Tuần Thứ Nhất

Một buổi sáng vẫn như mọi ngày, nắng chiếu qua khung cửa sổ soi sáng cả một gian phòng ở nơi đây.

Sau khi phẫu thuật xong, Tiêu Chiến được đẩy thẳng vào phòng hồi sức. Một lúc lâu sau đó, Vương Nhất Bác cùng gia đình hai bên mới được vào xem anh.

Nhìn Tiêu Chiến nằm đó, trên người rất nhiều dây ống ghim đầy người anh, còn có ống thở oxi, hai mắt nhắm nghiền, mặt khổ sở dường như trong anh rất đau đớn.

Vương Nhất Bác bước đến bên giường anh, đang muốn vươn tay để chạm vào anh, chợt một cú đấm bất ngờ rơi trên mặt cậu làm cậu lùi về sau vài bước.

"Con trai tôi làm gì có lỗi với cậu?!" - Ông Tiêu nắm chặt lấy cổ áo của Nhất Bác - "Đừng nói là Kiều Thị, kể cả Vương Thị, chỉ cần tôi muốn liền đá bay khỏi thương trường không một chút mặt mũi! Đừng để tôi nhìn thấy cậu! CÚT!!"

Bà Tiêu nhanh chóng chạy lại ngăn cản chồng mình, bà dùng ánh mắt ra hiệu cho ông bà Vương đem Vương Nhất Bác ra khỏi tầm nhìn của chồng bà. Tránh xảy ra án mạng. Bản thân bà cũng rất đau lòng cho con trai, nhưng lí trí bà vẫn còn, không thể đổ hết lên đầu người con trai này.

Vương Nhất Bác như người mất hồn thẩn thờ quỳ xuống dưới sự ngạc nhiên của ba mẹ hai bên. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhận cú sốc lớn như vậy. Tay chân rã rời, tim đau nhói từng cơn.

Không khí trong phòng đang căng như dây đàn thì tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên.

Cộc... cộc ... cộc

Một vị bác sĩ thân áo blouse trắng bước vào, trên tay cầm theo một tệp hồ sơ bệnh án, một tay nhẹ nhàng đẩy gọng kính trên mặt một cách tao nhã. Đằng sau còn có hai cô y tá.

"Cho hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân?" - Bác sĩ hỏi.

Trăm miệng như một, đồng thanh trả lời, "Là tôi!"

Không chỉ có gương mặt ngạc nhiên của bác sĩ mà hai vị y tá đi theo cũng ngạc nhiên không kém. Đây là người một nhà sao.

Nội tâm hai chị y tá: "Gia đình gen cực phẩm như vậy...."

Bác sĩ nói, "Ừmm... Nếu đã là người một nhà, vậy tôi sẵn tiện nói luôn vậy."

Nhận được cái gật đầu từ gia đình, vị bác sĩ tay bắt đầu lật từng trang hồ sơ bệnh án mang tên Tiêu Chiến rồi nói.

"Trước tiên, chúng tôi đã phẫu thuật thành công cho anh Tiêu đây. Như gia đình đã thấy, anh Tiêu bị gãy xương ống chân, đầu bị chấn thương mức nặng, trên người có vết thương nhẹ không đáng lo ngại. Chỉ là......"

Vị bác sĩ dừng lại giữa chừng câu nói, khiến tay tất cả mọi người đều siết chặt lại vô cùng căng thẳng.

Bác sĩ cười, "Chỉ là tạm thời vẫn chưa biết có nhận thức được hay không. Cái này phải đợi Tiêu tiên sinh tỉnh lại, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra lại sau."

Vị bác sĩ đóng tệp hồ sơ lại, cả gia đình như trút bớt được gánh nặng trong lòng mà thở phào nhẹ nhỏm.

Nhưng từ lúc bác sĩ vào đến giờ, Vương Nhất Bác vẫn chưa đứng dậy, do quỳ một lúc lâu, đột nhiên muốn đứng dậy cảm ơn bác sĩ nên không khỏi loạng choạng.

Vị bác sĩ cùng hai vị y tá cúi đầu chào gia đình rồi cũng quay lưng đi. Và không khí căng thẳng đột nhiên kéo đến, trong phòng bệnh ngoài tiếng máy móc thì không một tiếng động, đến cả thở cũng không ai dám thở mạnh, trừ cái người nằm trên giường bệnh kia.

Lúc này đây, ông Tiêu đã giữ được bình tĩnh, bà Tiêu liền kéo ông cùng ông bà Vương ra bên ngoài, để lại không gian cho Vương Nhất Bác. Vì bà nghĩ, chỉ có Vương Nhất Bác mới có thể khiến Tiêu Chiến, con trai bà tỉnh lại nhanh nhất có thể.

Bốn người kéo nhau đi ra ngoài đóng cửa không một tiếng động, Vương Nhất Bác từng bước tiến lại gần Tiêu Chiến. Anh tựa như một thiên thần đang nằm ngủ, đôi mắt kia không còn long lanh nhìn cậu tinh nghịch nữa, khuôn miệng kia cũng không bố thí cho cậu lấy một nụ cười.

Cậu trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, tay ngang nhiên đưa lên muốn vuốt ve gương mặt anh, chợt bàn tay cậu dừng trên không trung. Cậu nghĩ bản thân không có tư cách chạm vào anh, cậu lại cười khổ rồi thu tay về.

"Anh à, mở mắt ra nhìn em đi!"

"Chiến ca!"

"Tiêu Chiến!"

"Chiến Chiến!"

"Ca, nhìn em một cái thôi, được không?"

Bỗng nhiên, cậu chợt thấy một dòng nước mắt khẽ lăn dài trên khóe mắt anh.

"Ca, anh nghe em nói đúng không?"

"Ca, anh mở mắt ra nhìn em đi, được không. Em hứa sẽ nghe lời anh mà, không để anh buồn nữa. Ca!"

Nhưng đáp lại cậu chỉ có tiếng của điện đo nhịp tim, xung quanh căn phòng vô cùng yên ắng.

Vương Nhất Bác cầm lấy tay anh, đầu cúi xuống dụi vào trầm tư buồn bã, vô thức cậu chìm vào giấc ngủ bên cạnh anh. Trong lúc cậu chìm vào giấc ngủ, tay Tiêu Chiên nhẹ nhàng cử động, một cái cử động nhẹ nhàng như có như không, hiển nhiên Vương Nhất Bác không hề hay biết.
.
.
.
.
Tuần thứ nhất...

Cứ mỗi một ngày như vậy tầm trời chiều, ở một nơi trong bệnh viện sẽ thấy bóng dáng của một cậu trai trẻ ung dung bước vào ngồi bên giường bệnh để nói chuyện cũng như tâm sự với người nằm trên giường kia.

Người nằm ở kia thì vẫn như vậy, vẫn nhắm nghiền mắt, trên mặt vẫn có máy trợ thở oxi, tay chân vẫn còn ghim rất nhiều dây truyền nước, chân vẫn chưa tháo bột.

Người người đi qua đi lại hoặc ở lâu trong bệnh viện đều sẽ biết đến hai người thanh niên này, một người nằm đó một người chăm. Ba mẹ gia đình hai bên thì thay phiên chăm vào buổi sáng lúc Vương Nhất Bác đi làm.

Đêm đến thì sẽ là Vương Nhất Bác chăm cho anh của cậu ấy. Một chàng trai từng vô lo vô nghĩ như cậu, lại ân cầm cầm tay Tiêu Chiến lên để lau từng ngón tay cho anh, cậu biết anh bị tính khiết phích, sẽ không để anh cậu bị khó chịu.

Trong lúc lau người cho anh, Vương Nhất Bác sẽ luôn miệng kể về một ngày của cậu cho anh nghe, rồi than vãn kể lể đủ chuyện trên đời như một thói quen.

"Ca, hôm nay công ty thật nhiều việc, em làm mãi đến chiều mới xong để đến gặp anh cùng anh nói chuyện."

Hoặc là...

"Anh, nay em mua bánh 3+2 sang cho anh này, nhưng thật tiếc là anh không ăn được. Anh mau nhìn em một cái, em liền mang bánh cho anh, có được không?"

Hoặc là...

"Anh, làm người thừa kế thực sự rất mệt nha. Hiện tại em chỉ muốn cùng anh an an ổn ổn sống bên nhau, không muốn thừa kế cái gì cả, em sẽ làm một tay đua chuyên nghiệp, còn anh sẽ là nhà thiết kế tài ba, anh xem vậy có phải tuyệt quá không?"

Hoặc là...

"Anh à, đã gần một tuần rồi anh vẫn không chịu mở mắt nhìn em một cái, em sắp bị người ta hành hạ đến om o gầy mòn mất rồi anh mau tỉnh để an ủi em đi."

Hoặc sẽ là...

"Lúc nãy trên đường vào đây có một cô chặn đường em, anh biết cô hỏi gì không. Cô hỏi em có bạn gái chưa, em liền trả lời không. Anh nghe tới đây sẽ giận đúng không. Đừng nóng vội, em nói với cô ấy là em không có bạn gái, nhưng em có anh rồi, anh thấy em có giỏi không. Đây đây" - Cậu đưa ngón áp út trên tay mình ra khoe - "Nhẫn kết hôn của chúng ta, em vẫn còn đeo đây này, rất quý a~ nhưng anh lại quăng bỏ mất rồi. Bảo bối rất tổn thương, nhưng chỉ cần anh tỉnh lại em liền đặt làm một cặp khác chỉ có duy nhất 2 chiếc trên đời có được không?"

Và đáp lại Vương Nhất Bác chỉ có tiếng của máy đo điện tim và tiếng thở đều của anh. Cậu liền cười khổ nhìn Tiêu Chiến, trong rủi còn có cái may, may mắn anh còn trên thế gian này.

Đêm đến, cậu thì ngồi trên bàn làm việc, lâu lâu sẽ ngước lên nhìn anh, hoặc có khi sẽ đến bên cạnh anh ngồi bóp tay bóp chân cho anh không bị tê khi nằm quá lâu.

"Bảo bảo, anh nằm lâu như vậy, anh xem giường nóng lắm rồi đây này, anh còn chưa chịu mở mắt nhìn em à."

Giọng Vương Nhất Bác vô cùng cưng chiều, ánh mắt lại cực kì ôn nhu, tay nhẹ nhàng bóp bóp tay chân cho anh, có khi miệng còn hát du dương một khúc nhạc tình trông vô cùng lãng mạn.

--------------------

Lời của au: Do mình đang cbi thi á, nên ra truyện bị chậm, mọi người thông cảm nha ♡

Cảm ơn mọi người ủng hộ ♡♡♡ Xie Xie



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip