Chương 42: Quan hệ bạn bè
Thời gian đã là cuối tháng mười, thời tiết đã trở nên lạnh hơn rất nhiều, bầu trời trở nên âm u hơn thường lệ, lá vàng trải dài các con đường, thật sự thích hợp để người ta hẹn hò.
Các giải đua cũng đã trôi qua, Vương Nhất Bác hiện tại có nhiều thời gian hơn cả. Buổi sáng chủ yếu luyện tập ở trường đua, buổi chiều sẽ quay về nhà ngủ, đợi anh tan làm cùng hắn hẹn hò. Vậy mà thời gian Tiêu Chiến cùng hắn hẹn hò cũng đã hơn nửa năm, Tiêu Chiến hiện tại đã cảm thấy yên tâm hơn nhiều, ít nhất thì hiện tại mọi sự chú ý của hắn đều đặt trên người anh. Vương Nhất Bác đối với việc qua lại nhà anh đã trở thành cơm bữa, mẹ anh nhiều khi còn cố ý để không gian riêng cho anh và hắn. Tiêu Chiến nhìn chung khoảng thời gian này vô cùng hạnh phúc. Đối với Vương Nhất Bác mà nói anh chỉ có mỗi ngày thích hắn nhiều hơn mà thôi.
Hôm nay bên ngoài trời đã chuyển đông, gió lạnh thổi từng cơn, Tiêu Chiến đứng dưới sảnh công ty đợi Vương Nhất Bác tới đón mà run lên từng đợt. Hôm nay trời đột ngột chuyển lạnh, Tiêu Chiến ban sáng còn chủ quan không mang theo áo khoác, bây giờ chỉ có thể than bản thân quá ngốc mà thôi. Vương Nhất Bác rất nhanh đã tới rồi, hắn dừng xe bên cạnh anh, định đi xuống mở cửa xe cho anh, Tiêu Chiến lại ra hiệu không cần, anh tự mở cửa leo lên, dẫu sao cũng là công ty, không nên thể hiện tình cảm quá, ngày sau sẽ khó sống. Vương Nhất Bác thắt dây an toàn cho anh, thấy tay anh lạnh liền đưa tay đặt lên hai má anh. Tiêu Chiến có chút giật mình, mắt mở to nhìn hắn ngạc nhiên.
- Đừng làm thế, nhỡ có ai thấy thì sao.
Vương Nhất Bác vẫn điềm nhiên không bỏ tay xuống, hắn nói.
- Yên tâm. Cửa xe chống nhìn trộm, không ai thấy đâu.
Tiêu Chiến lúc này mới an tâm không nói nữa. Bàn tay hắn rất to, lại rất ấm, như thế nào cũng thật thích hợp để nắm. Tiêu Chiến tỏ vẻ mãn nguyện lắm, có bạn trai như thế này, làm sao không mãn nguyện cho được.
Vương Nhất Bác đợi một lúc rồi mới buông tay, sau đó liền đưa tay bật máy sưởi to hơn một nấc. Hai người hôm nay ra ngoài ăn, thuận tiện sau bữa ăn còn có thể đi xem phim, lâu rồi Tiêu Chiến chưa đi xem phim ở ngoài, có cảm giác thanh xuân quay trở lại, cùng một đám bạn bao gồm cả đàn em đi xem phim, ngẫm lại đã qua bao nhiêu năm rồi, bây giờ anh nói trẻ cũng không trẻ nói già cũng không hẳn đã già , đã là cái tuổi người ta nôn nóng kết hôn anh mới lại bắt đầu yêu đương. Dẫu sao vẫn thấy rất hạnh phúc, anh còn nhiều thời gian, có thể lập nên những bước đi của riêng mình. Người khác có gia đình hạnh phúc, anh có thể cả đời hẹn hò yêu đương. Như vậy cũng tốt mà.
Nhà hàng bây giờ so với thời anh còn đi học thì khác xa nhiều lắm. Hồi ấy không có nhiều tiền cho nên mỗi lần liên hoan cũng sẽ không chọn những nơi quá lớn, quá xa hoa. Bây giờ nhà hàng đều trở nên đẹp và sang trọng hơn nhiều. Vì đã đặt bàn trước cho nên hai người rất nhanh đã có chỗ của mình. Vương Nhất Bác cũng không câu nệ trực tiếp ngồi xuống luôn, dẫu sao anh cũng đã là người đàn ông gần ba mươi tuổi, lại hay ngại, chi bằng cứ để anh tự nhiên, không cần thiết phải kéo thêm sự chú ý. Tiêu Chiến đã quen với việc bản thân gọi món, bởi vậy rất thuần thục gọi ra vài món cả hai đều ăn được. Bởi vì Vương Nhất Bác đối với chuyện ăn uống đặc biệt dễ, ngoại trừ cà rốt có chút không thích ăn thì hầu như đều có thể ăn rất ngon miệng. Tiêu Chiến lại ngược lại, có chút khó chiều, ăn cơm Tiêu quý phi nấu nhiều rồi, ra ngoài thấy món nào cũng khó ăn, vậy nên lần nào cũng là anh được gọi món.
- Tiêu thiếu gia hôm nay đãi em ăn món gì vậy?
Tiêu Chiến đối với việc chọc ghẹo của Vương Nhất Bác còn thấy lạ sao.
- Để xem, hôm may bản thiếu gia sẽ đãi em một bàn thịnh soạn món nào cũng có cà rốt.
Vương Nhất Bác nhăn mặt, tuy hắn dễ ăn dễ nuôi nhưng đối với cà rốt vẫn có chút chống cự.
- Thôi mà bảo bối, anh đừng như vậy, chúng ta đổi món được không?
Tiêu Chiến cười cười thỏa mãn.
- Được rồi. Ai bảo em trêu đùa anh. Lần sau gọi ... thật...
Tiêu Chiến vẫn chưa nói hết câu thì bị trì hoãn bởi một người con trai đột nhiên không biết chui từ đâu ra vỗ vai Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy người vỗ lập tức cũng vui vẻ đáp lại.
- Ây lão Vương. Trùng hợp quá, không ngờ tới đây chúng ta cũng có thể gặp được nhau.
Vương Nhất Bác vẻ mặt không thể miễn cưỡng hơn nặn ra nụ cười đứng lên bắt tay với người nọ.
- Đúng vậy trùng hợp quá. Cậu tới đây làm việc à?
Người kia cũng rất vui vẻ mà đáp.
- Tôi tới đây công tác, không ngờ lại gặp cậu. Đây là...
Nói đoạn anh ta quay qua nhìn Tiêu Chiến dò xét, ý muốn Vương Nhất Bác giới thiệu. Vẻ mặt của người này khi nhìn anh nhìn sao Tiêu Chiến cũng cảm thấy không có ý tốt.
Vương Nhất Bác quay qua xem thái độ Tiêu Chiến suy xét rồi mới nói.
- Anh ấy là bạn tôi.
Tiêu Chiến đứng hình rồi, đơ luôn tại chỗ, không phải anh với hắn là người yêu sao? Không phải bọn họ đang đi hẹn hò sao, tại sao bình thường có thể thoải mái giới thiệu anh là bạn trai, tới khi gặp người này thì lại thay đổi rồi. Hay là... người là lại là một trong số nhữnh người cũ của hắn? Mặc dù trong lòng không vui nhưng Tiêu Chiến vẫn cố nặn ra nụ cười dấu sự nghi hoặc vào trong, đứng lên chào hỏi người lạ.
- Chào cậu. Tôi tên Tiêu Chiến. Cậu là...
Người nọ vươn tay ra bắt tay với anh, thân thiện nói.
- Chào anh. Tôi là Cao Phong, là bạn ở quê của Nhất Bác , nhà tôi cách nhà cậu ta không quá hai trăm bước, tới đây công tác không ngờ lại gặp hai người. Rất vui vì được gặp anh!
Hóa ra là người lớn lên cùng hắn, nếu như là con gái thì đã được gọi là thanh mai trúc mã rồi. Nhưng nếu là con gái thì càng lo hơn, vừa mới đuổi được một người, một người nữa lại tới, lúc đó anh chỉ có thể than trời số anh quá khổ, hẹn hò yêu đương hơn nửa năm lại phải gặp tới mấy lần người cũ, lại là những người khác nhau. Tiêu Chiến nở một nụ cười gượng gạo đáp.
- Rất hân hạnh.
Người nọ cũng vui vẻ, anh ta rất tự nhiên nói.
- Hai người không phiền khi tôi ngồi đây chứ. Thật ra tôi không có người ngồi cùng.
Nghe vậy Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến sao có thể từ chối được. Dẫu sao cũng là bạn ở quê của Vương Nhất Bác, anh không thể thất lễ được.
Nhưng cái người tên Cao Phong này thật sự nói rất nhiều, so với anh còn là phần hơn.
- Tiêu Chiến anh mới quen Vương Nhất Bác cho nên không biết, hắn dựa vào cái vẻ ngoài đẹp trai này mà không biết thu hút bao nhiêu cô gái, nhưng điều đáng nói là hắn lại dùng cái bộ mặt lạnh như băng để đáp lại người ta, hồi học cấp ba không ít nữ sinh bị hắn từ chối đâu. Hồi đó còn nghĩ hắn thật sự không thích con gái cơ đấy. Anh không biết biệt danh của hắn hồi đó đâu, là đường tăng 4.0 đấy.
Tiêu Chiến lịch sự hỏi một câu.
- Tại sao lại gọi như vậy?
Cao Phong này càng kể càng hăng.
- Thì còn không phải hắn miễn dịch với con gái hay sao? Tôi thật muốn biết sau này hắn sẽ lấy ai đó!
Tiêu Chiến cảm giác lồng ngực mình đập thình thịch, tim muốn rụng ra rồi. Hoa ra là vì vậy Vương Nhất Bác mới không giới thiệu anh là người yêu. Nếu như để người này biết hắn quen con trai vậy thì mất mặt lắm, chưa kể còn có thể sẽ đến tai bố mẹ hắn ở quê, lúc đó thì biết phải nói thế nào, nhà hắn chỉ có một mình hắn là con trai . Còn nói sau này hắn sẽ cưới ai, anh cũng tò mò lắm, người con trai anh nguyện hi sinh bản thân để theo đuổi này rốt cuộc sẽ lấy ai?
Vương Nhất Bác ngồi bên này không chịu nổi nữa.
- Được rồi chuyện cũ đừng nhắc nữa. Mau ăn đi. - đoạn hắn quay qua anh, gắp một miếng thịt vào bát cho anh - anh cũng ăn đi.
Tiêu Chiến vẫn ngây ra, một lúc sau mới gật đầu. Từ lúc đó trở đi anh ăn không nổi mà nghe cũng không nổi nữa, mặc kệ người tên Cao Phong kia có luyên thuyên điều gì anh cũng không nghe lọt vào tai chữ nào, Vương Nhất Bác còn lịch sự gật đầu, Tiêu Chiến đôi lúc sẽ cười trừ cho phải phép.
Sau cùng bữa ăn cũng kết thúc, Cao Phong kia nói có công việc phải đi nên tạm biệt họ và rời đi trước. Vương Nhất Bác thanh toán xong xuôi, Tiêu Chiến vẫn bất động không có ý đứng lên. Hắn gọi khẽ tên anh.
- Chiến ca! Chúng ta đi thôi.
Tiêu Chiến lúc này mới gật đầu đứng lên đi thẳng ra cửa. Vương Nhất Bác không nhận ra sự khác lạ của anh, vẫn tự nhiên lôi điện thoại ra đặt vé xem phim, là bộ phim hai người đã muốn xem từ lâu, xong xuôi mới nhanh chân bước theo anh.
Tiêu Chiến đã xuống tới hầm, đứng lặng im trước cửa xe, bình thường Tiêu Chiến hoạt bát nhiều lời, hôm nay đột nhiên lại trầm xuống, Vương Nhất Bác lúc này mới để ý.
- Chiến ca. Em đặt vé xem phim rồi, bây giờ chúng ta tới là có thể xem luôn không cần đợi.
Hắn vừa nói vừa mở cửa xe cho anh, Tiêu Chiến lặng lẽ lên xe ngồi, vẫn là ghế phụ quen thuộc nhưng tại sao lúc này anh lại thấy nó xa lạ quá. Vương Nhất Bác cũng nhanh chóng lên xe, hắn thoáng nhìn qua anh, thấy anh vẫn chưa cài dây an toàn, hắn nhoài người kéo dây cho anh, đang được một nửa thì Tiêu Chiến lên tiếng.
- Hôm nay anh mệt. Để hôm khác xem đi. Em đưa anh về nhà.
Vương Nhất Bác hơi khựng lại, dừng động tác trong dây lát rồi mới tiếp tục. Sắc mặt Tiêu Chiến vẫn hồng hào nhưng thập phần không vui vẻ. Vương Nhất Bác không hiểu lắm tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy, lúc mới tới còn rất vui vẻ mà.
- Được. Vậy em đưa anh về. Lần khác chúng ta xem.
Tiêu Chiến gật đầu dựa đầu vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Vương Nhất Bác lại nghĩ anh mệt thật, hắn không lên tiếng nữa, lẳng lặng lái xe về nhà.
.
.
.
Lại trôi qua mấy ngày, Vương Nhất Bác đối với chuyện hôm đó đã quên sạch, hắn không hiểu sao dạo này Tiêu Chiến lại tránh mặt hắn. Hẹn anh đi ăn, anh nói anh bận, phải tăng ca. Muốn gặp anh, anh lại nói bản thân mệt. Muốn nói chuyện điện thoại anh cũng nói đang ở nhà không tiện. Rõ ràng là đang muốn tránh mặt hắn, lấy đâu ra lắm lý do như vậy. Khó khăn lắm hôm nay hắn xem như miễn cưỡng hẹn được anh đi, vì thực ra hắn đón dưới công ty anh, sau đó liên tục đi theo nên anh không còn cách nào khác đành phải đi với hắn. Thật ra cũng không phải hẹn hò gì, mẹ Tiêu hôm nay muốn hai người cùng về ăn cơm cho nên hắn cùng lắm chỉ là đến đón anh về. Tiêu Chiến cả đoạn đường cứ lặng thinh, thi thoảng sẽ ậm ừ trả lời qua loa, còn lại đều tỏ thái độ lãnh đạm khó gần. Vương Nhất Bác không biết làm cách nào dỗ dành, hắn thật nhớ hình ảnh lúc trước anh hoạt náo, cười nói bên cạnh hắn. Không khí trong xe trở nên bức bối khó tả, không có thời gian cho hắn suy nghĩ xe đã về trước sảnh chung cư rồi từ từ đi xuống hầm.
Tiêu Chiến đi trước Vương Nhất Bác đi sau, không ai nói với ai lời nào, lẳng lặng đi thang máy lên. Mẹ Tiêu sớm đã chuẩn bị xong mọi thứ, chờ hai người về liền có thể ăn. Vẫn như cũ, Tiêu Chiến đi vào trước, Vương Nhất Bác đóng cửa, Tiêu Chiến chào bà Tiêu rồi vào phòng. Mẹ Tiêu nhận ra mặt Tiêu Chiến thì khó chịu, Vương Nhất Bác thì không vui, hẳn là lại cãi nhau rồi chăng? Vương Nhất Bác giúp bà đặt đồ ăn lên bàn, đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cho nên dù không trở thành người yêu của con bà thì bà cũng sẽ gọi hắn sang ăn cơm. Thấy hắn buồn buồn, mẹ Tiêu không nhịn được liền hỏi.
- Hai đứa cãi nhau à?
Vương Nhất Bác đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, nhìn mẹ Tiêu đáp.
- Dạ không. Bọn con không cãi nhau.
Mẹ Tiêu cũng chỉ biết lắc đầu thở dài, nếu không cãi nhau thì chính là chiến tranh lạnh rồi, thằng nhóc này thật ngốc lại bị con bà dắt mũi rồi, nó mà giận ai không xả ra được thì còn lâu mới yên ổn. Bà cũng hết cách, hai đứa đã lớn cả rồi, tự giải quyết với nhau đi.
Tiêu Chiến thay quần áo ra ngoài, gương mặt có phần dịu hơn một chút, đối với mẹ Tiêu vẫn như cũ, chỉ có với hắn thì lại không nguyện ý mở lời.
Mẹ Tiêu gắp cho hắn một đũa thức ăn, bình thường Vương Nhất Bác ít nói, chủ yếu vẫn là Tiêu Chiến với bà nói chuyện, nay anh cũng không nói làm bà cũng xem tới phát chán rồi. Thấy không khí quá căng thẳng bà liền kể chuyện.
- Con trai dì Hồ ở dưới tầng mới vừa rồi đem người yêu về ra mắt rồi đấy. Thằng bé ít hơn con ba tuổi, mà sắp tính chuyện kết hôn rồi. Còn hai đứa...
Tiêu Chiến nghe tới đây hơi liếc sang hắn một chút, không phải anh không nôn nóng, là hắn không muốn cho anh danh phận. Tiêu Chiến lẳng lặng buông đũa.
- Con ăn no rồi. Hôm nay hơi mệt, mẹ dọn giúp con nhé!
Sau đó lập tức đi vào phòng, mẹ Tiêu chỉ còn biết lắc đầu, bình thường nếu mà bà đùa như vậy anh liền đáp trả ngay, quả nhiên chuyện không nhỏ, thôi thì ai gây ra người đó đi mà gánh, bà ra hiệu cho Vương Nhất Bác ngay lập tức đi vào trong dỗ người, bà chán ghét cái khuôn mặt rầu rĩ của hai đứa lắm rồi. Vương Nhất Bác nghe lời buông đũa rồi hướng cửa phòng Tiêu Chiến mà tiến vào.
_______^_^_______
Hào quang vạn trượng là cậu.
Tinh quang vô hạn cũng là cậu.
Vương Nhất Bác 24 tuổi rồi.
Bình an, vui vẻ. Tự tại như gió. 💚💚💚
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip