Chương 16: Ra mắt gia đình người yêu
Ông cụ Tiêu nhìn Vương Nhất Bác từ chân tới đầu, rồi lại nhìn từ đầu đến chân, sau đó hừ giọng một cái. Sao cháu trai của cụ lại đi thương cháu nội của tình địch với cụ hồi còn trẻ chứ. Mặc dù trong mắt của cụ, anh không có một tẹo khuyết điểm nào. Nhưng nếu làm xui với cụ Vương, thì chẳng lẽ ngày nào hai cụ cũng phải đấu khẩu mỗi ngày sao.
Ông cụ Tiêu càng nhìn Vương Nhất Bác, thì càng thấy ngứa mồm muốn khẩu chiến với ông cụ Vương. Sao cái thằng người yêu của cháu cụ nó lại giống tình địch của cụ hơn là giống ông Vương vậy nè. Từ cặp mắt, đến cái mũi...thậm chí, cái chiều cao ngang ngửa cây sào phơi đồ của cụ cũng giống là sao. Không lẽ cụ phải chấp nhận cái thằng nhóc này làm cháu rể tương lái sao.
Vương Nhất Bác đứng trước cửa cổng, thấy ông cụ Tiêu nhìn mình như người ta đi lựa gà về đá độ, thì trong lòng sợ đến tim suýt bay ra ngoài. Thầy Khánh phản dối thì anh còn dám xài một chút mánh khóe để thầy gả Tiêu Chiến cho anh. Nhưng nếu người phản đối là cụ Tiêu, thì xin thưa là có mọc thêm ba cái đầu, bốn cái tay và lưỡi anh dài thêm năm tấc, cũng không dám xin xỏ gì.
Tiêu Chiến thay quần áo xong liền xách đống quà mình mua lúc sáng chạy ra ngoài, vừa ra đến cửa cổng thì thấy mặt cụ Tiêu nhăn như khỉ ăn ớt, thì thừa biết là cụ đã điều tra dòng họ của Vương Nhất Bác hết rồi. Nếu vậy thì chết rồi, ông nội của cậu sẽ phản đối kịch liệt hai người quen nhau chắc luôn.
Tiêu Chiến rón rén đi đến gần ông cụ Tiêu cắn cắn môi dưới một hồi rồi xin xỏ:
- Nội ơi...nội ơi nội...nội cho con đi chơi chút được không nội? Hứa với nội 11 giờ con về.
Ông cụ Tiêu lừ mắt nhìn Vương Nhất Bác đang tái xanh mặt mũi, rồi quay qua nhìn thằng cháu mình một hồi rồi nói:
- Qua nhà nó á hả? 11 giờ về? Mày làm gì bên đó mà 11 giờ về, không trả giá 8 giờ là phải có mặt ở nhà cho tui.Về trễ một phút là năm roi, cứ vậy mà tính tới.
Tiêu Chiến tái mặt nhìn theo bóng lưng của ông cụ Tiêu đi vào trong nhà, rồi quay qua nhìn Vương Nhất Bác mặt mũi cũng đang méo xệch. Ông nội của cậu đã nói như vậy, tức là đồng nghĩa với việc cụ sẽ phản đối hai người quen nhau. Tại sao cậu lại quên rằng cụ Tiêu không thích sĩ quan chứ. Thôi xong rồi, chuyện tình tan vỡ kể từ đây mất thôi.
Vương Nhất Bác túm hồn về với xác, lôi Tiêu Chiến kéo đi qua nhà mình. Trên đường đi, anh thấy cậu đổ mồ hôi như tắm, bàn tay đang nắm lấy tay anh thì lạnh ngắt. Thậm chí, anh còn cảm nhận được rằng cậu đang run như cầy sấy. Sang nhà anh chơi thôi mà, đâu cần phải sợ dữ vậy.
Nhà Vương Nhất Bác ở bên giồng nên muốn qua nhà anh là phải đi cầu khỉ. Nhưng khổ nổi, Tiêu Chiến lại không biết đi cầu khỉ. Nên vừa nhìn thấy cây cầu, thì cậu lại thở dài não nề. Đã nói là không biết đi loại cầu này rồi mà còn bắt người ta đi.
Vương Nhất Bác nghe tiếng Tiêu Chiến thở dài liền hỏi:
- Em không biết đi cầu khỉ hả? Hay là không biết bơi?
Tiêu Chiến lừ mắt nhìn Vương Nhất Bác rồi nói:
- Cả hai.
Vương Nhất Bác nắm tay Tiêu Chiến đi lên cầu. Vừa bước chân lên, cây cầu liền rung rinh như sắp gãy, làm cho cậu sợ điếng hồn điếng vía. Sao cái cầu này khó đi quá vậy, lỡ rớt xuống sông thì cậu biết làm sao đây. Cậu không có biết bơi mà, anh ác với cậu quá đi.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến run cầm cập, liền để cậu đi trước rồi đi theo sau lưng cậu. Anh biết cậu không biết đi cầu khỉ, cho cậu đi trước nếu có gì anh vẫn có thể nắm tay cậu lại, ngăn cho cậu té xuống nước. Tồn tại trên đời hơn hai mươi ba năm trời, anh chưa từng thấy ai ngốc như cậu. Nhưng đáng yêu.
Qua được cây cầu mà không bị té xuống nước hay gãy cầu, Tiêu Chiến nhìn xung quanh thấy mình đang đứng trên đường, thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu không biết đi cầu khỉ, hôm trước đang loay hoay tìm cách qua bên giồng gọi thầy Khánh, là thầy đã nhìn thấy cậu rồi hai cha con đi về. Nên hôm nay là lần đầu tiên cậu đi cây cầu này.
Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến hoàn hồn rồi mới dẫn cậu đi về nhà mình. Trong sân nhà anh trồng rất nhiều cây kiểng, cửa cổng hơi theo phong cách Châu Âu. Trên hàng rào, là mấy dây hoa dạ lý hương bám trên song sắt. Vì trời đang sụp tối, nên hoa dạ lý tỏa ra mùi hương rất thơm.
Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến vào trong nhà cho ông bà cụ Vương gặp mặt cháu dâu tương lai. Nội của anh đã vì chuyện muốn gặp cậu, mà đã khủng bố màng nhĩ anh mấy ngày nay. Không thấy mặt anh thì thôi, thấy mặt rồi là bắt anh đưa người yêu về ra mắt. Bởi vậy, ai nói làm cháu đích tôn là sướng đâu.
Tiêu Chiến thấy ông bà cụ Vương ngồi trên ghế nhai trầu, liền lấy hai túi quà mình mua hồi sáng mang đưa tận tay hai cụ và nói:
- Thưa ông bà! Con mới qua. Ông bà cho con gởi cả nhà ít quà lấy thảo.
Bà cụ Vương nhìn Tiêu Chiến từ đầu tới chân một hồi rồi nói:
- Bây qua chơi được rồi. Quà cáp chi mất công, mà bây tên gì, năm nay nhiêu, làm nghề gì?
Tiêu Chiến từ từ kéo ghế ngồi xuống đối diện bà cụ Vương rồi lễ phép trả lời:
- Dạ, con tên Chiến, năm nay con được hai mươi ba tuổi, con là giáo viên tiểu học, con mới đi dạy được một năm thôi bà.
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến nghe bà cụ Vương tra khảo cậu như công an tra khảo tội phạm, trong lòng cũng hồi hộp không kém cậu là bao. Mặc dù ông Vương là con trưởng, nhưng người có quyền lực nhất không phải là ông cụ Vương, mà là bà cụ Vương. Một lời bà nói ra, là chắc như đinh đóng cột. Nên anh đang thầm hy vọng, bà có cảm tình với cậu.
Còn Tiêu Chiến thì gần như bị mấy câu hỏi của bà cụ Vương làm cho không biết trả lời thế nào. Không hổ danh là nữ tướng về hưu, mười câu hỏi ra là hết chín câu khiến cho cậu suýt câm họng. Thậm chí, có câu còn làm cho cậu suýt nữa trả lời sai ý cụ. Bây giờ thì cậu biết trình độ bắt bí của Vương Nhất Bác là do di truyền mà có rồi. Đáng sợ quá.
Bà cụ Vương hỏi Tiêu Chiến một hồi, rồi quay qua Vương Nhất Bác:
- Bây dẫn nó xuống bếp gặp má bây đi. Má bây đang lau dọn bàn thờ ở dưới kìa, chút cô năm mày mượn bàn thờ nhà mình làm lễ lạy ông bà, rồi nhóm họ bên đây luôn.
Tiêu Chiến hiểu ý tứ của bà cụ Vương, nên cũng theo Vương Nhất Bác đi xuống bếp phụ bà Vương lau dọn những thứ mà bà làm chưa kịp. Vì bình thường ở nhà hay giúp chị Hạnh lau dọn bàn thờ để cúng đám giỗ, nên việc giúp bà Vương sắp xếp mâm trái cây cúng lên bàn thờ và nấu nước pha trà để một chút làm lễ, cậu cũng đều làm rất thành thục.
Bà Vương vừa lau chân đèn vừa âm thầm quan sát Tiêu Chiến đang phụ chị dâu của Vương Nhất Bác chuẩn bị bao lì xì, trong lòng cảm thấy đứa con quý tử của mình chọn không sai người chút nào.
Bà Vương nhân lúc Tiêu Chiến đang lăng xăng phụ giúp người lớn mới túm Vương Nhất Bác ngồi xuống kế bên và nói:
- Thầy thằng Tèo đó hả? Không biết ba bây sao, chứ má ưng rồi đó.
Vương Nhất Bác bĩu môi một cái rồi nói:
- Ba không chịu nhưng má chịu thì ba dám phản đối sao. Ông nội chịu, nhưng bà nội không chịu, thì càng không. Nhà nào mà chẳng có nóc.
Bà Vương đánh Vương Nhất Bác một cái, rồi bảo anh đi ra chỗ khác đừng làm phiền bà lau dọn bàn thờ. Vì gần đến giờ lạy ông bà, trong bếp càng lúc càng lu bu. Nhưng nhờ Tiêu Chiến phụ mọi người, nên bàn thờ, trà nước... đều đã có đầy đủ trên bàn để một chút nữa làm lễ.
Nhóm họ của nhà trai thì nhân vật chính là chú rể, Vương Nhất Bác không phải là nhân vật chính, nhưng anh lại không có cách nào kéo Tiêu Chiến ra ngoài sân nói chuyện với anh. Vì bây giờ cậu đang bị người lớn giữ lại trong bếp rửa đống chén. Trời ơi, cậu đến nhà anh xem mắt chứ có phải đến rửa mâm cỗ đâu.
Vương Nhất Bác đang không biết cách nào để kéo Tiêu Chiến ra ngoài sân với mình, thì cậu từ trong bếp đi ra vỗ vai anh một cái và nói:
- 11 giờ rồi. Em về chịu đòn đây. Ông nội ra giá 8 giờ, mà giờ này mới về thì ăn cây là không oan ức gì luôn. Chúc em may mắn đi.
Vương Nhất Bác đi vào nhà lấy đèn pin, rồi đưa Tiêu Chiến đi về nhà. Lúc chiều còn thấy mặt trời còn qua cầu khỉ không được, bây giờ khuya lắc khuya lơ mà trời lại không có trăng, thì càng không có cách nào đi cầu khỉ không bị té. Nhưng nhờ anh có mang theo đèn pin, nên cậu đã qua cầu an toàn không hề bị té.
Đưa Tiêu Chiến về đến cổng nhà, Vương Nhất Bác thấy ông cụ Tiêu cầm cái cây thước bảng đi qua đi lại. Anh sợ cậu sẽ bị ăn đòn oan, nên đi đến trước mặt cụ giải thích:
- Dạ con thưa ông! Chiến về trễ là do họ hàng nhà con đông quá, ai cũng bắt Chiến ở lại nói chuyện hết. Nên con tranh thủ mọi người đang hát hò, đưa Chiến về. Lỗi này là của con, ông đừng đánh đòn Chiến được không ông?
Ông cụ Tiêu hừ một cái rồi nói:
- Vậy nội đánh bây nghe? Tui còn chưa hỏi câu nào, mà nó đã xổ một tràng rồi à. Mới quen mà còn vậy, cưới rồi chắc nó đội lên đầu quá. Thằng Chiến vô nhà tắm rửa rồi ngủ, còn thằng này thì đi về.
Tiêu Chiến được tha bổng, vội chạy cái vèo vào nhà. Còn Vương Nhất Bác thì dầng dà không muốn về, thì bị ông cụ Tiêu lấy thước đánh vào mông mấy cái đuổi về. Cụ đã tha cho cái tội đi chơi về trễ rồi à, còn muốn cái gì nữa mà không chịu về. Đừng thấy cụ già cả, rồi tưởng cụ không biết anh nghĩ gì. Chục đứa như anh cụ đẻ còn được huống chi một đứa.
Cụ Tiêu đợi Vương Nhất Bác đi khuất sau cột điện đầu ngõ, thì mới khóa của cổng đi vào nhà. Do đứng ngoài cửa canh chừng đứa cháu nội vàng ngọc mấy tiếng đồng hồ, nên bây giờ chân cụ tê hết lên, toàn thân thì mỏi nhừ hết rồi. Vì vậy vừa nằm xuống là cụ ngủ ngay.
Vương Nhất Bác đợi phòng ông cụ Tiêu tắt đèn rồi, mới rón rén đến vị trí đối diện cửa sổ phòng Tiêu Chiến, rồi lấy đèn pin chớp nhá ba cái báo hiệu cho cậu biết là anh còn có chuyện muốn nói với cậu.
Tiêu Chiến đang mắc mùng chuẩn bị ngủ, thấy cánh cửa sổ có ánh sáng chớp nhá, biết Vương Nhất Bác chưa về, liền lấy một tờ giấy trắng kẹp vào một cây bút mực, rồi dùng một cây tre đưa tờ giấy ra ngoài.
Vương Nhất Bác đang núp bên cạnh cây bonsai chân thì bị mũi đốt, mà không dám la hay đập chết con muỗi. Chỉ dám đợi nó hút no bụng bay không nổi thì mới lấy tay phủi xuống, anh phải đợi Tiêu Chiến ra ngoài để đưa đồ cho cậu. Bỏ công lựa cả một buổi sáng, không đưa được thì cay vô cùng.
Vương Nhất Bác đang lóng ngóng tìm Tiêu Chiến, thì cậu thò cây tre có cột tờ giấy và cây viết ra ngoài. Anh lấy đèn pin rọi vào tờ giấy mới biết cậu có viết chữ trên đó:
- Muốn chết chùm không? Sao còn ở ngoài đó, anh về đi có gì mai nói tiếp.
Vương Nhất Bác lấy cái hộp nhung trong túi ra, cột cẩn thận vào cây tre, rồi lấy cây viết ghi vào tờ giấy:
- Mai rước dâu, sợ qua nhà gái làm lễ về trễ không qua gặp em được. Em giữ cái hộp này giúp anh, tò mò thì mở ra xem cũng được. Nhưng đừng có đeo, đợi anh về đeo cho.
Vương Nhất Bác viết xong, để cây viết chung với cái hộp được cột vào cây tre bằng cọng dây thun, rồi giật mấy cái cho Tiêu Chiến kéo cây tre vào. Thấy đèn bàn của cậu chớp nhá ba cái, biết là người yêu đã hiểu ý, thì mới ba chân bốn cẳng chạy về nhà. Quà đưa xong rồi, giờ anh phải về ngủ một giấc. 4 giờ khuya nay lên thành phố rước dâu, ngày mai kể bỏ.
Tiêu Chiến đóng cửa sổ lại, bắt đầu gỡ cái hộp nhung trên cây tre và mẫu giấy ra đọc. Vốn tính tò mò, nên cậu đã mở cái hộp nhung ra để xem thử bên trong là gì. Thì mới biết, anh đã mua một sợi dây chuyển bằng bạch kim. Thảo nào anh lại bảo cậu đừng vội đeo, đợi anh về đeo cho cậu. Anh muốn đánh dấu chủ quyền thật sao.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip