Chương 9. RỐI LÒNG

Vương Nhất Bác vừa tiến vào nhà thì bắt gặp ông nội và ba đang ngồi bàn bạc gì đấy. Có lẽ vốn đầu tư của Lý Gia. Thật nực cười, cậu làm chuyện mình không hề muốn làm chỉ vì muốn Tiêu Chiến được vui. Cớ vậy mà giờ đây, chính anh lại là người làm cậu đau nhất.

"Ông nội! Ba! Con có chuyện muốn nói"

Vương Nhất Bác tiến đến trước mặt hai người, giọng nói vang lên khiến họ bất ngờ ngẩng đầu

"Chuyện gì vậy cháu trai của ta?"

Lão Vương Gia mỉm cười đáp lại.

"Con có chuyện gì không để sáng mai nói được sao?"

Vương Hàn lại có chút khó chịu hắng giọng.

Vương Nhất Bác chẳng để ý điều đó, liền ngồi xuống phía đối diện, kiên nghị mà nói:

"Con muốn lấy vợ, hai ngày sau lập tức phải cưới"

Lời vừa thốt ra khiến cả Lão Vương Gia và Vương Hàn đều bất ngờ không dám tin. Chẳng phải mới hôm trước trong buổi tiệc, chính cậu đã nói không có ý định kết hôn sao. Vậy mà bây giờ lại muốn cưới vợ, đã thế còn hai ngày sau phải cưới rồi. Thật không thể hiểu nổi mà.

Tiêu Chiến mới bước vào cửa vừa đúng lúc nghe câu này. Trong lòng như thể bị ai đó đang bóp chặt. Anh cúi đầu chẳng dám nhìn lên ba người.

"Cháu có phải quá bộc trực rồi không? Hôm ấy còn ở trước mặt Lý Gia và mọi người nói là không ý định kết hôn cơ mà?"

Lão Vương Gia thắc mắc hỏi cậu. Ông không biết đứa cháu này đang nghĩ gì nhưng chắc hẳn có lý do nào đó.

"Tiểu Bác! Con không nên đem chuyện kết hôn ra đùa như vậy" Vương Hàn nghiêm nghị.

"Con không hề đùa thưa ba"
Vương Nhất Bác lập tức đáp lại. Gương mặt vô cùng nghiêm túc.

"Ông nội!cháu chỉ không có ý định cưới con gái Lý Gia, cháu sớm đã có người trong lòng rồi....Mong hai người chấp thuận"

Vẻ mặt bình tĩnh nhưng bàn tay lại siết chặt, trong lòng sớm đã đau đến muốn phát khóc.

Tiêu Chiến nghe xong cũng đơ người. Vương Nhất Bác cuối cùng cũng ngoan ngoãn nghe lời anh. Vậy cớ sao anh chẳng có chút nào nhẹ lòng thế này. Anh không vui? Cũng phải, người Nhất Bác cưới là bạn gái anh cơ mà sao anh vui nổi.

Nhưng ít ra cũng không phải là cảm giác đau nhói đến mức này chứ? Nói yêu Nhã Tịnh, nhưng Tiêu Chiến biết rõ tình cảm của mình dành cho cô ấy tới bao nhiêu? Chung quy ra,anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ kết hôn cùng cô. Bởi lẽ, khi cô tỏ tình với mình, anh cũng đồng ý trên cương vị là bạn thanh mai trúc mã của cô và cũng một phần vì lời hứa lúc xưa.  Cho nên tình cảm không hề sâu đậm để trái tim anh phải âm ĩ như bây giờ.

Vậy cớ sao ngay lúc này, chính tai mình nghe Nhất Bác muốn cưới Nhã Tịnh thì trong lòng lại đau đến như thế. Trái tim như bị bóp nghẹt lại, đang cố đập từng nhịp một cách khó khăn đến vậy. Anh không hiểu, thực sự không hiểu...

Vương Nhất Bác nói xong chẳng đợi câu trả lời của ông và ba liền cúi chào hai người rồi bỏ lên phòng.
Vội đóng cửa phòng lại, bàn tay nắm chặt tay cầm đến nỗi gân tay cũng hiện lên rõ nét. Cả cơ thể như mất đi sức lực khụy xuống. Cậu đấm thật mạnh liên tiếp ba quả vào bức tường. Mu bàn tay liền bầm lại, có vài chỗ còn bị xước chảy máu. Đau không? Đau chứ, chỉ là vết thương trong lòng đau hơn vạn lần. Vương Nhất Bác đờ đẫn thu mình lại, gục đầu lên đầu gối. Tay kia luồn vào túi quần lấy điện thoại của mình ra. Cậu mở bộ sưu tập lên, tất cả ảnh đều là ảnh của Tiêu Chiến. Mọi khoảnh khắc của anh đều được cậu ghi lại. Nụ cười ấy thật xinh đẹp. Ánh mắt ấy quả nhiên mê người mà. Chỉ tiếc, từ bây giờ cậu chẳng thể ngắm trực tiếp chú út với những dáng vẻ như này nữa. Chú ấy ghét cậu, hận cậu rồi.

Trách ai bây giờ? Nhã Tịnh ư? Không hẳn, bởi dù sao đến một ngày nào đó cậu cũng sẽ phải thừa nhận tình cảm của chính mình. Suy cho cùng, Nhã Tịnh chỉ làm cho Tiêu Chiến ghét cậu sớm hơn một chút mà thôi.

Nhưng điều mà Vương Nhất Bác hận bản thân nhất là vì cớ gì đêm ấy lại nhầm cô ta thành Tiêu Chiến được chứ. Do say rượu sao? Không thể nào, cậu dù có say đến mơ hồ, thì cũng sẽ chẳng bao giờ xem người khác là anh được. Khoan đã, hình như có gì đó không đúng?
Vương Nhất Bác đăm chiêu một lúc liền bấm máy gọi cho ai đó

"Giúp tôi điều tra một chuyện"
_________________________________
[7:00 AM Tại công ty]

Vương Nhất Bác mệt mỏi ngửa mình ra ghế, xoa hai bên thái dương. Tâm hồn giờ chỉ là một mảng trống rỗng. Còn hôm nay và ngay mai nữa là cậu sẽ phải bước lên lễ đường cùng Nhã Tịnh rồi.

*Cốc ,cốc*

"Vào đi"

" Vương Nhất Bác! Em muốn kết hôn thật sao?".

Uông Trác Thành bước vào, gương mặt cau có. Đứa em họ này đúng là luôn khiến y tức chết mà. Hôm trước từ chối Lý Gia, khiến y phải chạy đôn đáo mua chuộc các tờ báo lá cải không được đăng tin. Giờ lại muốn kết hôn có phải muốn chơi khăm y hay không chứ.

"Chuyện này không cần nhắc quá nhiều lần. Anh không có chuyện gì khác thì ra ngoài đi. Em mệt rồi"

Vương Nhất Bác thật sự chẳng hề muốn nhắc đến chuyện này một chút nào.

"Vương Nhất Bác em..."

*Reng Reng*
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời nói của Trác Thành

"Alo! Đã tra được chưa?"
Vương Nhất Bác lập tức bắt máy với ánh mắt tràn đầy sự mong chờ.

Uông Trác thành khó hiểu đứng một bên nhìn đứa em họ. Rốt cuộc đứa em trai này đang làm cái quỷ gì? Còn bày đặt làm thám tử tra án.

"Được. Điều tra cặn kẽ nguồn gốc, quê quán kẻ đó cho tôi"

Vương Nhất Bác đăm chiêu, tay vân vê các bàn phím. Ánh mắt sắc lạnh khiến người ta sởn gai ốc.
Cuộc điện thoại vỏn vẹn có hai câu mà Trác Thành đủ để cảm nhận sát khí từ cậu. Tâm hồn y vẫn đang còn muốn sống yên ổn, thấy vậy đành lẳng lặng bước ra ngoài
_____________________________
[ Quán cafe BJYX]

"Nhã Tịnh! Anh thay mặt Nhất Bác xin lỗi em...đã làm tổn thương em như vậy"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng lên tiếng, khuôn mặt buồn rười rượi.

"Anh Chiến! có lẽ hai chúng ta có duyên không phận. Em giờ cũng chẳng thể lấy anh,em.." Cô cố tỏ vẻ vô cùng u sầu trước mặt anh. Hôm nay không trang điểm khiến gương mặt đúng nhợt nhạt hẳn đi

"Nhất Bác đã xin phép ba và anh cả để cưới em rồi. Anh... chúc hai người sẽ hạnh phúc "

Tiêu Chiến cố gắng nói từng chữ một cách thật trôi chảy  nhưng cổ họng thì sớm đã run lên. Anh cũng không có mặt mũi nào nhìn Nhã Tịnh.

"Anh yên tâm, sau khi kết hôn em với Nhất Bác sẽ dọn ra ở riêng. Em sẽ không để anh phải khó xử đâu"

Nhã Tịnh cầm lấy tay anh, ánh mắt dịu dàng quan tâm, cô nói tiếp

"Dù em có không yêu Nhất Bác. Nhưng dù sao cậu ấy cũng yêu em, em sẽ cố gắng sống tốt...anh đừng lo"

Tiêu Chiến chỉ biết" ậm ừ" rồi cho qua. Anh còn có thể nói gì chứ, giữ Nhã Tịnh lại bên anh sao? Điều đó thì có nghĩa lý gì, trong khi anh cảm giác điều mình cần không phải là nó mà là một điều khác. Chỉ là không biết rõ điều đó là gì mà thôi.

"Đám cưới sẽ tổ chức vào ngày kia. Dù biết khá sớm, nhưng cả nhà anh đều đồng ý rồi"

Tiêu Chiến nhìn đối phương, Nhã Tịnh đúng là đáng thương mà. Vừa trở về lại vướng vào chuyện như vậy, đã thế còn phải kết hôn sớm với người mình không yêu. Nhưng mà anh biết cô chấp nhận đám cưới này.

"Ngày kia sao?.. Em.. Em sẽ cố gắng sắp xếp. Vậy... đến lúc ấy anh có tham gia không?" .

Cô không ngờ Vương Nhất Bác lại muốn đám cưới tổ chức sớm như vậy. Cho nên rất sợ lúc ấy mà Tiêu Chiến xuất hiện liệu có cậu ta thay đổi ý định hay không?

"Anh.... Có lẽ anh .."

"À.. anh làm sao đến được chứ. Em xin lỗi! Em lại hỏi những điều ngu ngốc rồi"

Nhã Tịnh chẳng để Tiêu Chiến nói xong đã cướp lời anh.
Vốn dĩ Tiêu Chiến có ý định sẽ tham dự một chút nhưng khi nghe cô nói vậy anh cũng đành dẹp ý định đó sang một bên.
Có lẽ cô ấy nói đúng, anh tham dự để làm gì? Nhìn bạn gái anh lấy cháu mình sao? Thật quá nực cười đi.
Anh cũng chỉ "ừ" đáp lại.

Còn Nhã Tịnh với gương mặt u sầu nhưng trong lòng lại vui sướng đến háo hức.

Sau một lúc hai người nhìn nhau chẳng biết nói gì cũng đành tạm biệt ra về.

Tiêu Chiến không bắt xe, anh chỉ muốn đi bộ để thư giãn một chút. Đôi chân thon dài bước trên nẻo đường, ngắm nhìn xung quanh. Tám giờ sáng mỗi ngày của anh luôn ấm áp tươi đẹp bên những bức tranh. Vậy mà bây giờ lúc này trong lòng lại nặng trĩu chẳng thể hiểu nổi. Những quán cà phê đông nghịt người, các đôi tình nhân dắt tay nhau trên vỉa hè vui vẻ trò chuyện, tiếng nhạc du dương hòa quyện đến mê người. Những ánh nắng nhẹ hắt lên những tán lá xuyên qua trong vô cùng ấm áp. Đáng lẽ với ánh mắt của một họa sĩ như anh thì quang cảnh này phải rất tuyệt vời mới đúng.
Vậy cớ sao giờ nó lại mang màu sắc của sự cô đơn, lạc lõng thế này chứ. Anh giống như một hạt cát giữa sa mạc, nhỏ bé, gió cuốn sẽ bay bất cứ lúc nào.

Mãi bước, cho đến khi mà anh chẳng biết mình đã đến trước công ty từ lúc nào. Anh đứng đó một lúc, rồi ngước nhìn lên tầng 5 (phòng làm việc Của Vương Nhất Bác). Anh vừa muốn lên vừa chẳng biết lấy cớ gì để lên đây. Đang suy nghĩ thì đúng lúc Vương Nhất Bác cũng từ trên đó nhìn xuống. Cứ thế hai người cứ nhìn nhau. Trong tim anh bỗng chệch đi một nhịp. Chẳng ai dời mắt, cứ thế 3 phút trôi qua. Vương Nhất Bác thấy anh cứ ngây ngốc đứng giữa nắng bèn không chịu nổi, vội vàng quay đầu bước xuống tìm anh.

Cậu vốn đã dặn sẽ không quan tâm anh nữa nhưng lý trí lại chẳng thể thắng nổi trái tim rồi.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác kéo rèm lại, cảm giác liền có chút hụt hẫng. Anh cúi gằm mặt. Cảm giác này là sao chứ? Chẳng lẽ anh rung động rồi sao? Không được đâu. Nhất Bác là cháu anh, anh không thể yêu cậu.Còn nữa, ngày kia là cậu kết hôn rồi. Những chuyện này còn nghĩa lí gì nữa chứ.

Anh quay mặt bước trở về nhà, chợt có một lực kéo  lấy cánh tay anh lại.

"Chú ngốc sao? Đứng giữa trời nắng thế này có biết là sẽ đổ bệnh không?"

Là Vương Nhất Bác. Cậu luôn lấy ngữ khí ấy trách móc để quan tâm anh.

"Hôn sự đã được thông báo cho Nhã Tịnh rồi. Tôi về trước"

Anh gỡ tay cậu ra, rồi bước tiếp

"Cháu làm theo lời chú rồi. Chú muốn dùng giọng điệu đó với cháu tới lúc nào?"
Vương Nhất Bác gằn giọng.

Tiêu Chiến cũng bất chợt dừng bước. Anh giận cậu, cũng đã đánh cậu rồi, anh muốn ư? Anh không hề, nhưng làm sao để có thể vui vẻ nói "Chúc cháu với cô ấy hạnh phúc" đây. Chẳng có cớ gì cả .

"Tôi về trước đây"

"Đám cưới chú sẽ đến chứ?"

Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng người kia. Cậu đã rất cố gắng giữ bình tĩnh.

Tiêu Chiến chẳng biết nên trả lời thế nào. Chắc là không? Anh không biết. Lòng anh giờ rất hỗn độn
_______________________________
Vì các Tình yêu của Xu cổ vũ nhiệt tình
Nên Xu đã bỏ thời gian ôn tập để viết cho các nàng chương 9 😂😂
Các nàng phải votte cho Xu đấy
😍😍
Yêu các nàng 😂 các nàng nhớ phù hộ tui

"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip