C4: Hoàn Thành Nhiệm Vụ

Tiêu Chiến được thị vệ cứu lên bờ, hắn ngã ra đất ho sặc sụa. Cả người không còn chút sức lực nào, não thiếu dưỡng khí làm đầu óc hơi choáng váng, mắt mũi đều cay xè đến không mở ra nổi.
Vậy mà 2 tai còn không ngừng bị tra tấn bởi tiếng ồn ào chỉ trỏ bàn tán, cùng với tiếng khóc lóc oan ức của Lâm Linh Lung.

"Vương gia...tiểu nữ thật sự không biết Tiêu công tử sẽ nghĩ không thông mà nhảy xuống...
Tiểu nữ từ nhỏ đã học tập nữ giới, lễ nghi, đạo lý. Làm sao...làm sao có thể tự tiện cùng nam nhân tự định chung thân. Không ngờ Tiêu công tử lại nhất quyết nói lời hoa nguyệt...Tiểu nữ từ chối, ngài ấy còn lấy tử tướng bức...
Cầu vương gia lấy lại công bằng cho tiểu nữ, hôm nay danh tiếng tiểu nữ bị tổn hại...ngày sau tiểu nữ biết sống thế nào..."

Mỹ nhân điềm đạm đáng yêu đang tấm tức khóc, vừa yếu đuối vừa thuần khiết động lòng người, không ít thế gia công tử người trước, kẻ sau tiến lên thay nàng lên tiếng bất bình.

- Công tử nhà thái phó thì hay lắm sao?
Cưỡng ép nữ tử giữa chốn đông người, còn yếu đuối tự mình tìm chết. Hạng người ích kỷ vì tư lợi làm tổn hại thanh danh người khác cứu lên làm gì?

- Ta nghe nói thái phó chính mình lựa chọn hôn sự cho hắn bị hắn phản đối quyết liệt. Thì ra là vì tâm hệ Lâm tiểu thư. Uổng cho thái phó thanh danh 1 đời lại bị hủy trong tay nhi tử bất nhân, bất hiếu, bất nghĩa này.

- Lâm tiểu thư, tiểu thư xin đừng đau xót, ở đây chúng ta đều làm chứng cho nàng, sẽ không để tên cầm thú kia ý đồ đạt được.
...

Mỗi người một cái miệng, mấy chục con người đồng lòng cùng nhau đại diện công lý, chống lại bất công, không ngừng kêu gào định tội danh cho Tiêu Chiến.

Tĩnh Vương từ nãy giờ vẫn lạnh nhạt, mặt không hiện chút biểu cảm nào, 2 mắt y từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn vào Tiêu Chiến, đối với Lâm Linh Lung 1 cái liếc mắt cũng chưa từng có.

"Đứng lên!"

Cơ thể Tiêu công tử vẫn rất khó chịu, còn bị đám đông không ngừng liên tục công kích, thật chỉ muốn nằm đó nhắm mắt giả chết luôn cho rồi.

Lúc này bị nam chủ chỉ mặt điểm danh, dù trong lòng hắn trăm ngàn lần không muốn cũng phải ráng bò dậy...

"Sư...huynhhh" Tiêu Chiến ủy khuất tiến lên kêu gọi. Cả người hắn ướt sũng nước, giữa hồ thoáng đãng nhiều gió, thổi cơ thể hắn không ngừng run run...

Vương gia cởi ngoại bào trên người khoác lên cho hắn, trực tiếp ra hiệu cho thị vệ trở về xe ngựa, mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác của các vị anh hùng đang định thay trời hành đạo.

Tiếc là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Tiêu Chiến vừa nhấc chân lên đã có kẻ vội vàng bước ra thể hiện.

"Bẩm vương gia, dù rằng Tiêu công tử là sư đệ của ngài nhưng hoàng triều ta trước giờ luật pháp nghiêm minh, sao có thể dung tha cho kẻ tâm tư độc ác như thế? Kính xin vương gia suy xét"
Đừng nhìn hắn nói thật quang minh lỗi lạc, thực tế từng câu từng chữ đều ám chỉ Tĩnh Vương thiên vị tình riêng bao che Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác tuyệt đối không phải người thiện lương, dám khiêu khích uy quyền của y chính là con đường chết. Nhưng y chưa kịp lên tiếng đã có người nhanh hơn một bước che trước mặt y.

Tiêu Chiến rất tức giận, vô cùng tức giận.

Ám sát ca, ca nhịn.
Chửi bới ca, ca cũng nhịn.
Nhưng lôi ca ra làm lý do chửi bới lão bản của ca thì tuyệt đối không được.
Nhân sinh thập toàn thập mỹ của ca đều phụ thuộc hết vào đây, các ngươi dám mưu đồ phá hoại?
Ca phải cho các ngươi biết lá vì sao lại xanh, sen vì sao lại hồng. Hừ

[- Hệ thống gắn danh hiệu mới cho ta.

- Thông báo: danh hiệu Phong Lưu Thủy Quỷ đã đeo thành công, điểm trí lực +10]

Tiêu Chiến bước lên trước, 2 tay chắp sau lưng, đưa mắt nhìn từng người một từ nãy giờ lớn tiếng chỉ trích mình.

"Các ngươi là muốn định tội ta? Vậy xin hỏi ta có tội gì?" Tiêu công tử bình thản lên tiếng hỏi.

Kẻ kia cũng không lại giả vờ lễ nghĩa. Hắn cao ngạo nâng nâng đầu, tựa như bản thân đã hóa thành chiến sĩ công lý cao quý vô ngần. Cảm giác trở thành tâm điểm, vạn chúng chú mục thật tuyệt diệu. Hắn nhất định phải đạp lên Tiêu Chiến, một bước thành danh.

"Ngươi bỉ ổi vô sỉ, ban ngày ban mặt quấy rối nữ tử, cầu ái bất thành thì lấy tử tướng bức, ý đồ xấu xa. Nếu không phải Lâm tiểu thư kiên trinh lẫm liệt há chẳng phải ý đồ của ngươi đã đạt được rồi sao?"

"Ồ, vị huynh đài này hẳn là thường xuyên xem thoại bản, trí tưởng tượng phong phú như vậy, tại hạ tự thấy không bằng."

"Đến lúc này ngươi còn dám hồ ngôn loạn ngữ?"

"Không, không...
Ta thực sự không biết hồ ngôn loạn ngữ. Ta chỉ biết là muốn định tội phải có bằng cớ, xin hỏi vị huynh đài trí tưởng tượng phong phú bằng cớ của ngươi đâu?" Tiêu công tử còn có tâm trạng nói đùa, không hề có chút áp lực.

"Lời Lâm tiểu thư chính là bằng cớ, chả nhẽ ngươi định nói Lâm tiểu thư nổi tiếng dịu dàng thiện lương xa gần đổ oan cho ngươi?"

Hắn ta nói xong cảm thấy rất đắc ý, người xung quanh đều tán thưởng không ngừng, chỉ có Tiêu Chiến dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn làm hắn thật khó chịu.

"Hừ, Tiêu Chiến ngươi chết đến nơi còn không biết hối cải. Giờ ngươi còn lời nào để ngụy biện?"

"Ngụy biện?
Bằng cớ của ngươi biết ngụy biện chứ bằng chứng của ta thì không nha."

"Ngươi còn có bằng chứng gì?"

Tiêu Chiến không vội đáp lời, hắn từ tốn quét nhìn 1 vòng tất cả mọi người đang nhao nhao bàn tán. Cho đến khi sự tò mò đã bị kéo lên đến đỉnh điểm hắn mới lạnh nhạt cất tiếng.

"Lớn rồi muốn xem bát quái phải tự giác trật tự một chút. Cổ họng ta đau không thể nói quá lớn tiếng được."

Xung quanh vậy mà thật sự lặng ngắt như tờ, đến Lâm Linh Lung cũng ngừng khóc lặng yên theo dõi.

Bên này Vương Nhất Bác ra hiệu cho thị vệ tiến lên giúp Tiêu Chiến trợ uy, riêng y chọn một góc nhìn rộng rãi đặt ghế ngồi quan sát: Từ bao giờ sư đệ lại chói sáng như thế? Khiến y không cách nào kiềm chế được việc đặt ánh mắt trên người hắn...

Tiêu Chiến tiến lại gần nơi mình ngã xuống, bắt đầu cất cao giọng.

"Nơi đây là đảo nhỏ giữa hồ xung quanh còn có rừng sen bao phủ, vì thế vị trí sát mép bờ này quanh năm đất luôn ẩm ướt.
Đây chính là dấu chân của ta từ phía sau đi thẳng đến vị trí này.
Còn dấu chân thanh mảnh này là của Lâm chứng cớ cô nương đi từ bên kia tiến lại gần ta.
Nếu đúng như lời vị cô nương đáng thương này nói ta quấy rối nàng, xin hỏi tại sao ta đứng nguyên 1 chỗ còn nàng lại tiến đến bên ta?
Nếu các ngươi muốn nói nàng đến trước ta, hãy nhìn kỹ, dấu chân của nàng chỉ có tiến lên không có lùi lại, chả nhẽ 1 cô nương bị ta quấy rối còn đứng nguyên cho ta mặc sức đùa giỡn không hề tránh né sao?"

Hiện trường lập tức bừng tỉnh đại ngộ, có người tiến lên quan sát, có người bắt đầu hoài nghi, có người im lặng rút sang 1 bên.

Lâm Linh Lung thấy tình thế biến chuyển, liền bắt đầu nước mắt ngắn dài kêu oan.

"Tiêu công tử, sao ngươi có thể...có thể đổi trắng thay đen như vậy. Chính là ngươi giả vờ muốn chết...lừa ta qua bên đó a..."

Các vị anh hùng thấy nữ thần lên tiếng như được tăng thêm sức mạnh, tiếp tục lớn tiếng hô hào, dù rằng số người đã giảm đi hơn một nửa.

"Đúng vậy, đúng vậy, là ngươi lừa nàng ấy đi qua, sau đó nhảy hồ để vu oan cho nàng ấy. Chính là như vậy!" Vị huynh đài trí tưởng tượng phong phú việc nhân đức chẳng nhường ai lại tranh đi đầu.

"Ngươi, đúng, chính là ngươi, đến đây."

Tiêu Chiến vẫy vị kia lại gần rồi xoay qua nói với thị vệ vương phủ.

"Phiền 2 vị thị vệ ca ca vén lá sen vị trí này ra 1 chút, rộng như vậy là đủ rồi."

Nhờ tay thị vệ khoảng trống lập tức hiện ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên không hiểu Tiêu công tử đang muốn làm gì, đến lúc nào rồi còn có tâm tư bẻ hoa ngắt lá. Hay là hắn đã hết đường chối cãi, chỉ đang cố lộng huyền hư, giả vờ thần bí.

Tiêu Chiến mới mặc kệ bọn họ nghĩ gì, hắn chỉ vào mép nước, tâm tình thoải mái hướng dẫn vị huynh đài nhân đức từng bước một.

"Vị huynh đài này ngươi cúi xuống đây nhìn thử xem. Đúng rồi. Cúi thấp một chút, nhìn kỹ một chút, càng kỹ càng tốt..."

Chiến sĩ chính nghĩa cúi nhìn cả buổi, cổ và lưng đau ê ẩm, đến cá bơi qua lại mấy con hắn cũng đếm được, chỉ có "vật phẩm khả nghi" là không thấy đâu.

"Người muốn ta nhìn cái gì? Ta chẳng thấy gì cả."

"Nhìn cái gì à? Chính là nhìn khuôn mặt của ngươi nha.
Ngươi dung mạo tầm thường, ta là kinh thành đệ nhị mỹ nam.
Ngươi là danh sĩ nghèo, ta là độc đinh 7 đời thái phó phủ.
Huynh đệ của ngươi là phường vô danh tiểu tốt, sư huynh của ta là Tĩnh Thân Vương.
Ngươi còn chưa đi tìm chết, tại sao ta phải đi tìm chết???"

"Ngươi.. ngươi.. ngươi.." Huynh đài nhân đức bị nói trúng tim đen, tức muốn hộc máu, nhưng lại không có cách nào biện giải, chỉ có thể đứng chỉ vào Tiêu Chiến lắp bắp không ngừng.

"Muốn nói cái gì phải nói cho rõ ràng, lắp ba lắp bắp như vậy còn là nam nhân không?
Các ngươi có đầu chỉ để trang trí cho đẹp, không biết động não à?
Nếu ta thật sự vì yêu sinh hận hãm hại Lâm tiểu thư tại sao ta không kéo theo nàng ta nhảy hồ trở thành đôi thủy quỷ phu thê?
Còn việc cha ta chọn lựa hôn sự cho ta, dù ta không vừa ý thật nhưng sau đó ta có thể cưới 5 7 tiểu thiếp béo, gầy, cao, thấp tùy ý thích, còn có thể vì thế đi tìm chết?
Cuối cùng, các ngươi nhìn cho kỹ, dấu chân vị trí ta ngã xuống là dấu trượt do mất thăng bằng, đầu mũi giày còn hướng vào trong, có ai nhảy hồ tự tử nhảy nghiêng người xuống không?
Ta chính là được vị Lâm tiểu thư thiện lương nhân lúc ta đang chú tâm nhìn sư huynh đi tới mà bất ngờ đẩy ta xuống..."

Lâm Linh Lung lúc này hoàn toàn ngây ngốc, mặt tái xanh, 1 câu cũng không dám nói.

Những người ủng hộ nàng đều đã sợ hãi lùi ra sau, huynh đài chính nghĩa run rẩy khụy xuống nền đất.
Xong rồi, xong thật rồi, họ lấy đâu ra lá gan dám đắc tội Tĩnh Vương và thái phó phủ. Lần này nếu phụ thân của họ còn không thể hiện rõ thái độ ủng hộ phe nào, với tội danh va chạm hoàng thân họ chắc chắn phải rơi đầu...

Tất cả mọi người dồn hết chán ghét, oán trách lên người Lâm Linh Lung. Từ mỹ nữ vạn người mê trong một khắc biến thành người người phỉ nhổ, nàng ta không cách nào chấp nhận sự thật, cuống cuồng ôm đầu chạy trốn.

[Hệ thống: Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, điểm thưởng +100]

------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip