7.

Tiêu Chiến lập tức nổi giận, trừng mắt với tên kia.

Tên kia thấy vậy liền tiến sát về phía anh.

Anh quả thật muốn đập cho tên kia một trận, nhưng hắn ta cao lớn hơn anh, nên Tiêu Chiến chỉ lùi xuống sau đó hét lên.

"Vương Nhất Bác".

Giọng anh vang dội cả nhà vệ sinh nam.

Lập tức Vương Nhất Bác đạp cửa xông vào.

Tiêu Chiến liền nhanh chóng chỉ tay vào tên kia, nói lớn:

" Vương tổng, tên kia, hắn đánh tôi".

Vương Nhất Bác lập tức tiến đến khoá tay tên kia, vật xuống nhà.

Tiêu Chiến cũng chạy đến đạp hắn ta một phát.

Nhân vật biến thái trong giây lát không kịp phản ứng, mang một bộ dáng ngơ ngác bị cả hai đập te tua, chỉ biết kêu lên.

Có người khác từ phòng vệ sinh mở cửa bước ra thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang đánh người thì lập tức nhấn chuông báo động.

Tiêu Chiến thấy chuông reo, hoảng hốt cầm lấy tay Vương Nhất Bác lôi cậu chạy.

"Vương Tổng, chúng ta đi nhanh".

Vương Nhất Bác mặc cho anh nắm tay, lôi cậu chạy ra khỏi quán bar.

Đến khi chạy ra tới bãi đỗ xe, Tiêu Chiến thở hộc hộc chui lên xe. Vương Nhất Bác ngồi ở ghế lái, nhịp thở vẫn bình thường, nhưng cậu nhìn tay lúc nãy bị Tiêu Chiến nắm, tai cậu bất chợt mà đỏ bừng.

Cảm giác rất kỳ quái.

Tiêu Chiến bảo cậu lái xe đi khỏi chỗ này.

Anh vẫn không ngờ tới, tối hôm nay anh dám rủ CEO công ty anh vào quán bar đánh người còn quỵt tiền rượu.

Không biết mai có bị đuổi việc không.

Nhưng cảm giác đập tên biến thái kia rất sung sướng, Tiêu Chiến cảm thán đúng là đi với người vừa đẹp trai vừa có tiền lại vừa giỏi võ quả thật rất oai.

Thế nên Tiêu Chiến lại thoả mãn cười híp cả mắt.

Vương Nhất Bác thấy anh cười cũng nhếch miệng một cái, cảm giác trong lòng bổng nhiên thật nhẹ nhàng.

Khi ở bên cạnh Tiêu Chiến cậu luôn có cảm giác rất thoái mái. Cho dù mới tiếp xúc có hai lần.

Chả hiểu sao, Vương Nhất Bác tự nhiên mà nhiệt tình giúp đỡ Tiêu Chiến.

Giống như vừa rồi, khi lên baidu tìm thông tin cậu đọc được một số lưu ý ở quán bar, có cả việc đi vệ sinh rất dễ gặp kẻ biến thái sàm sỡ.

Không ngờ lại trùng hợp vậy.

Đi được một đoạn, Tiêu Chiến áy náy quay sang xin lỗi cậu.

Vương Nhất Bác lắc đầu.

Tiêu Chiến ngáp một cái, dụi dụi mắt, hơn 11h rồi, anh quả thật rất buồn ngủ.

Vương Nhất Bác từ lúc lên xe vẫn nhìn lén Tiêu Chiến qua gương, vậy nên cậu liền bảo.

"Để tôi đưa anh về".

Tiêu Chiến cười một cái giơ ngón cái với cậu.

Sau đó anh dựa đầu vào ghế, một lúc sau đã nghiêng đầu ngủ.

Miệng Tiêu Chiến còn há ra lộ hai răng thỏ.

Và chuẩn chỉnh một lúc sau, anh Tiêu Thỏ ngủ chảy nước miếng, bên cạnh Vương Tổng vẫn chăm chú lái xe, và tốc độ còn rất chậm.

Chính là muốn cho Tiêu Chiến ngủ ngon.

Đến khi tới nơi, Vương Nhất Bác rất là phân vân không biết gọi Tiêu Chiến dậy thế nào.

Cậu cứ thế im lặng nhìn Tiêu Chiến ngủ say.

Rồi nhận ra rằng, đường nét trên khuôn mặt anh rất đẹp. Khung xương mặt hoàn hảo, đuôi mắt dài, mũi cao, môi cong, cần cổ thon....

Thế nên trong nhân sinh hai mươi mấy năm của Vương Nhất Bác, lần đầu tiên cậu ngắm nhìn kỹ một người, và cảm thấy người ấy thật đẹp. Trong lòng cậu còn khen ngợi.

Ngay từ đầu Tiêu Chiến cứ thế đối với Vương Nhất Bác mang một sự đặc biệt rất lớn.

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, anh hoảng hốt lấy ống tay áo chùi miệng, mặt đỏ bừng lên. Xấu hổ không biết chui vào đâu.

Anh vội vàng xin lỗi Vương Nhất Bác, sau đó mở cửa chạy nhanh như một cơn gió.

Dù vậy Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy bộ dáng Tiêu Chiến rất đáng yêu.

Tiêu Chiến lên nhà, đánh răng rửa mặt lên giường đắp chăn rồi, nhưng anh vẫn trằn trọc ôm gối không ngủ được.

Anh cứ nghĩ đến chuyện bản thân ngủ say còn chảy cả nưỡc giãi.

Cảm thấy rất mất mặt.

Mà lúc anh tỉnh dậy đã hơn 1h rồi, rõ là anh ngủ rất lâu mà Vương Nhất Bác không gọi anh dậy.

Anh vừa xấu hổ vừa cảm thấy rất áy náy.

Mà bản thân Tiêu Chiến luôn vậy, ai đối tốt với anh anh luôn cảm giác bứt rứt khó chịu.

Mà Vương Nhất Bác giúp đỡ anh rất nhiều, hơn nữa cậu ấy còn tốt bụng như thế.

Tiêu Chiến suy nghĩ mãi, gần sáng mới ngủ được, anh còn quyết định mai đi làm gặp Vương Nhất Bác sẽ mời cậu ăn lẩu.

Nhưng mà trời tính không bằng Tiêu Chiến tính.

Ngày hôm sau, anh mới biết tin là hôm nay CEO Vương nghỉ không đi làm.

Cả ngày Tiêu Chiến cứ thế mang một gương mặt ngái ngủ, âu sầu làm việc.

Vu Bân thấy thế mời cơm anh, mà cũng bị anh cự tuyệt.

Tiêu Chiến cảm thấy hơi lo lắng, vì anh không có số điện thoại hay weichat của Vương Nhất Bác, nên đành thử dùng mail gửi tin nhắn cho cậu.

Tiêu Chiến khẩn trương mất gần nửa giờ đồng hồ để soạn mail.

Anh cứ viết rồi lại xoá.

Cuối cùng anh viết rất ngắn gọn.

" Chào, Vương Tổng !

Tôi là Tiêu Chiến đây.

Vì hôm nay cậu không đi làm nên tôi có chút lo lắng, không biết có phải cậu bị ốm không?

Tôi không có số điện thoại hay weichat nên mới phải dùng mail hỏi cậu.

Hôm qua, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều...

Nếu lúc nào có thời gian rảnh, tôi mời cậu đi ăn lẩu nhé!

(•~•)

Đến khi gửi đi rồi, Tiêu Chiến mới ôm cặp về nhà. Anh cứ nắm chặt tay di động của mình, chốc lại kiểm tra mail.

Đến khi mãi gần 12h đêm Tiêu Chiến chờ không nổi ngủ mất.

Đến sáng mai anh tỉnh dậy, vẫn là cầm điện thoại mở mail lên xem.

Nhưng vẫn không có phản hồi gì của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến chán nản quăng điện thoại, lăn trên gường.

Kết quả bị té u đầu.

——-/

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip