cái người cần tới chắc cũng gần tới.
Tiêu Chiến vệ sinh cá nhân xong, vừa bước ra cửa đã thấy một hộp quà nhỏ. Cái gì vậy? Nhanh như vậy liệu phải người không chứ. Anh chỉ vệ sinh cá nhân một chút thôi mà. Mặt xị xuống tràn trề thất vọng.

Cầm tờ giấy lên cũng chỉ có một chữ "chú"
Tiêu Chiến cảm thấy có gì đó không đúng. Đáng lẽ phải là từ "Em" mới hợp lí chứ.

Tại sao lại là.... "Tôi yêu chú"
Khoan đã... Tiêu Chiến hình như nhận ra điều gì đó. Vội mở cái hộp quà nhỏ ra. Đó là hộp nhẫn màu đỏ nâu rất quen mắt. Trong cái hộp nhẫn chính là đôi nhẫn cặp khắc chữ "W" và chữ"X"....Tiêu Chiến sững người. Anh không tin vào mắt mình nữa. Đây há chẳng phải là món quà anh muốn tặng Nhất Bác lúc sinh nhật của cậu sao. Còn ai quen thuộc hơn anh nữa chứ.
Vậy cho đến cùng, các món đồ này đều đến từ người ấy. Người mà Tiêu Chiến hằng mong nhớ cũng là người mà anh muốn quên đi sao?

"Đã lâu không gặp! Chú út"

Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc phát ra từ sau lưng anh.
Tiêu Chiến không vội quay đầu. Anh chưa thể hoàn hồn trước món đồ, giờ lại đến giọng nói ấy.
Tiêu Chiến không biết là có phải là mình quá mệt nên sinh ra ảo giác không? Anh từ từ quay đầu.
Quả nhiên là Vương Nhất Bác. Một tháng trôi qua nhìn cậu gầy hẳn đi thì phải

"Nhất Bác."

Vương Nhất Bác ngắm nhìn người trước mặt. Đã một tháng rồi mới được nghe anh gọi tên cậu,  một tháng rồi mới được đứng ngắm anh như thế này. Cũng một tháng rồi chưa được chạm vào anh.

"Chú trốn cũng quá kỹ rồi đấy."

Tiêu Chiến giờ đây tâm trạng là một mớ hỗn độn. Nên vui hay nên buồn? Nên trốn chạy hay sà vào lòng cậu ấy đây.
Đôi chân như bị đóng băng tại chỗ, cổ họng cũng cứng đờ. Tiêu Chiến chẳng còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ nữa rồi.

"Nhất Bác! Sao...cháu biết...chỗ này?"

"Sao vậy? Chú thất vọng?"

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt hoanh mang của đối phương chất vấn. Chả lẽ gặp cậu anh không vui sao?

"Không phải. Chú...Nhất Bác! cháu hình như gầy đi rồi"

Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt xanh xao, phờ phạc của Nhất Bác vô cùng đau lòng. Anh không biết nên làm gì giờ nữa. Anh muốn được ôm cậu, muốn thõa mãn nỗi nhớ suốt một tháng qua. Nhưng lý trí không cho phép anh làm như vậy. Có lẽ Vương Gia giờ đã ổn hơn khi không có anh. Anh không nên lại làm tảng đá phá hỏng cái ngôi nhà đang tốt đẹp ấy thêm lần nào nữa.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói vậy trong lòng vừa có chút gì đó ấm áp lại vừa nhói đau. Há chẳng phải tất cả đều do Tiêu Chiến mà ra sao. Giờ lại ra vẻ quan tâm như vậy làm gì chứ. Chú ấy rời đi, lúc đấy muốn cậu sống như thế nào?

"Nhờ phúc của chú đấy.... Có thể bù đắp lại cho cháu không?"

Vương Nhất Bác nói xong liền tiến từng bước một tới gần Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến thấy vậy không hiểu vô thức lùi bước. Anh không biết tại sao lại làm vậy.  Nhưng điều đó khiến Vương Nhất Bác lập tức ngừng bước tới. Chú út chán ghét cậu rồi sao? Một tháng chắc đủ để chú ấy quên đi tình cảm này của cậu rồi nhỉ?

"Không yêu nữa? Chán ghét đến vậy rồi à?"

Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào mắt anh chua xót hỏi.

"Là chú không xứng... cháu đáng để người con gái xinh đẹp bên cạnh. Nhất Bác! Cháu về đi"

Tiêu Chiến mắt bỗng dưng đỏ hoe. Gì chứ? Không yêu nữa sao? chán ghét ư? Làm sao có thể chứ. Anh yêu Vương Nhất Bác còn hơn cả bản thân mình. Làm sao chán ghét cái người mình yêu sâu đậm cơ chứ. Chỉ là bản thâm chẳng dám chọn được bên cậu. Anhh thật sự không xứng đáng.

"Cũng chỉ là những lý do biện hộ phù phiếm"

Vương Nhất Bác nắm lấy tay của Tiêu Chiến kéo mạnh đến trước mặt mình. Bốn mắt giao nhau. Khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Mặt và tai của anh cũng vì vậy mà vô thức đỏ bừng lên.

"Nói đi! Chú còn yêu cháu đúng không?"

Tiêu Chiến không dám nhìn vào mắt của cậu. Anh sợ khi nhìn vào đấy sẽ không thoát ra được.
Anh cũng chẳng thể trả lời câu hỏi này.

"Có từng nhớ cháu không?"
Vương Nhất Bác càng siết chặt vòng eo của Tiêu Chiến, truy tìm câu trả lời.

Nhưng Tiêu Chiến không nói gì, cũng chẳng nhìn cậu. Cơ thể thì cứ run lên. Vương Nhất Bác đành bật lực hạ giọng.
"Về với cháu. Chúng ta bắt đầu lại được không? Ba.."

"Nhất Bác!"
Tiêu Chiến nhanh chóng cắt lời Vương Nhất Bác. Anh đẩy cậu ra rồi nhìn thẳng vào mắt đối phương.

"Chúng ta không được đâu. Nên hã..."

Vương Nhất Bác chẳng nói chẳng rằng, đem lời anh vừa nói vứt sang một bên. Tay nâng cằm anh lên mà hôn xuống. Tay còn lại thì càng siết chặt eo của anh hơn một chút. Tiêu Chiến mới đầu còn phản kháng nhưng rồi cũng buông tay. Anh thật sự không muốn khống chế cảm xúc của mình nữa rồi. Anh khao khát sự ngọt ngào này, anh muốn được yêu, anh muốn được yếu đuối trước cậu. Anh mệt rồi. Nước mắt kìm nén bao lâu cũng chực trào cuốn theo dòng cảm xúc ồ ạt tuôn ra.

Nụ hôn kéo dài khiến Tiêu Chiến thở hổn hiển, sức lực như bị rút cạn, cả cơ thể đành lấy Nhất Bác làm điểm tựa.

"Ba cháu đồng ý rồi."

"Sao... Anh hai...anh ấy đồng ý rồi ư?"
Tiêu Chiến vừa được nghe tin gì đây. Điều mà Nhất Bác nói là thật sao?

"Đừng gọi anh hai nữa. Từ giờ chú không phải chú út nữa mà là vợ cháu."

Vương Nhất Bác bế xốc anh lên khiến Tiêu Chiến một phen bàng hoàng.

"Một tháng đã quá lâu rồi, cháu không đợi nữa đâu"

"Nhất Bác!... từ đã... cháu... cháu thả chú xuống trước có được không?"

Dù gì cũng đã một tháng trời xa cách, đứng gần nhau đã khiến tim anh đập liên hồi, gương mặt đều đỏ bừng hết lên. Huống hồ là cái bế đầy ám muội như này.

"Không được. Lỡ bảo bối của cháu chạy mất lần nữa thì sao"

Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặ bối rối của Tiêu Chiến vô cùng đắc ý.
Tiêu Chiến vì những lời nói đó thẹn đến nỗi á khẩu chẳng thể nói gì .

"A Chiến! Ta có bánh cho.... A Chiến chân con bị thương sao?"

Dì Hoa từ ngoài cổng bước vào khiến cả hai đều giật mình.
Tiêu Chiến nghe bà hỏi vậy, vừa xấu hổ lại không khỏi hồi hộp.
Chân anh đâu có làm gì bị thương chứ. Với lại ai lại đi bế kiểu này...Rõ thật là?
Vốn dĩ dì Hoa không biết tình yêu đồng giới là gì. Cho nên bà chẳng nghĩ gì sâu xa hơn được nữa.

Vương Nhất Bác mỉm cười, cúi chào bà.

" À..Là cháu... bạn tốt... bạn tốt , nên giúp đỡ nhau những lúc khó khăn như vậy"

Dì Hoa vui vẻ nhìn Nhất Bác

"Vâng thưa dì. Cháu phải bế bạn tốt của cháu vào phòng trị thương đã "

Vương Nhất Bác cười ẩn ý. Tiêu Chiến thì vừa xấu hổ vừa bực mình nhưng cũng chỉ biết á khẩu.

______________________________
#Cảm_ơn_mn 🍀🍀🍀😍😍😍
Votte Xu nha
Các nàng Đừng bắt ta ngược Chiến
vì truyện mới Chiến sẽ khổ lắm nè

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip