8. Thừa nhận


Tào Thừa Diễn kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến đang tiến lại gần về phía y, không chỉ y mà Vương Nhất Bác bên cạnh cũng vậy. Bỏ qua đoạn hội thoại còn dang dở, cậu nhanh chóng đứng ra cản anh đến gần thêm. Tiêu Chiến, mặc khác, đưa ra dáng vẻ hóng chuyện vui nhìn cậu cùng Thừa Diễn, hoàn toàn không có vẻ sẽ đi khỏi nơi này.

Đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, Nhất Bác mong anh sẽ tin mình mà đi khỏi nơi này vì cậu chắc rằng Thừa Diễn sẽ không làm hại cậu nhưng lại không đảm bảo về điều đó với Tiêu Chiến. 

Anh đặt tay lên vai Nhất Bác, để cậu đối diện với mình, "Làm sao để tôi để cậu ở đây với một kẻ giết người được chứ?", Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt cậu rồi nháy mắt.

Trước khi Vương Nhất Bác kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, cậu cảm giác mọi thứ trước mắt tối lại rồi nhanh chóng mất đi ý thức.

Nhẹ nhàng đặt Vương Nhất Bác đang bất tỉnh cạnh cửa, Tiêu Chiến đưa hai tay vào túi áo rồi thong thả đi đến Tào Thừa Diễn còn đang bất ngờ đứng bên kia, hỏi "Vì sao cậu giết chị Thái Nghiên?". Câu hỏi đưa ra nhẹ nhàng tựa như anh đang hỏi vì sao y lại thích cuốn sách này hay loại kem kia.

Trong khi đó Thừa Diễn vẫn còn chưa hoàn hồn, "Anh...anh thôi miên cậu ta?". Y không thể nào thuyết phục bản thân rằng trên thế gian này lại có một người có khả năng điều khiển ý thức người khác một cách nhanh chóng như vậy. Tuy nhiên, dù không muốn thì việc xảy ra trước mắt cũng không tài nào giải thích được.

Tiêu Chiến không trả lời, tiếng bước chân ngày càng to hơn cho thấy anh đang tiến gần về phía y. Thừa Diễn lùi lại cho đến khi nhận ra sau lưng y là thành sân thượng tầng hai.

"Nhưng anh là bác sĩ phẫu thuật cơ mà? Làm sao...?"

Thừa Diễn hét lên, hai mắt nhắm chặt lại đưa mặt đối diện với Tiêu Chiến.

Khoé miệng Tiêu Chiến kéo lên, anh mang ánh mắt không chút hơi ấm nhìn y, "Tôi hỏi cậu trước mà Thừa Diễn? Vì sao?"

Đoán rằng hôm nay mình sẽ khó thoát, Thừa Diễn vừa run rẫy vừa giận dữ nói, "Vì chị ta liên tục gần gũi với anh, mà anh lại không bài xích. Các người đối xử với Vương Nhất Bác như thế hả? Câu nói mấy năm trước anh bảo tôi rằng anh nhờ tôi bảo vệ cậu ta để đợi anh quay về là giả dối đúng không?"

"Đồ ngu ngốc!"

"Anh bảo gì?"

"Tôi bảo," Tiêu Chiến thu lại nét cười trên mặt, mắt trừng thẳng vào Thừa Diễn. Một trận tê từ đầu y chợt ập đến rồi hai chân y không còn nghe sự điều khiển của chủ nó nữa mà rã rời ra. Phải cố gắng lắm y mới có thể giữ mình đứng vững lại, "Cậu là kẻ, ngu, ngốc!"

"Có vẻ cậu không hề nghĩ rằng, tình cảm bấy nhiêu năm đó bồi đắp cho Vương Nhất Bác cuối cùng lại bị tôi đạp đổ hết?"

"Anh im đi"

Tiêu Chiến không im lặng, anh tiếp tục nói, "Biết không Thừa Diễn, tôi dám cá Nhất Bác còn không biết về tình cảm kia của cậu nữa."

"Tôi đã bảo là anh mau im đi! Không tôi sẽ giết anh!", Thừa Diễn gằn giọng hét lên, làm kinh động đến lũ thú trên cây, chúng giật mình nhìn xuống hơi tầng hai của toà biệt thự.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn tiếp tục nói, "Tôi là sai lầm khi tin cậu"

Rồi anh lạnh lùng nhìn y, trên tay cầm một ốm tiêm màu đỏ nhạt từ túi áo, hướng ống tiêm ấy về phía Thừa Diễn, "Đồ cậu làm rớt. Tôi tìm thấy nó trong vali Nhất Bác, có vẻ nó rất lo cho cậu"

Thừa Diễn nhận ra thứ trên tay Tiêu Chiến là gì, cả người y run rẩy lên, lời nói không còn lưu loát như ban đầu, "Anh...anh chưa trả lời tôi"

Tiêu Chiến lại cười, lần này anh chỉ cười thoáng qua, tựa như một ảo giác, "Nếu tôi nói với cậu là khi bị giam cầm thì để sống sót ta cần học những thứ mới để sinh tồn thì cậu tin chứ?". Vừa nói, anh vừa đưa mũi tiêm về phía y.

Thừa Diễn không thể nắm bắt được Tiêu Chiến muốn làm gì, nhưng y biết rằng sau ngày hôm nay cho dù y không bị Tiêu Chiến giết thì ắt hẳn sẽ bị giam lại. Trước khi y kịp nghĩ ra phương án đối phó, cơ thể y đã hành động trước. Thừa Diễn lao về phía Tiêu Chiến, giành lấy cây kim tiêm trên anh tay. Nhưng trước khi y kịp làm điều đó, một bóng đen đã phóng xuống từ bên phải y, đem toàn bộ trọng lực cũng như sức mạnh kiềm chế y lại.

Thừa Diễn kinh ngạc cùng sợ hãi, giãy giụa khỏi sự kiềm cặp của đối xương nhưng xui xẻo thay y không phải là đối thủ của một tay quyền kinh nghiệp dư.

"La Tại Dân, làm tốt lắm!"

Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích khỏi vị trí ban đầu, chỉ đơn giản liếc mắt xuống kẻ đang làm càn kia, nhẹ nhàng buông một câu, "Tôi xạo đấy, cái kim tiêm này là xi rô đỏ." Rồi thè lưỡi ra chọc giận y.

"Anh!" y gằn lên

"Còn giờ", đôi mắt Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Thừa Diễn, nháy mắt, "Ngủ ngon nhé"


"Mà anh cũng hay nhỉ? Dám để lộ tài năng, không sợ bị phát hiện hả?"

La Tại Dân trên lưng cõng một Tào Thừa Diễn đang bất tỉnh nói chuyện với một Tiêu Chiến đang chật vật đi lại với Vương Nhất Bác nằm trên lưng. Anh nặng nhọc thả ra từng câu chữ, "Đã xử lí trước rồi!"

Bạn mở to mắt nhìn anh, "Anh thôi miên tập thể?"

"Đại loại vậy", Tiêu Chiến lau mồ hôi trên mặt, trong lòng thầm mắng tên nhóc trên lưng mình, khiếp, ăn gì mà nặng kinh. Rõ là mấy năm trước anh còn một tây bế lên vai được cơ mà. Là mình yếu đi hay Nhất Bác nặng lên?

"Vậy là ổn rồi, chậc, cuối cùng vụ án cũng kết thúc. Không ngờ tên này mà giết bao mạng người", Tại Dân khinh bỉ nhìn kẻ trên lưng mình

"Y chỉ giết Thái Nghiên thôi!"

"Hả?" Tại Dân kinh ngạc nhìn Tiêu Chiến, "Vậy là hung thủ vần còn?"

Tiêu Chiến không trả lời, đi thẳng về phía trước với La Tại Dân nối gót theo sau, cố đuổi kịp anh.


Sau khi sân thượng tầng hai khôi phục lại vẻ im ắng của ban đầu, đàn chim cũng quay lại tán cây của chúng nó rồi nhìn xuống đầy thất vọng khi phát hiện ra có kẻ còn chưa đi.

Từ sau phòng thờ, Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng đi ra, đến khi chắc chắn không còn bóng dáng của ai, y lấy điện thoại ra, bấm một dẫy số, 

"Đúng như anh dự đoán, hung thủ là cậu sinh viên kia. Tuy nhiên, hình như có tí rắc rồi rồi. Em có cảm giác là Tiêu Chiến không hề đơn giản. Em sẽ nói với anh cụ thể sau". Vừa nói, y vừa mở cửa cầu thang ra rồi đi xuống, không hề để ý lấy một cái chấm đen nơi cánh cửa đang chớp đỏ.








----

Tiêu Chiến: "Ủa mà tiểu Hoàng đâu? Anh tưởng em hay theo nó"

Tại Dân: "Ngủ rồi"

Tiêu Chiến: "Vừa mới nghe tiếng súng nổ mà ngủ rồi? Đừng nói là cậu..."

Tại Dân: "Rồi rồi, là em học theo anh đấy được chưa? Đừng la em mà"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip