Chương 8 .HIỂU LẦM
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, đôi mắt màu khói luôn toát lên vẻ lạnh lùng kia giờ đây đã không còn nữa. Mà chính ngay lúc này, trước mặt người mình yêu, nó đã vô thức rơi lệ.
Vương Nhất Bác phải đau như thế nào mới khóc trước mặt Tiêu Chiến như thế. Một chàng trai mạnh mẽ, có thể kìm nén cảm xúc bao năm qua. Nhưng lại chẳng thể chịu đựng nổi sự ghê tởm của người trước mặt.
Cậu ngẩng đầu lên phía trần nhà, đôi ngươi đảo quanh để cố kìm nén cảm xúc ngăn những giọt lệ này lại. Rồi ngước nhìn Tiêu Chiến bật cười. Nụ cười này không ôn nhu, không ngọt ngào, mà toát lên đầy vẻ bất lực.
"Ghê tởm sao? Tình cảm mà tôi dành cho chú nó đáng khinh đến vậy sao?"
Lúc từ Mỹ quay trở về, Vương Nhất Bác đã hy vọng sẽ được vui vẻ cùng Tiêu Chiến. Giờ thì sao? Chú ấy ghê tởm cậu. Còn gì đau hơn nữa chứ. Vương Nhất Bác nhìn đối phương gật đầu bất lực, rồi buồn bã quay lưng bỏ đi.
Tiêu Chiến chỉ biết bất động nhìn bóng lưng của Vương Nhất Bác. Anh không biết làm gì hết, tay chân cứng đờ. Cậu rơi lệ, anh cũng rơi lệ. Cậu đau lòng, anh cũng chẳng khá hơn là bao. Tại sao cái cảm giác này nó lại khó thở đến vậy? Anh chợt nghĩ đến Nhã Tịnh. Ngay lúc anh thấy tấm ảnh đó lại không gọi cho cô ấy mà lại gọi cho Nhất Bác đầu tiên chứ?
Anh không biết lý do, chỉ là cái cảm giác này nó đau lắm, khó chịu lắm nhưng trong đầu anh chỉ nghĩ về Vương Nhất Bác mà thôi.
Chuông điện thoại bỗng reo lên kéo anh khỏi mớ cảm xúc hỗn tạp này
Tiêu Chiến mệt mỏi nhìn chiếc điện thoại trên tay. Màn hình hiển thị hai chữ 'Nhã Tịnh'.
Anh liền vội vàng nghe máy
"Alo! Nhã Tịnh em..."
"Anh Chiến! hic hic ... em xin lỗi... thật sự xin lỗi anh"
Nhã Tịnh chưa để đối phương kịp lên tiếng đã cướp lời.
Tiêu Chiến nghe xong, trong lòng liền cảm thấy lo lắng xen chút uất ức, giọng nói cũng vì vậy mà run lên. Nhã Tịnh phản bội anh, giờ lại khóc lóc xin lỗi ư. Là muốn được anh tha thứ sao? Tại sao cô cứ phải chèn ép anh như vậy. Nếu đã phản bội thì hãy nói những lời khó nghe hơn đi, hà cớ gì phải như vậy.
" Xin lỗi anh? Em muốn anh phải làm gì đây? Tha thứ cho hai người sao?"
"Em xin lỗi! Là em vô dụng, em ... hic hic.... em không thể giữ được thân thể trong trắng này cho anh. Là em quá ngu ngốc "
Nhã Tịnh nức nở vừa khóc vừa kể lể
Tiêu Chiến vốn dĩ là một chàng trai ấm áp nên rất sợ thấy cảnh con gái khóc. Nghe giọng điệu nức nở này của Nhã Tịnh anh lại có chút mềm lòng. Hơn nữa, không hề giống cô phản bội anh
Thật không biết nên nghĩ theo hướng nào mới phải? Anh nên cho rằng cô phản bội mình hay tất cả chỉ là hiểu lầm cô ấy đây.
"Em nói như vậy là sao?"
"Vương Nhất Bác, cậu ấy... Là cậu ấy ép em... hic hic...Tối qua, Nhất Bác say khướt còn gọi em đến, nói rằng có chuyện liên quan đến anh... Vậy mà cậu ấy dám.... hic hic ... Em xin lỗi anh ... em không còn xứng với anh nữa"
Giọng nói bên kia mang đầy tuyệt vọng. Mỗi chữ thốt lên như ghim vào trái tim Tiêu Chiến. Anh chẳng thể tin vào những gì mình đang nghe nữa. Đứa cháu ngoan ngoãn trong mắt anh rốt cuộc lại làm ra mấy chuyện bị ổi như vậy.
"Sao có thể chứ? Nhất Bác làm sao phải làm những chuyện như vậy. Không thể nào "
Tiêu Chiến sững người. Anh không tin, càng không dám tin. Chiếc điện thoại cầm trong tay vì vậy cũng vô thức mà run lên.
"Em biết anh không thể tin...Nhưng anh nghĩ em có thể lấy chuyện này ra lừa anh sao?"
"Vương Nhất Bác...là đồ tồi. Cậu ta vốn dĩ yêu em từ 6 năm trước. Nhưng em đã từ chối... Em xem cậu ấy như bạn của mình...Nhưng suốt mấy năm nay, em đều bị gọi làm phiền. Lúc từ Mỹ trở về, em đã nói em yêu anh. Em khuyên cậu ấy từ bỏ ý định đó đi. Vậy mà ..hic hic.. Vương Nhất Bác cậu ta lại....Anh Chiến! Em làm gì sai sao? Sao cậu ấy có thể..."
Nhã Tịnh kể lể trong cơn nức nở, ánh mắt lại chan chứa đầy sự nguy hiểm mưu mẹo.
Tay Tiêu Chiến từ lâu đã bấu chặt, móng tay như đâm xuyên da thịt luôn rồi. Tai anh ù lên. Thật sự bản thân chẳng nghe nổi nữa rồi.
Thì ra đứa cháu này của anh yêu Nhã Tịnh từ mấy năm trước. Vậy mà cậu không nói với anh. Dù sao lúc cậu biết anh với cô ấy hẹn hò thì cũng nên nói rõ ra cũng được mà. Lại còn nói ra mấy câu chuyện yêu nam nhân vớ vẩn để đánh lừa anh. Anh là chú của cậu mà...Tại sao lại có thể đối xử với anh như vậy. Vương Nhất Bác, cháu không còn là đứa trẻ ngoan mà anh từng biết nữa rồi. Trong lòng đau đến thắt lại nhưng chẳng thể làm gì được. Thật đánh khinh thường mà, thì ra đứa cháu mà anh luôn quan tâm lại một kẻ vô sỉ đến vậy.
"Nhã Tịnh! Em đừng khóc. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em"
Tiêu Chiến kiên định. Nghe qua cũng cảm nhận được sự phẫn nộ bên trong người anh. Cô gái đầu dây bên kia hiện rõ ý cười. Nhưng vẫn cố tỏ ra uất ức yếu đuối cho trọn vai diễn của mình
"Anh Chiến! hic hic... đứa con gái như em giờ phải làm sao đây? Em biết sống thế nào đây?"
"Anh sẽ bắt nó phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình."
Nói xong anh liền lập tức tắt máy. Rồi vội vã đi ra ngoài tìm Vương Nhất Bác. Anh muốn lấp tức gặp được cậu. Muốn đòi lại công bằng cho Nhã Tịnh. Anh muốn nghe cậu giải thích, nói rõ mọi chuyện với anh.
____________________________
[ Quán Bar]
"Dạo nàycậu bị thất tình à? Đêm nào cũng uống nhiều như vậy"
Vu Bân cầm lấy ly rượu nâng lên ngắm nhìn chất lỏng sóng sánh bên trong rồi lại nhìn con người đang liên tục uống cạn ly rượu này đến ly rượu kia.
"Này! Say rồi tôi không rảnh đem về đâu.Tôi có hẹn quan trọng đấy"
Vu Bân vỗ lưng Nhất Bác than trách.
Cậu thì vẫn để ngoài tai mấy lời kia, cứ tiếp tục uống. Say rồi mới có thể quên hết những chuyện đã xảy ra. Nhưng tại sao bây giờ lại càng uống càng tỉnh, càng uống càng đau thế này.
Điện thoại liên tục vang lên, nhưng cậu lại chẳng có ý định bắt máy.
[Vương Nhất Bác!cháu thật điên rồ. Cháu có biết mình vừa làm cái gì không hả? Thật đáng ghê tởm]
Câu nói đau lòng này cứ văng vẳng lặp đi lặp lại bên tai cậu. Điều Vương Nhất Bác sợ nhất cuối cùng đã đến. Anh kinh tởm cậu, khinh thường tình cảm của cậu. Vậy mà bản thân còn hy vọng cùng chú ấy vui vẻ.
"Tôi thấy cậu không ổn rồi, để tôi gọi taxi đem cậu về" -Vu Bân lắc đầu nói .
"Không cần".
Cậu thật sự chưa say, mặt chỉ đỏ bừng mà thôi. Cậu lấy hai tay vò đầu mình, đầu tóc vì vậy bị cậu làm rối mù nhìn thật xơ xác. Cậu hét lên một tiếng thật lớn để gạt bỏ đi câu nói của Tiêu Chiến trong đầu mình. Tất cả cô gái trong phòng thấy vậy đều sợ đến run người, vội bỏ ra ngoài .Vu Bân cũng cau mày chẳng hiểu cái quái gì đang xảy ra với cậu ta nữa .
"Rốt cuộc cái quỷ gì đang xảy ra với cậu vậy?"
"Tôi về trước đây"
Vương Nhất Bác chẳng để ý lời nói của Vu Bân, lảo đảo đứng dậy bước ra ngoài.
Gió đêm nay thật lạnh, bầu trời đêm nay hình như cũng rất vắng sao. Mấy cái đèn đường chiếu vào làm cậu khó chịu nheo mắt lại. Cậu cứ chao đảo bước trên nẻo đường. Dường như hiện tại Vương Nhất Bác chẳng khác cái xác không hồn là bao. Cứ bước, bước mãi,cuối cùng về đến cửa nhà lúc nào không hay. Và đúng lúc đó Tiêu Chiến đi về từ phía đối diện cậu.
Vương Nhất Bác ngắm nhìn con người đó, muốn ôm anh nhưng chẳng thể. Tiêu Chiến bước đi không để ý, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn.vĐập vào mắt anh là hình ảnh đang điên đảo tìm kiếm nãy giờ.
Chẳng nói chẳng rằng liền lập tức tiến đến giáng một cú đấm thật mạnh vào mặt cậu.
"Mày ....làm sao mày lại làm những chuyện vô sỉ, bị ổi đến vậy?"
Tiêu chiến kéo cổ áo Vương Nhất Bác, đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ.
Vương Nhất Bác không ngờ chú út vẫn đang giận đến vậy, lại còn gọi cậu bằng "mày". Anh chưa từng gọi cậu một cách tục tĩu như vậy. Cảm giác thật chua xót
"Chú vẫn giận đến vậy sao? Vẫn còn muốn đánh sao? "
Vương Nhất Bác liền cười khẩy "Vậy đánh đi. Đánh đến khi khi nào chú hết gi...."
*Bốp*
Lại là một cú đấm nữa giáng xuống mặt Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến rất phẫn nộ, cậu làm sao còn tỏ cái vẻ mặt đấy ra sau khi làm những việc hèn hạ vậy chứ.
"Mày yêu Nhã Tịnh tại sao lại làm cô ấy tổn thương? Còn ép người ta lên giường với mày..."
"Yêu cô ta? Ep cô ta lên giường sao? Chú đang nói cái quái gì vậy? "
Vương Nhất Bác khẽ quẹt vệt máu trên môi, phẫn nộ đáp lại
"Người tôi yêu là chú, muốn ép lên giường cũng là chú. Cô ta sao? Thật nực cười.."
Điệu bộ cợt nhã này là sao chứ. Tiêu Chiến chưa từng thấy vẻ mặt bị ổi này bao giờ cả. Lời lẽ thốt ra càng khiến người ta tức giận. Tại sao đến nước này rồi, đứa cháu anh vẫn có thể dùng mấy lý do biện hộ đáng khinh như vậy. Tiêu Chiến siết chặt bàn tay thành nắm đấm rồi lập tức giáng lên mặt đối phương. Nhưng cú đấm vừa đưa đến gần sát gương mặt kia lại không nỡ mà xoay người đấm vào bờ tường.
Bàn tay cũng vì vậy mà bị trầy xước đến chảy máu. Vương Nhất Bác thấy vậy liền hốt hoảng cầm lấy tay anh quát lớn.
"Chú ngốc hay sao? Lại tự làm mình bị thương như vậy"
Tiêu Chiến chẳng để ý đến sự quan tâm của cậu liền rút tay ra. Anh chậm rãi nói
"Lấy Nhã Tịnh đi"
"Sao?"
"Làm được thì nên chịu trách nhiệm. Mày tính làm tổn thương người khác đến bao giờ?"
"Chú muốn tôi lấy ả ta trong khi người tôi yêu là chú sao?"
Vương Nhất Bác không ngờ đến anh lại bảo cậu cưới Nhã Tịnh. Chẳng phải cậu đã nói tình cảm mình rồi sao? Anh thật sự không hiểu hay không muốn hiểu. Dù không thể đáp trả tình cảm này nhưng ít ra đừng tàn nhẫn đẩy cho kẻ khác chứ.
Tiêu Chiến không biết mình đang nói cái gì nữa, thực ra khi nói câu này trái tim của anh cũng rất đau. Là vì phải mất Nhã Tịnh sao? Có lẽ vậy.
"Yêu tôi ? Cậu yêu tôi sao? Chúng ta là chú cháu, làm sao có thể tồn tại hai chữ 'tình yêu' chứ"
"Không thể? Tôi yêu chú đến muốn điên ra vậy mà chú nói không thể? "
Vương Nhất Bác nghiến răng, tay nắm chặt lại đến nghe rõ tiếng khớp. Không thể, hai chữ này cậu chẳng muốn nghe chút nào.
"Chẳng phải cậu yêu Nhã Trịnh sao? Cậu đã làm phiền cô ấy 6 năm trời, còn làm chuyện đáng trách như vậy .. giờ lại lấy tôi ra làm cái cớ ... Đáng mặt đàn ông sao?".
Tiêu Chiến nghẹn lòng. Đôi mắt của anh đã đỏ hoe. Anh không ngờ chuyện tồi tệ này lại xảy ra với bản thân mình. Đứa cháu mà anh yêu thương lại đi lừa anh, cưỡng ép bạn gái anh. Còn lấy anh để làm cái lý cho sai lầm của mình. Anh hận cậu
Vương Nhất Bác bất chợt nắm lấy bả vai nhẹ nhàng kéo đối phương vào lòng. Gắt gao ôm lấy. Tiêu Chiến lập tức đẩy cậu ra nhưng cậu vội lên tiếng
"Chú út! chú ghét cháu rồi, chú chẳng giữ lời hứa chút nào"
Tiêu Chiến bỗng dưng vì câu nói mà chạnh lòng. Động tác vì vậy cũng dừng lại.
Đúng vậy, anh từng nghĩ sẽ chẳng bao giờ ghét cậu, sẽ luôn ủng hộ cậu.Vậy còn bây giờ thì sao? Anh rất ghét cậu. Ghét ư? Liệu có đúng không? Anh cũng chẳng rõ nữa. Và rồi anh vẫn không đẩy cậu ra, cứ để đối phương ôm mình.
Tiêu Chiến thật sự chẳng biết sao bản thân lại khó hiểu đến vậy. Không hề muốn thoát khỏi vòng tay này. Nhưng cũng không muốn tha thứ cho cậu ta. Là vì sao? Anh không biết? Anh cũng chẳng muốn nghĩ.
"Cháu sẽ lấy cô ta"
Vương Nhất Bác lẳng lặng nói.
Tai Tiêu Chiến ù lên, đáng lẽ phải bằng lòng với câu trả lời này mới phải. Tại sao cứ cảm thấy trong lòng không yên. Đau càng thêm đau.
Vương Nhất Bác buông anh ra, rồi bước trở vào nhà.
Tiêu Chiến thì vẫn đứng đấy, chẳng khác gì một bức tượng.
Trong lòng lại là một mớ hỗn độn ,chẳng thể hiểu rõ mình muốn gì
_________________________________
#Xu cảm ơn mn đã đọc truyện
rất vui khi đc hơn 3k lượt đọc và 500 votte
Các nàng đọc xong Đừng mắng ta làm đau tim bé nhỏ của các nàng nhé 🤗🤗
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip