Chương 17
Cánh môi hồng hào run run mím lại, hai mắt rưng rưng bắt đầu phủ lên một tầng hơi nước, gương mặt đối diện với người kia dần dần mếu máo đến đáng thương.
Sau cùng...cũng bật khóc rồi.
-"Hức...đồ lừa đảo,tôi có lòng tốt giúp đỡ như vậy mà...hức...mà cậu còn muốn cắn tôi .Tại sao lại là tôi chứ ,tôi là bác sĩ trên người toàn mùi thuốc kháng sinh thôi, không ngon đâu...hức...đừng cắn tôi mà,làm ơn đó...tôi...tôi rất sợ "._Là anh ngu ngốc, đáng ra anh nên nhanh chóng rời đi mới phải .Còn tốt bụng trở lại giúp đỡ cậu ta bây giờ thì hay rồi, anh thì tốt bụng nhưng cậu ta thì sắp no bụng rồi a~.
Tiêu Chiến nức nở tuôn ra một tràn trong nước mắt, bây giờ anh cũng không còn tâm trí để quan tâm người kia có hiểu những gì mình nói hay không anh chỉ cảm thấy vô cùng bất lực rồi. Anh cũng chỉ là một con người bình thường chứ đâu phải mình đồng da sắt, anh cũng biết sợ vậy.
Tiêu Chiến bên dưới thân của người kia nước mắt giàn giụa, nó khiến hai bên gò má nhỏ nhắn đều ướt đẫm cả một mảng lớn ,sắt mặt cũng đỏ lên trông thấy .Trong lòng đem hết thảy những tủi thân sợ hãi hóa thành nước mắt tuôn trào mãnh liệt ra bên ngoài,đồng thời tay nhỏ bất giác cũng nắm chặt lại chuẩn bị tinh thần biến thành bữa ăn thật thịnh soạn của người kia.
Thế nhưng....có vẻ Tiêu Chiến đã suy nghĩ quá xa rồi...
*Khịt...khịt...khịt*
Nam nhân trước mặt dường như hoàn toàn không có ý định muốn cắn anh hay biến anh thành thức ăn của mình ,cậu ta đột nhiên lại ở trên người anh đánh hơi liên tục, ngửi tới ngửi lui không ngừng khiến Tiêu Chiến đang khóc lóc vang trời đột nhiên lại nín bặt, mở to mắt cả kinh nhìn người kia.
Cậu ta rốt cuộc là muốn làm gì?
Từ gốc nhìn của Tiêu Chiến, sống mũi người kia hoàn hảo mà thẳng tắp hiện lên , gương mặt nam tính nhưng cũng thoáng qua nét gì đó rất tuổi trẻ, rất thanh xuân.
Cậu ta ngửi ngửi một hồi thì đột nhiên lại ngửi đến cánh tay bên phải của anh,Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng, nam nhân trước mặt bất ngờ lại nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của anh lại, đưa đến trước mắt mình khiến cho Tiêu Chiến kinh sợ một phen.
Ngay lúc này anh mới chợt nhận ra,cách đầu ngón tay trỏ của anh khoảng 1cm không biết từ bao giờ lại xuất hiện một chút chất lỏng màu đỏ dính vào.
Là máu!
Dường như nó chảy ra từ vết xước ngay trên ngón tay ấy của anh,có lẽ là vì trong trận xô xát trước đó anh đã không may va phải một vật gì đó khiến cho mình bị thương rồi.
Tầm mắt Tiêu Chiến từ vết thương không đáng ngại kia của mình chậm rãi di chuyển đến người đang không ngừng nhìn vào nơi bị xước đó của anh.
Hóa ra cậu ta hành động khác thường như vậy là vì muốn tìm ra mùi máu tươi trên người anh.Nhưng cậu ta làm vậy là có mục đích gì?dù sau cũng chỉ là vết tích nhỏ thôi mà?
Trong mắt của Tiêu Chiến, một chút máu rỉ ra kia có vẻ rất bình thường, nhưng đối với một zombie, mùi vị tanh nồng đó chính là chất kích thích hấp dẫn nhất xếp bên cạnh những miếng thịt tươi sống thơm ngon.
Nam nhân trước mắt nhìn chất lỏng màu đỏ trên tay anh nhìn đến say đắm, trong lúc Tiêu Chiến bất giác lơ là,cậu ta đột nhiên lại cúi đầu xuống, bao lấy đầu ngón tay thon dài của anh bằng vòm miệng ấm áp, dịu dàng mà mút nhẹ.
-"Ách!!?? Cậu làm gì vậy? "
Cảm nhận sự ướt át lạ lẫm, Tiêu Chiến chấn kinh vội vã muốn rút tay về, ngón tay trong lúc rời đi còn va phải đôi môi lành lạnh kia một chút, phần vết thương đã sạch máu hiện tại trong không khí còn vì phần nước bọt của người kia sót lại mà lấp lánh sáng lên.
Hai má Tiêu Chiến trong phút chốc đột nhiên lại đỏ ửng và nóng ran nhìn đối phương không chớp mắt, cậu ta có đang biết được mình vừa làm gì không vậy? Cư nhiên lại dám mút ngón tay của anh?
Nam nhân trẻ tuổi sau khi bị Tiêu Chiến cự tuyệt bỗng dưng lại ngơ ngơ ngác ngác giống như vừa tỉnh lại sau một giấc mộng vậy. Đưa tay vội vã lau đi nước mắt trên gương mặt anh,tay còn lại vẫn còn nắm chặt lấy anh nhất quyết không chịu buông, cuống cuồng nhìn khắp xung quanh như đang tìm kiếm một thứ gì đó vậy. Nhưng phải nói rằng trong lúc cậu ta tìm kiếm, đối với Tiêu Chiến mà nói giống như trời long đất lở đến nơi vậy, bất kể thứ gì trong tầm tay với đều bị cậu ta ném bay đi khiến cho khắp căn phòng liên tục vang lên tiếng đỗ vỡ không ngừng.
Sau cùng....cũng may là đã tìm ra,một tay cậu ta vương ra kéo về một cuộn băng y tế màu trắng ,thô bạo giật ra một phát, không cần màng đến kỹ thuật hay cách thức như thế nào cho đúng cả mà cứ thế nhắm vào vết ở tay của anh mà quấn lại thật nhiều vòng.
Ừm viễn cảnh hiện tại phải nói là vô cùng "lí tưởng "đi....một bác sĩ đang được một con zombie băng bó vết thương....chậc,không tồi đó chứ.
Động tác tay của người trước mặt quá mức vụng về lại căn bản không chú ý đến kỹ thuật cơ bản nhất trong băng bó vết thương, anh vốn dĩ chỉ bị xước nhẹ ở đầu ngón tay,cậu ta lại băng băng bó bó đến cả một bàn tay của anh đều bị bao lại bằng mảnh vải màu trắng xóa .
Dưới con mắt nghề nghiệp của Tiêu Chiến ,nếu cậu ta là sinh viên y dược dưới trướng anh khảo sát, chắc chắn là bị đánh rớt ngay từ lúc bước vào cổng của bệnh viện rồi.
Nhìn xem bàn tay thon dài của anh hiện tại chả khác gì một cái đùi gà to tướng đang chờ lăn qua lớp bột mịn màng để đem chiên lên vậy....thật hết nói nổi.
-"Được rồi, được rồi cảm ơn cậu, tôi là bác sĩ tôi có thể tự mình làm được. "
Tiêu Chiến vội vã ngăn người trước mặt lại sau đó rút tay về, anh còn chần chừ nữa cuộn băng bên dưới sẽ đi tong mất.
Nam nhân trẻ tuổi kia dường như hiểu được ý của anh,không còn kích động như lúc nãy nữa mà chậm rãi rời khỏi người của Tiêu Chiến, ngồi khoanh chân lại ngay ngắn bên cạnh chỗ của anh trông vô cùng ngoan ngoãn. Tuy nhiên gương mặt thì vẫn như vậy, vẫn chẳng có biểu tình gì.
Tiêu Chiến lồm cồm ngồi dậy, trong đáy mắt đều ngập tràn sự khó hiểu, hướng đến người đối diện e dè mà cất lời.
-"Cậu...cậu thật sự không cắn tôi? "_Lúc nãy rõ ràng còn hung hãn như vậy sao bây giờ lại trở nên nghe lời rồi?
Và đương nhiên câu trả lời gửi lại cho anh...vẫn là sự im lặng.
Tiêu Chiến chán nản nhún vai,được thôi không trả lời thì theo luật cũ vậy, im lặng tức là đồng ý rồi đi.
Cơ mà hiện tại cùng với cậu ta ở khoảng cách gần như vậy anh mới có thể nhìn ra,vết thương trên cẳng tay kia đúng quả thực là một vết cắn,dài khoảng 3cm xung quanh còn có dấu răng mờ nhạt.
Có lẽ người này trước đó đã bị zombie tấn công nhưng vì vết thương không sâu nên hiện tại cậu ta vẫn giữ được nhân tính của mình.
Chỗ miệng vết tích đã có dấu hiệu tím lại nhưng chung quy vẫn còn mờ nhạt lắm,đồng tử của cậu ta vẫn chưa dãn ra chứng tỏ virus ác tính đó vẫn chưa lan rộng trong cơ thể.
Chắc cũng vì thế mà trông nam nhân này sạch sẽ hơn rất nhiều những con zombie ngoài kia,có khi nào...cậu ta thật sự là chưa từng cắn ai luôn không?
Anh....anh muốn kiểm chứng một chút!
-"Này,cậu có thể cho tôi kiểm tra bên trong khoang miệng của cậu một chút không? Một chút thôi, nào...nói A đi,Aaaaaaaa"._Tiêu Chiến vừa nói vừa làm ra động tác mở rộng khoang miệng của mình ra để lộ hàm răng trắng tinh và phần đầu lưỡi nhỏ lấp ló hồng hào.
Đối phương gương mặt một chút cảm xúc cũng không có,xem qua có vẻ là nghe không hiểu nhưng lại bị động tác của Tiêu Chiến làm cho ảnh hưởng, cơ miệng trong vô thức cũng đã mở ra.
-"A...đúng rồi, ngoan lắm. Cậu giữ yên một chút nhé. "_Tiêu Chiến lên tiếng động viên ,sau đó chăm chú mà quan sát .Quả đúng như anh đoán, khoang miệng người này vô cùng sạch sẽ, cậu ta chưa từng cắn người.
Xem ra ngay từ ban đầu, con người này thực sự là muốn cứu anh.
Nghĩ đến đây thật sự khiến trong tâm của Tiêu Chiến không khỏi xao động , trong giây phút hoạn nạn nhất lại gặp được cậu ấy cứu anh.Nhìn đối phương vẫn còn trẻ tuổi như vậy lại không may bị nhiễm rồi, ngày tháng sau này thật sự sẽ rất thê thảm đi.
Vì lòng ngưỡng mộ hay vì biết ơn anh cũng không rõ nữa, nhưng hiện tại đột nhiên lại muốn cùng người trước mặt...kết giao rồi.
-"Tôi và cậu ngày hôm nay gặp gỡ cũng là có duyên rồi ,chi bằng giới thiệu một chút đi,tôi là Tiêu Chiến, còn cậu? ".
Câu nói kia vừa dứt, khóe môi Tiêu Chiến bất giác cũng đã nhẹ nhàng mà cong lên. Đây chính là nụ cười thoải mái nhất xuất hiện đầu tiên sau khoảng thời gian mà anh phải vào sinh ra tử với đám xác sống ngoài kia.
Tuy nụ cười của anh hiện tại dành cho người trước mặt đơn thuần cũng vì hảo cảm mà có được, thế nhưng lại rất tự nhiên khiến cho cậu trai kia trong đôi mắt vô hồn thoáng qua tia chấn động.
Cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, nhìn đến mức trời đất quay cuồng cũng không thể nào dời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip