Chương 11

Ngày thứ ba kể từ hôm Nhất Bác bỏ về mà không thèm ngoái nhìn anh một cái. Hôm nay theo thường lệ anh thức dậy vệ sinh xong lại đi xuống phía dưới khuôn viên hít thở khí trời. Cô bé Di Lăng mấy nay cũng rất hay qua phòng cùng chơi với anh còn mua rất nhiều đồ ăn vặt đến cho anh, nhờ vậy mà Tiêu Chiến mới đỡ nhàm chán nếu không anh lại chỉ ngồi nghĩ đến con người kia thôi đã thấy bực bội trong lòng.

Mặc dù hôm đó anh có hơi to tiếng với cậu nhưng mà cũng do cậu cứ hỏi với thái độ khó chịu kia, anh vốn tính tình ngang ngược lại không bao giờ chịu xuống nước trước mặt ai, với cậu cũng vậy, nhưng dù gì đi nữa chuyện ấy cũng là một chút cỏn con đâu đến mức cậu phải hậm hực rồi bỏ mặt anh không thèm tới đây. Ba ngày rồi, với cậu thì ngắn nhưng với anh cứ tưởng như ba tháng, lại còn một thân cô đơn trên bệnh viện ở nơi đất khách quê người như thế này. Thật quá đáng, cũng hết sức vô tình đi.

" Anh Chiến !"

Tiếng gọi làm anh giật mình thoát khỏi suy nghĩ. Di Lăng đứng trên lầu hai vẫy tay xuống phía anh, nụ cười trên mọi cô chưa bao giờ tắt.

Anh cũng đưa tay vẫy lại ra hiệu gọi cô xuống dưới, phút chốc đã thấy cô đứng trước mặt mình. Di Lăng đưa mắt lên nhìn anh một hồi phát hiện anh chẳng cười nữa, quả là mấy hôm nay cô rất ít khi thấy anh nở nụ cười, anh cười là đẹp nhất mà, sao lại không cười.

" Anh Chiến, anh có chuyện gì buồn sao ?"

Tiêu Chiến khẽ thở dài một hơi, anh im lặng ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu.

" Có chuyện gì anh có thể tâm sự cùng em, như vậy sẽ dễ chịu hơn !"

" Di Lăng...em đã yêu bao giờ chưa ?"

Di Lăng hai mắt nhìn anh tròn xoe, mím đôi môi đỏ mọng của mình lại. Cô cũng đưa mắt về hướng bầu trời xanh biếc kia, màu mắt nâu trước ánh nắng dịu nhẹ biến thành màu hổ phách, thật đẹp.

" Em đã từng thích một người !" đôi môi mấp máy bỗng dừng lại một chút " nhưng chỉ là đơn phương!"

Anh cúi đầu nhìn qua người kế bên, cô gái này dưới ánh nắng lại càng thêm yêu kiều xinh đẹp, vẻ đẹp của cô thật sự rất thuần khiết.

" Tại sao không thổ lộ ?"

"..."

Tình yêu là cái gì mà khiến người ta suy tư nhiều như vậy, chỉ là một lời yêu nhưng thốt ra lại khó đến thế, làm cho không ít người bỏ lỡ.
Anh xỏ hai tay vào túi áo hít vào một hơi thật dài.

" Bây giờ vẫn còn sao ?"

" Đã lâu rồi em không còn nghĩ đến nữa !"

Di Lăng nảy giờ quan sát anh, cô biết Tiêu Chiến đang nghĩ về điều gì, chỉ có tình yêu mới khiến con người biểu hiện buồn vui rỏ rệt như vậy. Đã lâu rồi, cô cũng quên đi cảm giác yêu đương.

" Là người anh yêu sao ?"

Người yêu? Anh cũng không chắc đó là gì, bản thân cũng không khẳng định được cảm giác trong lòng với đối phương, chỉ biết là thời điểm không có người ấy xuất hiện mọi thứ đều trở nên vô vị, đều rất nhàm chán.

Tiêu Chiến quay lại đến cạnh chiếc ghế đá sau lưng ngồi xuống, anh vẫn trầm ngâm như vậy, nửa muốn nói nửa muốn giấu đi. Cảm giác của anh bây giờ thật không thể dùng ngôn từ mà lí giải được.

" Anh cũng không biết ! Có lẻ là vì cô đơn quá !"

Di Lăng nghe qua cũng hiểu anh không muốn giải bày nên đành im lặng, cô rút điện thoại trong túi ra bấm vào list nhạc.

Giai điệu từ từ vang lên, một chút ấm áp, một chút quen thuộc...

Bài hát này...

Đầu óc anh bỗng có thứ gì tác động mạnh, các nơ rôn thần kinh căng lên làm anh muốn nổ tung. Một vài mảnh kí ức liên tục hiền về, tất cả đều mơ hồ, có giọng nói văng vẳng bên tai, hình ảnh của một thanh niên lập đi lập lại trong nhiều khoảnh khắc, nụ cười của chàng trai đó cơ hồ là rất ấm áp, rất đẹp đẽ, hình ảnh hai người đàn ông ôm nhau đứng trước ban công, cậu trai vuốt tóc anh khẽ gọi "Chiến ca" rồi đặt lên môi anh một nụ hôn ấm nóng mà đê mê...tất cả dần dần hiện lên một cách rỏ rệt, từng câu hát vang bên tai ..

" Chiến ca, anh có nhớ bài hát này không ?"

" Chiến ca sinh thần vui vẻ, anh nhất định phải luôn cười như thế này, em không cho phép anh buồn và cũng không cho phép anh rời xa em.."

" Chiến ca, cảm ơn vì đã đi tìm em.."

" Tiêu Chiến, em yêu anh.."

Tiêu Chiến ôm đầu liên tục lắc mạnh, Di Lăng ngồi kế bên nhận ra anh bất ổn liền lay người không ngừng gọi tên anh.

" Anh Chiến, anh làm sao vậy..anh Chiến có chuyện gì với anh vậy..anh khó chịu ở đâu..?

Di Lăng hốt hoảng cầm lấy tay anh, cô nhận ra hình như từ khi giai điệu bản nhạc này cất lên thì anh trở nên như vậy, cô liền bấm dừng lại, bỗng chốc trở nên im lặng. Lúc này Tiêu Chiến dường như cũng bớt căng thẳng, tay anh vẫn ôm lấy đầu, hơi thở gấp gáp, anh cố gắng bình tỉnh trở lại..

" Bài hát đó...tên gì ?"

" Nam Hài !"

Di Lăng hai mắt vẫn sốt sắn nhìn anh, mồ hôi trên mặt anh vã ra rất nhiều, cô lấy khăn tay trong túi đưa lên chạm vào từng giọt nước ấm nóng trên khuôn trăng đẹp đẽ trước mặt mình.

" Anh Chiến, anh có sao không ? Có phải anh nhớ ra gì rồi không ?"

Tiêu Chiến mắt vẫn nhìn xuống mặt đất, anh nhớ lại những hình ảnh, những âm thanh lúc nảy không ngừng vang vọng trong đầu, anh nhận ra người thành niên đó không ai khác, là cậu..

" Nhất Bác.."

Anh bỗng đứng bật dậy đi vào trong thoáng chút làm Di Lăng giật mình, cô cũng đứng lên đi vào theo anh, nhìn thấy thần sắc anh có vẻ không ổn lắm, cô lo lắng nên từng bước nhanh nhẹn hơn.

" Anh Chiến, anh đi đâu ?"

" Đi tìm cậu ấy !"

" Anh nói ai cơ ?"

Di Lăng không hiểu người mà anh đang nhắc tới là ai, vốn dĩ cô cũng chưa từng nhìn thấy Nhất Bác. Chưa kịp nói thêm câu nào ngước lên đã không thấy anh đâu nữa.

Về đến phòng anh nhanh chóng mở cửa. Người đàn ông ngồi trên ghế hướng mắt về phía anh, anh ta khi nhìn thấy Tiêu Chiến liền vui vẻ nở một nụ cười.

" Cậu Tiêu !"

Người đàn ông này là người anh nhìn thấy đầu tiên lúc anh vừa tỉnh dậy. Sau hôm đó cũng chẳng thấy người này xuất hiện nữa, chỉ có mỗi Nhất Bác đến đây chăm sóc cho anh. Hôm nay không hiểu sao người này lại xuất hiện.

" Anh..anh là ai ?"

" Cậu Tiêu...cậu không nhớ tôi sao ?"

Tiêu Chiến cố gắng lục lại trong trí nhớ nhưng càng nghĩ anh càng cảm thấy đầu rất đau, chắc hẳn lúc nảy bị tác động mạnh nên đầu óc vẫn còn âm ỉ. Anh đưa tay xoa hai thái dương, người đàn ông nhận ra biểu hiện đó của anh liền đoán được.

" Cậu Tiêu..nếu không nhớ thì không cần cố gắng.." nói đoạn anh lại tiếp tục " tôi là trợ lí của giám đốc, cậu có thể gọi tôi là trợ lí Hà !"

Nói rồi anh ta đi đến đỡ lấy Tiêu Chiến ngồi xuống giường.

" Cậu Tiêu, tôi đem đến cho cậu ít cháo, cậu chắc hẳn chưa ăn gì phải không ?"

Trợ lí Hà vừa nói vừa quay lại đổ cháo ra bát, mùi thơm bốc lên lan tỏa khắp phòng. Anh nhận lấy bát cháo từ tay của trợ lí Hà.

" Anh nói giám đốc là ai ?"

Trợ lí Hà nhìn anh với đôi mắt sớm ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.

" Anh thật sự không nhớ gì ?"

Anh im lặng một lúc, nhìn vào hơi khói nghi ngút đang bốc lên từ bát cháo trên tay.

" Là Nhất Bác phải không ?"

Trợ lí Hà khẽ gật đầu.

" Cậu ấy đang ở đâu ? Mấy hôm nay cậu ấy không đến !"

Trợ lí Hà liền thở dài một hơi rồi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, giọng anh bỗng trầm hơn.

" Giám đốc mấy hôm nay bị bệnh, cậu ấy không chịu uống thuốc mà cũng chẳng chịu đi bệnh viện, tôi thật sự không biết phải làm sao.."

Tiêu Chiến nghe xong liền giật mình, bát cháo trên tay cũng run lên.

" Nhất Bác bệnh sao, cậu ấy bị gì ??? "

Trợ lí Hà không giấu giếm mà kể tình hình của Nhất Bác cho anh nghe. Nghe xong anh liền đứng dậy kéo tay trợ lí Hà.

" Anh đưa tôi đến nhà cậu ấy !"

Không để người kia đồng ý anh vội vơ chiếc áo khoác mặc vào rồi bước ra khỏi phòng. Bước chân ngày càng gấp gáp đến độ trợ lí Hà còn không theo kịp anh.

Ngồi trong xe anh bồn chồn đến lạ, cảm giác lo lắng không chút nguôi ngớt, chỉ muốn nhanh thật nhanh nhìn thấy người đó.
Nhất Bác trước đây chắc hẳn là người anh thương, hai người chắc hẳn là mối quan hệ đó, những gì anh nhớ ra chỉ cơ hồ là một vài mảnh kí ức vụn vặt nhưng anh cảm nhận được trái tim của mình khi nghĩ về người kia chính là thổn thức, chính là cái mà người bình thường gọi là tình yêu.
Một người quan trọng đến vậy anh lại quên đi, thật nhẫn tâm, anh còn trách cậu, thật vô tình.

Phút chốc đã đến trước nhà của Nhất Bác, trợ lí Hà lấy thẻ quẹt mở cửa.
Bước vào trong anh nhìn một vòng xung quanh cảm giác thân thuộc ập vào da thịt, nơi đây khiến anh cảm thấy vô cùng thân quen. Anh tiến đến căn phòng trước mặt, mở cửa đi vào. Trước mặt anh là thân ảnh của người con trai xuất hiện trong kí ức ít ỏi của mình.
Nhìn cậu bây giờ quá hốc hác xanh xao, khuôn mặt góc cạnh đã mười phần hư hao đến nao lòng, cậu đã hành hạ bản thân như thế nào trong những ngày qua.

Nhất Bác, ngốc quá !

Anh lại gần cậu ngồi bên cạnh cầm lấy đôi tay thon dài áp vào mặt, cảm giác nóng bừng lấn át sang khuôn mặt nhỏ bé của anh. Anh sờ lên trán của Nhất Bác giật mình trợn mặt, sao cậu lại sốt cao như thế này.

Tiêu Chiến giặt khăn lau mặt cho cậu, anh cho cậu đo thân nhiệt rồi gọi.

" Nhất Bác...Nhất Bác.."

Trong mơ hồ cậu nghe thấy giọng nói của anh, cậu nhớ anh đến mức trong vô thức vẫn nghe được tiếng của anh bên cạnh, chỉ tiếc một điều, anh không ở đây, anh không còn ở đây nữa.

" Nhất Bác..dậy ăn cháo rồi uống thuốc.."

Cậu lại nghe thấy anh gọi cậu, đến khi cố gắng hé mở đôi mắt thì tất cả đã nhòa đi, nhưng cậu vẫn cơ hồ nhìn thấy hình ảnh của người đó, người mà cậu yêu hơn sinh mạng mình.

" Chiến ca...em..lại thấy anh nữa rồi.."

Cậu cố gắng đưa bàn tay lên để nắm lấy thân ảnh mơ màng trước mặt thì bị hơi ấm bao trùm lấy.

" Cảm giác này...quả là giống thật..."

Cậu nghẹn ngào nấc lên từng câu khiến người ngồi trước mặt mắt đỏ hoe, cậu ấy là không tin anh đang ở đây.

Anh nắm lấy bàn tay đang đưa vào không trung của cậu. Cuối đầu đặt vào vầng trán của cậu một nụ hôn, anh nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc đang rơi rớt trên đôi mắt phượng hoàng ướt át kia.

" Nhất Bác..dậy ăn cháo nào !"

Cậu lúc này cảm nhận được sự chân thực, là anh bằng da bằng thịt đang ngồi trước mặt cậu. Cậu đưa nắm chặt lấy bàn tay đang đặt lên mình.

" Chiến ca...anh đến rồi.. !"

" Phải, anh đến rồi, A Bác anh xin lỗi, khiến em phải đau lòng rồi.."

" Chiến ca.."

Anh đỡ cậu ngồi dậy rồi bón từng muỗng cháo nóng hổi cho cậu. Cậu cứ nắm lấy một tay còn lại của anh, khiến anh không thể cầm chén mà phải đặt lên bàn, cậu sợ chỉ cần buông ra anh lại đi mất, nên cậu giữ chặt, phải giữ chặt như thế.

" Tại sao ốm mà không chịu uống thuốc, tại sao lại hư như vậy ?"

Cậu đưa đôi tay lên áp vào má mình rồi đặt vào bàn tay của anh một nụ hôn.

" Em sẽ không hư nữa, anh đừng giận.."

Anh xoa đầu cậu, đúng là cậu bé ngốc, hành hạ bản thân đến như vậy, nếu anh không đến thì phải làm sao, có phải cậu sẽ nằm mãi như vậy đến chết luôn không.

A Bác ngốc, ngốc không chịu được !


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip