Chương 27: Anh không quản em nữa
Vương Nhất Bác mệt mỏi đẩy cửa vào, cuối cùng hắn cũng về tới nhà, thời gian cũng không tính là dài lắm, nhưng vì vừa rời sân bay liền trở về đội luyện tập, cho nên tới chiều mới có thể trở về nhà. Hắn để đồ đạc sang một bên nằm dài ra sopha, đột nhiên nhớ ra hình như bản thân quên mất điều gì đó. Hắn lôi điện thoại ra, vẫn còn tắt nguồn từ lúc lên máy bay. Điện thoại chỉ vừa có sóng thì đã nhận liền mấy tin nhắn, báo cuộc gọi nhỡ tới mười mấy cuộc, đợi kết nối mạng wechat cứ như súng liên thanh bắn tới làm hắn giật cả mình. Tất cả đều xuất phát từ Tiêu Chiến. Hắn lúc này mới nhớ ra bản thân hình như vừa phạm phải điều gì sai trái rồi. Hắn nhấp vào tin nhắn wechat xem một lượt.
11h
" Em tới nơi chưa?"
" Về tới thì nhắn tin cho anh nhé!"
" Nếu mệt thì nghỉ chút dậy nhắn cũng được nha!"
12h
"Em vẫn chưa về tới? Máy bay có sự cố gì sao? "
" Anh không gọi được cho em!"
12h16
" Máy bay hạ cánh lâu rồi mà. Em có việc gì sao? "
" Đã nói về tới phải nhắn tin cho anh mà!"
12h26
" Nhất Bác em có phải gặp chuyện gì rồi không, điện thoại không liên lạc được."
" Đọc được mau trả lời anh. Đừng làm anh lo lắng!"
....
....
...
15h47
" Em vẫn chưa chịu xuất hiện. Nếu trước 4h em không xuất hiện anh liền quay về tìm em! "
" Vương Nhất Bác em rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi? "
" Nhất Bác...anh rất lo... em... mau trả lời anh!"
....
...
.
Sau đó còn vô số tin nhắn mà Vương Nhất Bác không có can đảm đọc tiếp. Thật sự hắn không hề nhớ bản thân đã hứa với anh trước khi trở về, hắn quả thực đã quên mất lời hứa với anh trong khi chỉ qua vài tiếng đồng hồ. Tiêu Chiến nhắn cho hắn nhiều như vậy, gọi lại không được chắc hẳn rất lo lắng, những tin sau hắn thật sự không dám đọc vì nó thật sự thể hiện quá rõ sự lo lắng của anh trong đó. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, lập tức nhấn phím gọi, hồi lâu vẫn không có tiếng tút báo cuộc gọi đang thực hiện, một chốc liền truyền tới giọng nói truyền cảm của nhân viên tổng đài. Tiêu Chiến khóa máy rồi. Trong đầu hắn lúc này chỉ có thể nghĩ được hai lý do.
Thứ nhất anh giận hắn cho nên bỏ mặc không muốn quan tâm hắn nữa".
Thứ hai... chính là như lời anh nói. Tới tìm hắn rồi!
Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, dù là trường hợp nào đi nữa hắn cũng cảm thấy không ổn. Nếu là anh giận hắn, không thèm quan tâm hắn, Tiêu Chiến xưa nay tính tình vô cùng tốt, đặc biệt đặc biệt tốt tính, chỉ có khi giận ai rồi thì thật sự ngoài sức tưởng tượng của hắn, điều này hắn đã từng được thưởng thức qua, nhưng khi đó chỉ là huynh đệ cho nên Tiêu Chiến rất nhanh cũng nguôi giận rồi, giờ đã là một đôi, e là không hề dễ như vậy. Còn nếu là trường hợp thứ hai thì không phải càng tệ sao. Anh trở về tìm hắn biết được trong khi anh lo lắng sốt ruột thì hắn lại vô lo vô nghĩ mà quên hẳn đi lời hứa với anh. Dù thế nào thì lần này hắn sai rồi, làm anh lo lắng chính là quá sai rồi, anh thật tâm thật đã yêu hắn, cho nên mới lo lắng nhiều tới vậy. Hắn biết anh yêu hắn mà còn để chuyện này xảy ra, là hắn làm anh lo lắng rồi. Vương Nhất Bác thấy trong lòng trào dâng lên cảm giác lo lắng, nếu anh giận hắn thì thôi đi, chỉ sợ anh lo lắng quá lại trở về tìm hắn thì vất vả cho anh rồi. Vương Nhất Bác đúng là tên ngốc, đầu óc có phải không thông minh cho lắm cho nên chuyện này cũng quên?
Và tất nhiên điều gì tới cũng tới, Vương Nhất Bác hơn 2 tiếng đồng hồ lặp lại công việc của Tiêu Chiến. Hắn chốc chốc lại gọi cho anh, nhắn tin cho anh cầu anh nguôi giận, vẫn như cũ hoàn toàn không có phản hồi. Vương Nhất Bác thấp thỏm không yên, trời đã tối rồi, gần 7h tối, hắn lúc này mới đứng lên lấy quần áo ra đi tắm.
Hắn chỉ vừa mở cửa phòng tắm bước ra ngoài thì tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Vương Nhất Bác hơi nhíu mày với lấy khăn lau sơ qua cái đầu ẩm ướt của mình, hắn bước ra mở cửa, là ai tới tìm hắn giờ này. Vương Nhất Bác rất bình tĩnh đẩy cửa ra, nhưng khi vừa nhìn thấy người ngoài cửa đã không khỏi giật mình. Là Tiêu Chiến, anh thật sự quay về tìm hắn, không có hành lí, chắc chắn do quá vội vàng. Vương Nhất Bác chưa kịp mở miệng thanh minh, Tiêu Chiến bên kia đã như súng liên thanh mà nả cho hắn một tràng.
- Vương Nhất Bác em hay lắm. Hóa ra vẫn còn sống sao? Vẫn còn đủ tay chân nhỉ?
Vương Nhất Bác rất nhanh liền muốn giải thích với anh, là hắn hoàn toàn không cố ý khiến anh lo lắng.
- Chiến ca... anh nghe em nói...
Thế nhưng Tiêu Chiến lại dường như không muốn nghe gì cả, trong khi anh lo lắng sốt sắng bay về tìm hắn thì hóa ra hắn lại đang ung dung ở nhà, hoàn toàn không hề để ý tới anh. Dù có là thế thân hay gì đi nữa, không muốn lâu dài thì đáng ra cũng nên nói cho anh biết một tiếng báo bình an, một tin nhắn cũng không tốn của hắn nhiều thời gian tới vậy.
- Không dám. Cậu bình an thế này tôi quay về là được rồi!
Tiêu Chiến nói xong liền muốn rời đi, đáy mắt vì tủi thân đã hơi ửng đỏ, chủ nhân của nó chỉ có thể cúi đầu che đi.
Vương Nhất Bác đương nhiên biết anh giận cho nên cũng muốn giải thích rõ ràng với anh, hắn kéo tay anh lại.
- Chiến ca không phải như vậy. Anh vào nhà đi... nghe em giải thích.
Tiêu Chiến thế mà đẩy tay Vương Nhất Bác ra một hai muốn rời khỏi.
- Thôi tôi phải quay về rồi. Cậu nghỉ ngơi đi. Không dám làm phiền.
Tiêu Chiến muốn quay gót rời đi nhất định một lời cũng không muốn nghe hắn nói thêm. Vương Nhất Bác lúc này trong đầu cũng đã nổi lên cơn bực bội. Trước đây Tiêu Chiến là người rất thấu tình đạt lý, không như thế này bao giờ, giờ chỉ vì chút chuyện nhỏ này cũng không muốn nghe hắn giải thích khiến hắn thật sự nhất thời tức giận rồi. Hắn kéo tay anh lại, kích động buông lời gay gắt với anh.
- Tiêu Chiến! Anh như thế nào cũng nên nghe em nói đã chứ. Anh tức giận cái gì? Chẳng phải là quên thôi sao, em cũng không phải trẻ con, anh cần gì làm quá lên thế!
Tiêu Chiến chết chân tại chỗ, ngoại trừ lần anh thấy hắn cuồng nộ đánh tên khốn Trần Vinh Hạo thì anh chưa bao giờ thấy hắn nổi nóng như vậy, nhất là với anh thì chưa bao giờ. Hắn gay gắt nặng lời với anh đây là lần đầu, Tiêu Chiến thấy trong lòng nhói lên một cái. Hắn nói hắn không phải trẻ con, đúng vậy hắn đã là thanh niên trưởng thành rồi, hắn nói anh làm quá lên, đúng vậy là anh lo lắng cho hắn cho nên không thể suy xét thiệt hơn. Anh suy cho cùng cũng chỉ là kẻ không biết sẽ được tới lúc nào, vậy mà lại tự cho mình cái quyền quản người khác. Nhưng hắn đã hứa, là hắn đã hứa với anh, báo với anh một câu bình an khó tới vậy sao? Anh đâu đòi hỏi hắn nhiều? Anh cũng chưa bao giờ muốn đi quá giới hạn nào với hắn cả, chỉ là so với hắn anh yêu rồi, cho nên anh thua, anh không thể thẳng thắn mạnh mẽ như hắn mà nói không cần anh quản. Tiêu Chiến cố ngăn lại dòng nước ấm nóng đang trực trào khỏi khóe mắt, anh nhìn hắn trân trân, đáy mắt ánh lên đầy dẫy sự thất vọng và đau thương. Vương Nhất Bác khi nhìn vào đôi mắt ấy đã thoáng chốc giật mình, hắn không nhìn được sự yêu thương ấm áp vốn có trong mắt anh, chỉ thấy trong đó một mảng đau thương chất chồng. Tiêu Chiến mỉm cười, cúi đầu gạt tay Vương Nhất Bác đang nắm cổ tay mình ra, anh nói nhỏ.
- Được! Anh không quản em nữa!
Sau đó cuối hàng lang chỉ còn nhìn thấy bóng lưng đơn độc của anh khuất dần sau cánh cửa thang máy. Trong thang máy Tiêu Chiến dường như đã tới giới hạn, chân anh hơi khụy xuống, đáy mắt nước đã trào ra tự bao giờ, người trong thang máy thấy anh tâm trạng bất ổn, đứng còn không vững vội vàng đỡ anh. Tiêu Chiến gạt ngang nước mắt, cười trừ cảm tạ người lạ, thang mở anh quay gót rời đi. .
.
.
.
Mẹ Tiêu trong nhà vừa dọn dẹp xong đang ngồi xem chương trình buổi tối trên đài trung ương, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng mở cửa. Bà Tiêu rất cảnh giác, nghĩ rằng nhà có trộm, vì Tiêu Chiến đi công tác mới được hơn hai tuần, phải hơn một tháng nữa mới trở về, vậy thì người đang mở cửa bên ngoài là ai. Đợi cánh cửa bật mở, mẹ Tiêu đã đứng sẵn trước cửa, trên tay cầm cây chổi dài thủ thế, nếu có bất kỳ kẻ nào muốn làm chuyện xấu bà đều đã chuẩn bị xong. Nhưng không ngờ khi cánh cửa vừa mở lại chỉ thấy đứa con trai yêu quý của mình đứng ngoài, mẹ Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cất cây chổi đi, kéo Tiêu Chiến đang cười toe toét ở cửa vào.
- Sao về mà không báo mẹ, suýt nữa thì tưởng là trộm rồi.
Tiêu Chiến cười nhẹ, ôm mẹ một cái thật lâu rồi mới đáp.
- Con có việc ghé qua công ty cho nên quay về thăm mẹ, mai con đi sớm.
Mẹ Tiêu nghe tới liền buồn bã một phen, con trai bà số thật khổ, đi đi về về. Nhưng mẹ Tiêu cũng là người từng trải, có lẽ là nhớ bạn nhỏ Vương rồi, cho nên mới đột ngột quay về, hai đứa này cũng thật là vừa mới xác định quan hệ đã muốn dính lấy nhau rồi. Tiêu Chiến ngồi lên sopha, gương mặt rõ vẻ mệt mỏi, đuôi mắt còn có chút sưng, miệng thì vẫn tươi cười, chỉ sợ mẹ anh thấy anh buồn phiền lại lo lắng. Mẹ Tiêu dĩ nhiên không thể không hiểu con trai mình, thấy anh giả bộ cũng đồng ý diễn cùng anh. Anh như vậy hẳn là chỉ có thể liên quan tới bạn nhỏ kia thôi.
- Đã ăn gì chưa. Mẹ lấy cơm cho con.
Mẹ Tiêu ngồi xuống ghế, vuốt mái tóc rối của đứa con trai lớn ôn tồn nói.
Tiêu Chiến gượng cười lên một cái, dựa vào vai bà rồi nói.
- Con không đói, chỉ hơi mệt một chút.
Mẹ Tiêu xoa tóc con mình, trong lòng cảm giác đau xót len lỏi, bà chắc chắn đứa nhỏ này của bà gặp phải chuyện gì buồn phiền rồi.
- Vậy ngồi một lát rồi vào nghỉ ngơi. Ngày mai còn phải quay về.
Tiêu Chiến vùi đầu vào tấm vai gầy yếu của mẹ, đôi mắt ửng đỏ cố gắng nén lại nỗi chua xót để không khóc, ngay khi không thể kiềm chế được nữa, đáy mắt đã bắt đầu trào ra một giọt nước nóng hổi, Tiêu Chiến vội vàng đứng lên, gấp gáp nói với mẹ muốn quay về phòng nghỉ ngơi, thành công vào phòng đóng cửa lại, lúc này anh mới cho phép mình tiếp tục yếu đuối mà khóc.
Mẹ Tiêu nào có thể không hiểu chuyện gì đang diễn ra, đứa con ngốc nghếch này của bà luôn nghĩ tới người khác, cho nên đau lòng cũng không muốn nói cho bà nghe sợ sẽ làm bà buồn phiền, chuyện gì cũng muốn giữ trong lòng, ngoài mặt thì luôn luôn cười nói, nhưng nhìn mảng áo vẫn còn ướt trên vai bà đi, đứa nhỏ này phải kiềm chế bao nhiêu mới không bật khóc thành tiếng. Tiêu Chiến đau lòng, bà là mẹ cũng không vui được, nhìn đứa con trai gần ba mươi của mình cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình khiến bà càng cảm thấy lo lắng hơn bao giờ hết. Bà không rõ anh gặp phải chuyện gì, nếu là việc công ty, bà chưa bao giờ thấy anh bộc lộ sự chán ghét hay buồn bã nào. Chuyện lần này tới tám chín phần là chuyện tình cảm. Mấy ngày trước Tiểu Vương có nói tới tìm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến mới hôm qua còn khoe với bà hai đứa đã là một đôi, vậy mà giờ như thế nào lại trở thành buồn bã đau thương như vậy? Tiêu Chiến chắc chắn không bao giờ tự mình nghĩ nhiều rồi tự mình đau thương, hẳn là hai đứa có chuyện, mẹ Tiêu đau lòng nhìn cánh cửa phòng đóng im lìm trong góc, lại lắc đầu nhìn căn hộ phía đối diện đang sáng đèn, thở dài một hơi mới dọn dẹp trở về phòng.
Tiêu Chiến tủi thân một hồi cũng đứng dậy, gạt ngang dòng nước mắt lăn dài trên má. Lần này anh nhất định đối với Vương Nhất Bác kia không thể khoan nhượng. Đối đáp với sự lo lắng của anh lại bày ra vẻ mặt chán ghét, anh cũng không mong hắn đối với anh tình cảm hết lời, chỉ cần đối với lời mình đã hứa để tâm một chút, anh đã mãn nguyện rồi. Lần này dù thế nào anh cũng không bỏ qua cho hắn, nhất định hảo hảo loại trừ hắn ra khỏi tâm trí, đứt thì đứt luôn, còn quyết không dây dưa lằng nhằng, anh từ bỏ rồi, anh nói có thể vì hắn làm kẻ chịu thiệt thòi nhưng không phải theo cách này. Hắn không muốn anh quản, sau này một câu anh cũng không quản hắn nữa. Tiêu Chiến rất hùng hồn với suy nghĩ của mình, quay ra cửa sổ, thấy phía đối diện vẫn còn sáng đèn, không thèm do dự một mạch kéo rèm lại quay đi.
Vương Nhất Bác bên này vừa hay đang đứng trong phòng nhìn sang phòng anh, thấy phòng sáng điện, đoán chắc anh về nhà, cho nên hắn cũng không còn lo lắng nhiều nữa. Đâu ngờ chỉ vài phút sau đó hắn liền thấy anh hùng hổ đi ra kéo rèm, một chốc nhìn qua chỗ hắn cũng không có. Vương Nhất Bác chưa bao giờ hận đôi mắt sáng 10/10 của mình tới vậy, hắn ở đây thấy rõ anh mồn một, anh cho dù bị cận mọi lần cũng nheo mắt cố gắng nhìn qua đây, vậy mà hôm nay một cái liếc mắt cũng không có. Vương Nhất Bác đột nhiên lạnh sống lưng, dường như hắn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành rồi.
______^_^_____
Tôi quay lại rồi đây. Hí hí
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip