Chương 32: Muốn anh!

Vương Nhất Bác cắm đầu cắm cổ mà chạy, trong đầu niệm chú một trăm lần cầu mong điện thoại đừng đột ngột sập nguồn, nếu không hắn thật sự sẽ sợ mà ngất ra đây mất.

Tiêu Chiến đang ngáp ngắn ngáp dài ôm cái tay gãy đứng dựa vào tường thì bỗng nghe tiếng hét thất thanh của ai đó, tầng dưới truyền tới tiếng bước chân, khoan tiếng hét này nghe quen quen. Tiêu Chiến còn chưa kịp nghĩ xem là ai, thì từ dưới tầng có một người chạy vù lên, lao ào qua người anh, qua ánh đèn mờ của flash anh đã kịp nhận ra cái người đang chạy với vận tốc ánh sáng kia chính là người yêu kém sáu tuổi của anh, không ai khác chính là là Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến can đảm dùng cái tay lành lặn còn lại túm lấy khuỷu tay hắn cố gắng hãm cái tốc độ của vận động viên điền kinh kia lại, nhưng sức người có hạn, không hiểu Vương Nhất Bác gặp chuyện gì mà khi anh động vào thì hắn như luyện cường thế võ công bị tẩu hỏa nhập ma lập tức dãy nảy lên đẩy anh ra, miệng thì hét như gặp cướp.

- Aaaaa... có ma...tránh xa tôi ra...Chiến ca mau cứu em...

Tiêu Chiến dính trọn vào tường, chao đảo một lúc mới cất giọng mà gọi với theo cái con người không bình thường kia.

- Nhất Bác... Nhất Bác...đứng lại đi... là anh....là...

Vương Nhất Bác hình như không nghe thấy cho nên sau khi đẩy được anh ra liền muốn chạy tiếp. Tiêu Chiến lấy hết sức bình sinh mà hét.

- VƯƠNG NHẤT BÁC CẬU ĐỨNG LẠI CHO TÔI !!!

Quả nhiên có tác dụng, Vương Nhất Bác cứ như vặn đúng công tắc, hắn dừng lại bước chân, cẩn thận nghe ngóng, hình như hắn vừa nghe thấy giọng Tiêu Chiến. Không đúng chỗ này tối như vậy mà, hắn chầm chậm quay đầu, dùng chút ánh sáng ít ỏi của điện thoại soi lại chỗ phát ra âm thanh, hắn thề nếu như không phải Tiêu Chiến thì dù hắn có chết cũng liều cái mạng này đánh nhau với con ma có sở thích biến thái kia, dọa chết hắn rồi. Nhưng điều làm hắn càng  ngạc nhiên hơn đó là trong góc tường lại chẳng có con ma nào cả, chỉ có Tiêu Chiến đang đứng nhăn nhó ôm cái tay gãy của mình mà nhìn hắn. Vương Nhất Bác hình như thấy có gì đó sai sai, nhưng hắn chưa nghĩ xong có phải ma biến thành không thì chân đã tới chỗ anh rồi. Hắn lại gần mới rõ người trước mặt chính là Tiêu Chiến, cũng may, nếu là ma e là hắn lành ít dữ nhiều rồi. Tiêu Chiến nhăn nhó ôm cánh tay gãy, mặt đanh đá mà trách móc hắn.

- Em có bệnh à, chạy nhanh như vậy làm gì, suýt nữa thì anh được em cho ăn cơm hộp đấy biết không?

Vương Nhất Bác cười trừ soi đèn từ trên xuống dưới kiểm tra người anh xem có bị thương chỗ nào không mới nói.

- Vừa rồi ở bên dưới có gì đó đáng sợ lắm, dọa em sợ quá. Anh không phải đi ngủ rồi sao, sao lại ở đây? Vừa nãy còn không bật đèn làm em tưởng...

Nửa đêm nửa hôm hắn vừa bị dọa dưới tầng hầm, chạy bán sống bán chết lên được đây lại bị một cánh tay lạ kéo lại, đèn thì không bật làm hắn thật sự tưởng rằng mình gặp ma cho nên có hơi nặng tay. Nếu sớm biết là Tiêu Chiến hắn việc gì phải la hét thất thanh như vậy chứ, nghĩ lại thật là mất mặt. Bình thường cũng ra dáng đại trượng phu, nam nhi đội trời đạp đất, vậy mà một phút yếu lòng liền tan vỡ hết, Tiêu Chiến ngàn vạn lần đừng nghĩ hắn trẻ con. Tiêu Chiến nghĩ mình thật oan ức, có lòng xuống đây đón lại bị người ta hiểu lầm suýt nữa thì ăn cơm hộp. Anh đèn không bật còn không phải sợ điện sửa lâu điện thoại hết pin hay sao.
Tiêu Chiến bĩu môi phủi phủi bụi trên quần áo giận dỗi đẩy cái người đang sáp vào người mình ra, nói.

- Tưởng gì mà tưởng. Vừa nãy mất điện còn không phải anh sợ em về muộn lại không dám lên nhà xuống đây đón em hay sao. Thế mà tí nữa lại bị em làm cho gãy nốt cái tay còn lại, cũng may không bị đẩy xuống dưới. Đến điện thoại anh cũng không dám bật đèn sợ hết pin không đợi được...e...m ....ưm...ưm...

Vương Nhất Bác chưa để anh nói xong đã lập tức hôn anh, hắn cảm động lắm, trước giờ nếu có anh ở bên cạnh thì tốt quá, hắn giận anh mải mê công việc mà đến muộn quá, cuộc đời hắn nếu anh tới sớm hơn thì đã không đáng sợ như vậy. Hắn tìm đâu ra một người thứ hai quan tâm hắn từng chút một như anh chứ. Tiêu Chiến bởi vì cái hôn bất ngờ của hắn mà bao nhiêu chữ đang định nói ra lại nuốt cả vào bụng. Tên ngốc này sao tự nhiên lại hôn anh, không phải còn sợ ma sao, tối như vậy còn bày trò hôn hít, lỡ có ai đi qua thì sao.  Thế nhưng anh cũng không phản đối hắn, đối với cái hôn của hắn anh chưa từng có thể tìm ra cách từ chối. Trong lúc hai người đang nồng nhiệt, quả nhiên là quên hết tình hình bên ngoài, điện thoại Vương Nhất Bác chịu đựng không nổi mà sập nguồn, thứ ánh sáng le lói duy nhất trong đêm tối cũng vụt tắt. Vương Nhất Bác tư tưởng trong lòng cũng theo đó mà đen tối dần, chút ánh sáng leo lắt dẫn dắt hắn trong sáng cũng không còn. Hắn thuận tay cho điện thoại vào túi áo, một tay ghì lấy cổ anh bắt anh phải chạy theo nhịp điệu mà hắn dẫn dắt. Cái hôn kéo dài, mãnh liệt và ướt át, cái tay còn lại của hắn không kiềm chế được mà theo thói quen đặt ở eo anh đã lần mò vào trong áo. Phần da thịt mịn màng phút chốc hiện ra trước mặt hắn. Tiêu Chiến cảm giác có điều gì đó khác lạ, Vương Nhất Bác chưa bao giờ cùng anh trải qua nụ hôn mãnh liệt như thế này. Thế nhưng trong lúc này hắn lại đột ngột buông anh ra, hơi thở gấp gáp của hắn phả vào cổ anh nóng ấm, Tiêu Chiến nhất thời không kiềm được nửa thân dưới liền có cảm giác rồi. Vương Nhất Bác cứ như ma quỷ thì thầm vào tai anh.

- Xin lỗi, để anh lo lắng rồi! Cảm ơn anh!

Tiêu Chiến sau nụ hôn dài nhịp thở còn chưa bảo toàn lại, cả người sớm đã mềm nhũn dựa cằm trên vai hắn, cánh tay lành lặn của anh cũng dùng để ôm lấy tấm lưng dài rộng của hắn, Tiêu Chiến vẫn là vui hơn bất kỳ điều gì mà nói.

- Không muốn xin lỗi, cũng không cần cảm ơn.

Vương Nhất Bác đưa tay lên, hai tay hắn cẩn thận nâng mặt anh lên, trong đêm tối, cánh tay mình trông như thế nào cũng không nhìn rõ, nhưng hắn lại tưởng tượng gương mặt anh quá rõ nét, không biết từ khi nào gương mặt này trong lòng hắn sớm đã ngự trị rồi, hắn mỉm cười nói với anh.

- Anh thật đáng yêu. Sau này anh chính là bảo bối của em.

Tiêu Chiến cười, anh cười vì câu nói hoa mỹ này của hắn, anh cười vì chính câu nói ấy lại khiến trong lòng anh vui vẻ, một câu nói đơn thuần của tình nhân cũng cần anh chờ đợi lâu tới vậy. Hắn nói anh chính là bảo bối của hắn, vậy sau này anh sẽ hảo hảo làm bảo bối nhỏ bên cạnh hắn. Có điều hắn mãi mãi cũng không biết đối với anh, hắn quan trọng nhường nào, vì hắn anh hoàn toàn có thể làm nhiều hơn thế. Tiêu Chiến trong bóng tối định hình gương mặt hắn, đặt lên môi hắn một nụ hôn chuồn chuồn nước rồi nói.

- Được, là bảo bối của em!

Vương Nhất Bác cười một dấu ngoặc lớn, hắn dĩ nhiên không chỉ muốn làm tới thế này. Kỳ lạ là trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ mình có cảm giác với nam nhân, không ngờ tới bây giờ lúc này cảm giác của hắn còn mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tiêu Chiến đêm nay đừng hòng thoát.

Vương Nhất Bác như mãnh hổ ghì Tiêu Chiến vào nụ hôn sâu, một cái hôn nhẹ nhàng với anh là không đủ, đêm nay còn dài, Tiêu Chiến sẽ biết cách khóc là như thế nào. Tiêu Chiến lại bị kéo vào nụ hôn mãnh liệt, nhưng cũng như lần trước anh không hề phản đối hắn, nhưng anh hoàn toàn không biết đối với sự đồng tình của anh đã khiến ngày mai anh hối hận như thế nào. Vương Nhất Bác hôn anh tới nghiện, môi lưỡi giao nhau đã đạt tới độ thân thuộc, hắn không thận trọng mô tả hình dáng môi anh như những lần trước mà cứ như một con hổ đói trực tiếp vồ lấy mà bạo ngược anh, bắt anh phải theo nhịp điệu mà hắn dẫn dắt. Thỏ con Tiêu Chiến vẫn tưởng chỉ là cái hôn đơn thuần như mọi lần, hoàn toàn không nghĩ nhiều mà còn rất phối hợp với hắn, sẵn sàng đáp trả nếu hắn tiến công. Vương Nhất Bác cảm giác hôn đã đủ, hắn rời khỏi môi anh hơi thở gấp gáp, dải rác nụ hôn ấm nóng của mình trên cổ anh. Tiêu Chiến vừa dứt khỏi nụ hôn, hơi thở còn chưa phục hồi đã phải đón nhận cơn mưa gợi tình từ hắn. Trong đêm tối tiếng thở gấp gáp của anh có thể khiến bất kỳ ai gần đó nghe thấy ngượng ngùng. Tiêu Chiến sửng sốt cảm nhận eo mình đang bị xoa nắn, cảm giác cơ thể mình nóng dần lên, anh nhất thời chưa thể chấp nhận được, cố gắng tránh né nụ hôn đầy gợi dục của hắn, gấp gáp mà nói.

- Nhất... Nhất Bác...em...em... muốn... muốn làm gì...

Tiêu Chiến ngốc nghếch giờ này còn hỏi hắn muốn làm gì? Vương Nhất Bác lúc này trong đầu chỉ toàn là nhục dục, hắn nào có để tâm tới chuyện khác được nữa. Hắn cắn lên vành tai nhạy cảm của anh, phả từng hơi nóng ấm vào tai anh mà nói.

- Muốn anh!

Tiêu Chiến hơi sửng sốt, Vương Nhất Bác mới nói muốn anh sao, muốn làm chuyện đó với anh sao. Có phải quá đột ngột hay không, anh, anh còn chưa chuẩn bị gì cả. Tiêu Chiến cố gắng dùng sức ngăn lại nụ hôn của hắn ở trên cổ mình, tay thì cố đẩy bàn tay hư hỏng của hắn ở eo mình ra, anh nói.

- Có...có gấp gáp quá không.. anh vẫn chưa có chuẩn bị....

Vương Nhất Bác lúc này như bị lên cơn nghiện, thân dưới của hắn không biết vì sao đã sớm không thể kiểm soát được nữa rồi. Tiêu Chiến đúng là biết cách dụ hoặc, hắn thẳng cũng phải bị bẻ cong. Hắn tiếp tục hôn lên môi anh, hắn thì thầm.

- Không gấp! Em muốn anh!

Tiêu Chiến rốt cuộc cũng phải khuất phục, không phải vì anh muốn lấy lòng hắn, mà là vì chính bản thân anh cũng đang có cảm giác, nửa thân dưới của anh sớm đã cương cứng lên rồi, Vương Nhất Bác chính là ma quỷ, lời hắn nói anh trước giờ không có cách khống chế. Hai người họ mặc kệ trời đất, rõ ràng ở nơi này một chút ánh sáng cũng không có vậy mà hai người kia lại cứ như là rất thuần thục.

Vương Nhất Bác không kiềm được dục vọng, trong đêm tối hắn lần mò tới vạt áo trong của anh, trực tiếp kéo lên quá ngực. Trời tối như mực hắn không còn cách nào chỉ có  thể dùng tay cảm nhận vị trí của hai vật thể nhỏ xinh trên ngực anh. Tiêu Chiến bị hành động của hắn dọa sợ rồi, gió thổi vào lớp da thịt không được bao bọc bởi quần áo khiến anh có chút lạnh. Vương Nhất Bác đưa tay lên khoảng ngực không được che chắn của anh truy tìm vị trí nhạy cảm, rất nhanh hắn đã xác định được vị trí của hai hạt đậu nhỏ. Tiêu Chiến bị hắn động tới chỗ nhạy cảm cả người đã nổi da gà, hai mươi tám tuổi chưa từng tiếp xúc thân mật thế này, còn ở trong tình trạng bị người ta tùy ý khi dễ. Vương Nhất Bác sau khi dùng tay truy ra vị trí của hai hạt đậu nhỏ kia, hắn một bên dùng bàn tay to lớn xoa nắn, một bên trực tiếp dùng khoang miệng ấm nóng của mình bao lấy. Cánh tay còn lại dĩ nhiên không dư thừa, hắn đưa tay ra sau eo anh, kéo anh càng sát vào người mình, thi thoảng còn thuận tiện ở chỗ đôi mông căng tròn kia nắn một cái. Tiêu Chiến bị hắn thuần thục khi dễ, cả người chỉ có thể ưỡn lên mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, chân anh sớm đã nhũn ra đứng không thẳng nữa, miệng thì liên tục rên rỉ. Vương Nhất Bác liên tục dùng đầu lưỡi men nhám của mình mà trêu đùa hạt đậu nhỏ, khiến nó không chịu được mà dựng đứng lên rồi, đôi lúc hắn sẽ đổi cách làm, dùng lưỡi vòng quanh nó một lượt, sau đó mới dùng răng nhẹ nhàng cắn lấy. Tiêu Chiến cảm giác bản thân sắp đuối tới nơi, cả người sớm đã nhũn ra chỉ có thể dựa vào người hắn miễn cưỡng đứng thẳng. Vương Nhất Bác dường như đối với loại chuyện này rất thành thục, Tiêu Chiến mặc dù không muốn nghĩ thế nhưng những gì đang diễn ra khiến anh không thể không tin điều đó là sự thật. Vương Nhất Bác liên tục đổi bên, Tiêu Chiến bị khoái cảm dìu dắt sớm đã đê mê, miệng chỉ liên tục rên rỉ, anh lại không biết những tiếng rên rỉ này lại đang khơi gợi và cổ vũ thú tính trong hắn. Vương Nhất Bác hận không thể đè anh ra mà làm luôn ở đây. Hắn rời vật thể nhỏ đang vì khoái cảm mà dựng đứng lên kia hôn một đường từ đó lên cổ anh, rồi tới khuôn miệng xinh đẹp của anh. Môi lưỡi giao nhau hồi lâu, thủy quang cũng đã chảy ra khóe môi không ít, tiếng rên rỉ của Tiêu Chiến cứ đọng mãi ở cổ họng không thể thoát ra vì chủ nhân của nó liên tục phải lấy tay bịt miệng, ngay khi Vương Nhất Bác sắp không chịu nổi mà đè anh ra làm tại chỗ này, Tiêu Chiến đã kịp đẩy hắn ra gấp gáp nói.

- Về nhà... về...nhà...chỗ này không tiện...

Cũng may Tiêu Chiến còn có chút lý trí, nếu giờ chiều theo hắn, không biết chừng có người vừa vặn đi qua, ngày mai anh cùng hắn lại được nổi tiếng khắp mạng xã hội. Như vậy thì mất mặt lắm. Vương Nhất Bác mặc dù không nỡ rời ra nhưng cẩn thận suy xét thì hắn cũng không còn cách nào khác, Tiêu Chiến đúng là biết dụ người.  Hắn nuối tiếc rời cái hôn ướt át nơi trái cấm của anh, hắn lời nói có chút khàn.

- Anh chạy không thoát đâu!

Vương Nhất Bác cứ như có sức lực tràn trề, hắn lau đi khóe môi còn vương thủy quang của mình, cúi xuống ôm lấy Tiêu Chiến vác lên vai. Hắn sớm đã không chịu được rồi, giờ còn bắt hắn leo cầu thang đúng là rất biết hành người, để xem lát nữa hắn dạy dỗ anh thế nào. Tiêu Chiến bị xốc ngược trên vai nhưng cũng không lấy làm lạ, khi bình đầy thì cách tốt nhất là xả không phải sao, Vương Nhất Bác muốn anh thì phải làm thôi. Tiêu Chiến không luống cuống mà lấy điện thoại ra soi đường cho hắn.

Vương Nhất Bác sau khi dừng năm sáu lượt thì cũng mang anh lên được tới tầng mười, hắn hận chết ông trời, hành hắn như thế này. Hắn thả anh xuống để anh tự đi, tay vẫn không bỏ eo anh ra, chỉ hận không thể sáp nhập anh vào người mình, Tiêu Chiến vừa vui vừa lo sợ, Vương Nhất Bác thế như hổ, anh có chút lo lắng rồi.

____^_^_____

Thôi tôi chả viết cái gì nữa sất. Mấy người thật quá đáng. 😑😑😑
Các cô ngủ ngon!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip