Chương 1: Tiêu Chiến kiếm vợ

Mộng Nhiên vừa từ trong nhà mở cửa thì liền nhìn thấy phía đối diện cửa nhà mình một thuận thế mỹ nam đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, gương mặt lại có chút không vui vẻ. Cô vô cùng ngạc nhiên, sao trước cửa nhà mình lại rơi xuống một thiên thần thế này, đẹp trai như vậy là muốn làm gì? Cô ngần ngại buông lời hỏi thăm, giọng không tránh khỏi ngại ngùng, dù sao người ta cũng đẹp trai như vậy, lại ngồi trước cửa nhà mình, lỡ như có chuyện cần giúp đỡ, mình hỏi cũng là phải phép đi.

- A...anh gì ơi...sao lại ngồi ở trước cửa nhà tôi vậy?

Người con trai trước mặt mang theo vẻ chán nản ngẩng mặt lên nhìn cô, cô gái trước mặt cũng thật xinh đẹp, Tiêu Chiến miễn cưỡng bịa ra một nụ cười gượng gạo rồi nói.

- A...nhà tôi ở bên kia, lúc đi đổ rác lại quên mang theo chìa khóa...bây giờ chỉ có thể đợi người nhà về... haiz...cô có thể cho tôi vào nhà ngồi một chút không?

Mộng Nhiên nhận ra người này, chẳng phải là cái anh chàng đẹp trai con dì Tiêu ở nhà 1504 hay sao? Nghe nói đã 28 tuổi rồi mà sao nhìn cứ như 18 tuổi thế này. Mộng Nhiên nuốt nước bọt, một mỹ nam như thế này, lại đến trước cửa nhà cô xin vào nhà, là muốn tán tỉnh cô sao? Cũng quá dọa người đi, đẹp trai như vậy cô cũng có phần sao? Mộng Nhiên nhìn Tiêu Chiến vẻ ái ngại rồi cũng ngại ngùng nói.

- Vậy để tôi hỏi bạn trai một chút rồi mời anh vào nhà nhé. Không dấu gì anh, anh ấy đang ở bên trong.

Tiêu Chiến vừa nghe thấy gương mặt liền tươi tỉnh lên hẳn,  không còn vẻ chán nản khi nãy nữa, vui vui vẻ vẻ mà nói to.

- Mẫu thân đại nhân?  Người ta là có người yêu rồi nha! - vừa nói cậu vừa hướng về chỗ khúc cua ở góc hành lang ý muốn người đang trốn ở đó nghe cho rõ tình hình bên này là như thế nào.
Mẫu thân của anh đang trốn ở góc rình xem tình hình con trai mình đi tán tỉnh người ta thì bị cậu nói của anh làm cho phát hỏa. Câu này bà nghe quá nhiều rồi nha, ở cái chung cư này thì ít nhất cũng nghe tới trên dưới mười lần rồi. Thật tức chết bà.

Tiêu Chiến vui vẻ đứng bật dậy, hướng tới chỗ Mộng Nhiên khẽ cúi đầu rồi nói.

- Đã làm phiền rồi! Tạm biệt!- nói cứ như một lần dứt khoát không cần gặp lại nữa vậy.

Mộng Nhiên chết chân nãy giờ mới định thần lại, người trước mặt đã đi tự bao giờ, ông trời cũng biết hành cô quá đi, huhu sao cô lại có người yêu rồi chứ, người kia đẹp trai như vậy, tức chết cô rồi. Mộng Nhiên ôm tức giận đè nén xuống thấp nhất quay vào trong nhà, tốt nhất không nên để người bên trong nhà biết được thì hơn. Cô là người đã có chủ, dù thế nào cũng cần liêm sỉ, không nên đứng núi này trông núi nọ, người đẹp như vậy cũng làm gì đến lượt cô hưởng.

Tiêu Chiến với tâm trạng không thể vui vẻ hơn hộ tống mẫu thân mình về phòng. Sự vui vẻ của anh khiến bà Tiêu  chỉ muốn một cước đá chết anh. Bà Tiêu nghĩ mãi, con trai bà đẹp trai như vậy, nếu nói không quá thì ai nhìn cũng phải yêu đi ấy vậy mà tới giờ 28 tuổi vẫn không mảnh tình vắt vai. Trước đây khi anh học cao trung thì bà không dục, lên đại học thì anh nói muốn tập trung học bà không ép, đến khi ra trường là 24t anh lại nói muốn tập trung phát triển sự nghiệp, bà cũng không vội, ấy vậy mà sự nghiệp phát triển tới 4 năm rồi, trưởng phòng cũng làm rồi vậy mà một đứa người yêu cũng chưa thấy dắt về, bà có thể không vội hay sao? Bà năm nay cũng đã hơn 50 rồi, còn định tới bao giờ mới cho bà bế cháu đây? Không dắt về thì bà tự tay kiếm cho, đã bố trí cho bao nhiêu buổi xem mắt rồi, thế mà một chút động tình cũng không.

Lần đầu tiên bà sắp xếp cho anh một giáo viên trẻ tuổi, xinh đẹp lại dịu dàng, nhìn là biết chắc chắn biết chăm lo cho gia đình. Tiêu Chiến sau khi gặp mặt về liền nói người ta quá cứng ngắc không phù hợp, anh không muốn lớn tuổi rồi còn mỗi ngày bị người ta dạy dỗ. Bà thấy cũng có lý.

Lần thứ hai bà kiếm cho anh một nhân viên văn phòng, năng động có chí tiến thủ, rất phù hợp với tính cách của con trai bà. Thế nhưng Tiêu Chiến lại nói cả hai quá bận không có thời gian cho nhau. Cảm thấy vẫn là không nên lãng phí thanh xuân của người ta.  Bà đồng ý.

Lần thứ ba bà lại tìm cho anh một nữ y tá, vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn, lại biết chăm sóc người già, tính tình cũng rất tốt. Thế nhưng bà ưng mắt là một chuyện còn Tiêu Chiến có ưng không lại là chuyện khác. Tiêu bất hiếu Chiến thành thật cự tuyệt luôn khi mới gặp. Thật khiến bà tức chết.

Sau đó bà liền nghĩ ra cách, nhằm mấy cô gái trẻ ở cùng tầng, cùng chung cư để Tiêu Chiến sử dụng nhan sắc trời cho làm mỹ nam kế một lần xem sao. Ấy thế mà mười lần vẫn chưa có kết quả gì. Chưa lần nào nó làm bà hài lòng, kiểu gì cũng tìm cách phá cho bằng được. Bà không hiểu rốt cuộc bà phải tìm mẫu người như thế nào thì anh mới chịu đây. Những lần trước bà đều rất cẩn thận suy xét nhiều khía cạnh, nghề nghiệp, sở thích, tính cách ấy vậy mà vẫn thất bại. Cũng như lần này bà cất công hỏi thăm hội người cao tuổi trong khu chung cư mới được giới thiệu cô bé Mộng Nhiên kia, ấy vậy mà Tiêu Chiến hư đốn lại chào tạm biệt người ta không chút vấn vương, bà thiết nghĩ, có người yêu rồi thì sao chứ, con trai bà đẹp trai lại tài giỏi như vậy còn sợ không đè bẹp tên bạn trai kia sao? Ấy vậy mà Tiêu Chiến đối với người kia đến một cái ý chí chiến đấu cũng không có. 

Tiêu Chiến đối với suy nghĩ của mẫu thân mình không phải không biết, anh không phải không muốn tìm người bên cạnh, cũng đã có lần muốn đem người ta về cho mẹ Tiêu xem mặt, nhưng trời tính cũng không bằng trời tính, người ta là không cần anh, anh có thể nói sao được. Trải qua cũng một thời gian dài rồi, nhưng trong lòng anh bây giờ quả thật vẫn chưa có cảm tình quá đặc biệt với ai, dù là đối tượng xem mắt hay bạn bè đồng nghiệp, thật sự là vẫn chưa tìm được người muốn ở cạnh. Đối với mong mỏi của mẹ Tiêu anh chỉ có thể hảo hảo mà làm theo, nếu may mắn gặp được người mình yêu thích thì cũng tốt, còn nếu không thì tìm cách thoái thác. Ấy vậy mà số người anh thoái thác cũng quá nhiều rồi, anh cảm tưởng bây giờ cả cái chung cư này đều biết Tiêu Chiến con bà Tiêu phòng 1504 dãy A là cần gả đi, đến bác bảo vệ còn ngày ngày hỏi thăm tình trạng quan hệ của anh, làm anh thật chỉ muốn độn thổ. 

Qủa đúng theo dự đoán của anh, mẹ Tiêu hoàn toàn không hề bỏ cuộc, lần này trực tiếp bắt anh ngồi nghe thuyết giảng cả một ngày trời, rồi đưa ra cái nhận định vô cùng vô cùng không thể nói nên lời. 

Mẹ Tiêu sau mấy đêm trằn trọc cũng nghĩ ra nguyên nhân tại sao con trai mình cuối cùng lại từ chối nhiều cô gái tốt như vậy, dù không muốn tin, nhưng nhìn lại tình hình thì có thể không tin sao? Bà Tiêu trực tiếp xếp Tiêu Chiến vào nhóm không có thiện cảm với phụ nữ, chỉ thích đàn ông. Điều này tuy có hơi khó chấp nhận, vì dù sao nhà bà cũng chỉ có mỗi hai mẹ con, sau này muốn duy trì cũng chỉ dựa vào Tiêu Chiến nhưng nếu thật sự anh bị như thế thì bà cũng đành chấp nhận. Anh là con trai bà, chỉ cần anh vui vẻ bà liền có thể đem tất cả ném ra sau đầu. 

Tiêu Chiến ngồi im phăng phắc chờ mẹ giáo huấn, có thể ban sáng đã nói quá nhiều rồi cho nên mẹ Tiêu bây giờ cũng không có ý định dài dòng , liền trực tiếp đem chuyện mình canh cánh trong lòng mà nói ra.

- Tán nhi. Con không còn nhỏ nữa rồi. Mẹ cũng đã có tuổi rồi, con biết mà phải không?- bà Tiêu nói nhưng gương mặt không dấu khỏi sự buồn rầu, rõ ràng chuyện bà sắp nói đây không hề đơn giản.

Tiêu Chiến có hơi sửng sốt vì thái độ của mẹ mình, đã rất lâu rồi bà không còn gọi anh là Tán nhi nữa, có lẽ là từ hết cấp hai, khi đó anh nhất định bắt bà thay đổi cách gọi khác, luôn miệng nói mình đã lớn rồi, bà liền chiều theo anh, sau này đều gọi anh là Chiến Chiến. Những lần trước khi anh từ chối con gái nhà người ta bà cũng chỉ tức giận vài ba lần đầu, những lần sau thì trực tiếp bày ra bộ mặt " biết ngay mà" cho anh xem, lần này vì cớ gì lại bày ra vẻ mặt buồn rầu như vậy? Hẳn là có chuyện rồi.

- Mẹ, con biết. Con xin lỗi vì đã không thể sớm hoàn thành nguyện vọng giúp mẹ. Cho con thời gian con sẽ cố gắng nha mẹ.- Tiêu Chiến nắm lấy bày tay đầy nếp nhăn của mẹ mà an ủi.

- Chiến Chiến con không thể sớm hoàn thành hay là không có khả năng hoàn thành được?

- Mẹ nói gì vậy? Con không hiểu?- Tiêu Chiến ngạc nhiên hỏi. Anh cái gì không có khả năng hoàn thành cái gì? 

- Chiến Chiến không cần dấu mẹ. Mẹ đã nghĩ kỹ rồi. Con đối với những cô gái kia không có cảm xúc mẹ cũng không muốn ép con nữa. Sau này con cứ sống đúng với chính mình. Mẹ ủng hộ con.- mẹ Tiêu chân tình nói

" Dấu gì? mà mẹ biết cái gì? Ủng hộ cái gì? Thôi mặc kệ, mẹ sau này không ép mình nữa là tốt rồi"- Tiêu Chiến thầm mừng trong đầu nhanh nhảu  đáp lại lời bà Tiêu.

- Thật sao? Mẹ sẽ ủng hộ con sao? Mẫu thân đại nhân người thật tốt, hài nhi xin cảm tạ!

Mẹ Tiêu nhìn sự vui vẻ của Tiêu Chiến trong lòng có chút đau, nói gì thì nói con trai bà đẹp trai lại tài giỏi như vậy, giờ lại giới tính lệch lạc, sao bà có thể vui được. Nhìn nụ cười tươi rói của Tiêu Chiến mẹ Tiêu nhẫn nhịn nuốt đau xót vào trong, con trai bà đẻ ra, dù thế nào bà vẫn sẽ chấp nhận hết. Mẹ Tiêu hiền từ xoa đầu đứa con trai lớn tuổi của mình rồi nói.

- Vậy được. Chiều nay lập tức tấn công đối tượng. Mẹ đã tìm hiểu suốt mấy ngày nay rồi. Thằng nhóc ấy ở tòa B ,chỉ mới chuyển vào tuần trước,ban công nhà mình nhìn sang trực tiếp có thể nhìn thẳng sang ban công nhà nó. Thằng bé đó rất đẹp trai nha, có điều ít hơn con 6 tuổi, nhưng không sao nhìn rất hợp với con.

- Khoan khoan... mẹ.. mẹ vừa nói cái gì đối tượng cơ? Không phải mẹ ủng hộ con tự tìm sao? Sao giờ lại bắt đi tìm người ta nữa? Còn...còn cái gì mà thằng nhóc...lại còn kém 6 tuổi. Sao con không hiểu gì vậy?- Tiêu Chiến trực tiếp rơi vào trạng thái sửng sốt tột độ, có phải mẹ anh hiểu lầm chuyện gì không?

- Con sao vậy? Thì mẹ nói không ép con gặp con gái nhà người ta nữa mà, lần này đối tượng là nam, lại còn rất đẹp trai nữa, chẳng phải rất đúng ý con sao? Mẹ mà đợi con tự dắt về thì biết bao giờ. 

- Khoan khoan.. mẹ...cái gì mà đối tượng là nam chứ? Cái gì mà rất đúng ý con....không phải...mẹ hình như hiểu lầm gì đó rồi....

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói hết thì bà Tiêu đã nhanh chóng đánh phủ đầu bằng một câu nói rồi dứt khoát vào phòng để lại Tiêu Chiến mắt chữ A miệng chữ O không khép lại được.

- Mẹ nói này Chiến Chiến, mẹ đã phải mất mấy ngày mới có thể chấp nhận chuyện con thích con trai đấy, còn cất công tìm cho con người tốt để gặp mặt, giờ con mà còn không đồng ý nữa thì có thể trực tiếp đem quần áo ra khỏi nhà đi. Quyết định như vậy đi. Chiều 5h nhớ mặc quần áo cho chỉnh tề, đừng có làm xấu mặt mẹ đấy. Cấm bày ra cái vẻ mặt ấy, cứ làm như thiệt thòi cho con lắm ấy. Ta mới thiệt thòi này. Đau lòng muốn chết, bây giờ còn phải chính tay đi giao gả con trai. haiz 

" Ta đã nén đau lòng mà chấp nhận rồi, còn bày ra cái vẻ mặt ấy, đúng là đứa con xấu xa mà!"

-Mẹ...mẹ ...nghe con nói đã...mẹ...- Tiêu Chiến đến lúc định thần lại thì mới hiểu hết lời mẹ Tiêu nói, hóa ra bà nghĩ anh từ chối nhiều con gái như vậy là vì anh thích con trai. Thôi xong rồi, lần này không giải thích tốt, mẹ anh ngượng thì sẽ trực tiếp ném anh ra ngoài, hoặc từ chối không tốt thì cũng có kết cục không mấy khá hơn. Lần này bà dụng tâm như vậy, hẳn là phải chuẩn bị tinh thần kỹ lắm. 

Tiêu Chiến anh tới số rồi. Bây giờ lại còn bị mẹ giao bán cho đàn ông, chẳng may vớ phải một tên háo sắc thì anh chết chắc rồi. Dù sao cũng phải gặp qua mới biết được. Mẹ Tiêu tự tin như vậy, nếu bây giờ ngay lập tức nói cho bà biết con trai bà không hề thích con trai thì anh cũng sẽ bị bà đá ra ngoài nhanh như cách anh từ chối con gái nhà người ta vậy. Càng nghĩ càng muốn chết mà. Anh đường đường một trưởng phòng đẹp trai giới tính thẳng hơn cột điện đầu ngõ vậy mà lại phải đi tán tỉnh một tên con trai kém mình tận 6t. Nghĩ đến thôi đã thấy mất mặt rồi. Nghĩ tới đây Tiêu Chiến quyết định ngủ một giấc cho quên đi, hi vọng khi tỉnh dậy mẹ anh đều đem mọi chuyện quên hết đi.

_____^_^_____

Tiêu Chiến vẫn rất hồn nhiên cho đến ngày hôm nay.
.
.
.
Các cô ai đã đọc truyện của tôi rồi thì thấy tôi tả rất tỉ mỉ đúng k. Từng chi tiết một. Tôi không thích kiểu mới gặp đã yêu, mới nhìn sao mà yêu được, cho nên các cô chịu khó theo dõi truyện thì sẽ ngập đường nhé. Cái này là tặng cho fan của Vảy ngược của quỷ muốn ăn ngọt. 😙😙😙

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip