Chương 48: Chuyện gia đình

Cuối cùng bữa ăn kết thúc, cô tiểu thư kia một cái liếc mắt cũng chẳng thèm cho anh, Tiêu Chiến mừng thầm trong lòng. Lúc lấy xe, mẹ Vương đột nhiên muốn nói chuyện riêng với anh cho nên muốn Vương Nhất Bác cùng Uyển Nhi trở về trước, bà cùng ông Vương sẽ đưa anh về sau. Vương Nhất Bác lo lắng ra mặt, Tiêu Chiến vui vẻ trấn an, anh tin là ông bà Vương sẽ không làm gì tổn thương mình, hơn nữa chuyện này như thế nào cũng có ngày phải đối mặt. Sáng nay chính bà Vương còn thừa nhận anh là người yêu hắn, chắc hẳn chỉ là chút tâm tư của người làm cha làm mẹ mà thôi, anh tin rằng trước khi chấp nhận anh và hắn qua lại mẹ anh cũng đã từng như thế này.

Tiêu Chiến thật sự đã đoán đúng, ông bà Vương không hề gây khó dễ, chỉ lo hai người bên nhau gặp nhiều khó khăn, cố gắng động viên anh mà thôi. Anh biết chuyện này thật khó chấp nhận, bản thân anh lúc biết mình thích Vương Nhất Bác cũng đã rất lo sợ, nhưng cũng may anh vẫn rất kiên trì, đổi lại Vương Nhất Bác đối với anh không khác gì bảo bối. Có những thứ phải trải qua thật nhiều khó khăn mới có thể trở nên càng tươi đẹp.

Vương Nhất Bác ở nhà đứng ngồi không yên, hắn đã về nhà được một lúc lâu rồi vậy mà ba người kia vẫn chưa về. Trong đầu hắn nghĩ tới một số cảnh không được tốt lắm, có khi nào ba mẹ hắn cho tiền Tiêu Chiến để anh rời khỏi hắn không. Hay ba mẹ hắn bắt ép anh phải ra nước ngoài, lại cho người đánh anh, mấy cái này không phải mấy phim ngôn tình cẩu huyết bây giờ hay có sao. Nếu thật sự Tiêu Chiến đồng ý rồi hắn biết tìm anh ở đâu đây. Chờ đợi khiến hắn muốn phát điên lên, không thể nào ngồi yên được. Nhưng cuối cùng mọi việc dường như rất tốt đẹp, Tiêu Chiến lúc quay về thì vui vui vẻ vẻ còn liên tục nói chuyện với mẹ hắn, vẻ mặt thật sự rất kỳ bí. Vương Nhất Bác thở phào nhẹ nhõm, không biết từ lúc nào hắn lại trở thành kẻ lo sợ được mất như vậy, có lẽ là từ lúc quen biết Tiêu Chiến. Người con trai không biết vô tình hay cố ý đã chiếm trọn trái tim hắn.

Buổi chiều Vương Nhất Bác đưa anh tới nhà ông bà ngoại, hắn trịnh trọng giới thiệu với hai người họ anh chính là người hắn yêu. Tiêu Chiến trong lòng có chút lo lắng nhưng thật may ông bà hắn rất hiện đại, đều là người có tuổi nhưng lại rất hiểu suy nghĩ của người trẻ. Với lại có thể người thân của hắn đều biết rõ tính tình hắn, trước nay yêu thích thứ gì thì theo đuổi tới cùng, ngăn cấm vô ích, cho nên mặc dù gia đình kinh doanh nhưng hắn muốn làm tay đua liền làm tay đua. Ông bà hắn rất hiền, hỏi thăm qua về anh sau đó buổi tối còn giữ lại nói là ăn bữa cơm ra mắt. Tiêu Chiến cũng trổ tài nấu mấy món quê hương, mọi người đều khen ngon, tất nhiền là anh đã gia giảm vị ớt tới thấp nhất. Tiêu Chiến cảm thấy gia đình hắn thật tốt, đông vui, bố mẹ hiểu con cái, con cái lại hiếu thảo, thật sự khiến người khác ghen tị. Không như nhà anh, hai mẹ con anh xa quê lên thành phố, bố anh mất sớm, ở thành phố chật vật mười mấy năm, khó khăn lắm bây giờ anh mới có chút chỗ đứng. So với hắn anh cảm thấy bản thân còn thiếu xót nhiều. Cũng may gia đình hắn đều là người hiện đại, đều chấp nhận mối quan hệ này, nếu không chấp nhận thì anh không biết mình cũng có thể chịu được bao lâu. Anh ngoài cái dánh vẻ có chút ưa nhìn ra, nhìn lạu bản thân lại chẳng có gì nổi bật, Vương Nhất Bác là đại thiếu gia, sau này hắn chơi chán rồi, tự ý quay về cũng có thể làm chủ tịch, anh thì không, khó khăn lắm mới có thể kiếm được một công việc, chật vật vài năm mới lên được trưởng phòng, vừa rồi còn vì hắn mà hủy đi tương lau làm phó giám đốc. Cũng may Vương Nhất Bác thật sự rất thương anh, như vậy Tiêu Chiến cảm thấy cũng đủ rồi.
.
.
.
Đêm nay Tiêu Chiến định bụng đi ngủ sớm, sáng mai còn phải bay về cho nên cho dù Vương Nhất Bác có lân la thế nào anh cũng nhất định một mực khóa trái cửa, tránh trường hợp lại giống như đêm qua, nghĩ lại mới thấy tức, tới giờ vẫn còn đau như vậy. Vương Nhất Bác đêm nay đừng hòng lẻn vào nữa. Không biết vừa rồi có phải hắn cảm thấy có lỗi rồi không mà đưa cho anh một lọ thuốc, hắn nói bôi vào sẽ đỡ đau, hình như cũng đỡ đau thật, cảm giác mát lạnh cả người, còn có mùi bạc hà rất dễ chịu, nhưng hình như là khác mấy loại trước đây hắn mua cho anh, Tiêu Chiến cũng chẳng nghĩ nhiều, bôi xong liền lên giường đi ngủ, hôm nay dày vỏ cả một ngày lưng anh muốn gãy làm đôi rồi.

Tiêu Chiến vừa nằm đã ngủ, cả phòng yên tĩnh không có một tiếng động.

"Cạch."

Là tiếng mở cửa, một cái bóng đen bước vào phòng tiến lại giường, cẩn thận vén chăn lên chui vào. Tiêu Chiến bị cái thứ lạnh ngắt ở ngực làm cho tỉnh giấc. Tiêu Chiến giật mình nhận ra có kẻ đang ở bên trong áo anh mà lần mò, phía sau lưng truyền tới cảm giác ớn lạnh, thứ quỷ quái gì vậy, anh nhớ vừa rồi anh khóa cửa cẩn thận rồi mà, Vương Nhất Bác cũng không hèn hạ tới mức lấy chìa khóa mở cửa đâu đúng không. Vậy cái tay lạng ngắt này là của ai, phía sau lưng còn lạnh như vậy, không phải gặp ma rồi chứ. Tiêu Chiến tí nữa thì muốn tiểu ra quần nếu phía sau không truyền tới giọng nói quen thuộc.

- Chiến ca!

Tiêu Chiến chỉ chờ có thế liền nổi cơn thịnh nộ, quay phắt ra sau đẩy Vương Nhất Bác ra quát.

- Vương Nhất Bác, lại là em. Em cứ như ma quỷ, nói đi có phải e trốn dưới gầm giường trước rồi không?

Tiêu Chiến thấy hắn cười ngặt nghẽo càng cảm thấy không đúng lắm, lúc nãy lúc hắn lân la ở cửa anh đã dằn mặt và khóa cửa rồi, không thể nào trốn từ trước được, không lẽ...

- Không đúng. Không thể trốn trước được. Vậy là em mở cửa vào đúng không? Dám ỷ thế nhà mình bắt nạt anh. Tên xấu xa này!

Vương Nhất Bác cười tới nội thương, né đòn với hắn đã trở thành môn thể thao được đầu tư kỹ thuật rồi, né rất chuẩn.

- Em có mở cửa nhưng là cửa sổ. Em trèo từ phòng em qua đây. Em làm gì dám bắt nạt anh. Anh là tâm can bảo bối của em mà.

Vương Nhất Bác vừa nói vừa ôm anh vào lòng, hắn thì thầm.

- Cho em ôm anh một cái, bên ngoài trời rất lạnh.

Tiêu Chiến nghe hắn nói trèo lan can qua đây thì đã sợ nhiều hơn giận rồi, kéo chăn đắp lên cao hơn cho hắn, vòng tay siết chặt hơn cái ôm, Tiêu Chiến ở trong lồng ngực hắn nhỏ giọng.

- Bên ngoài gió lắm sao nên người em mới lạnh như vậy?

Vương Nhất Bác gật đầu khe khẽ, hắn hít hà hương thơm trên tóc của anh.

Tiêu Chiến chợt nhớ ra điều gì liền một cước đá bay hắn xuống giường, nổi trận lôi đình mắng hắn. Vương Nhất Bác bị đạp xuống giường la lên oai oái.

- Em... Vương Nhất Bác em to gan thật đấy...

Vừa nói Tiêu Chiến vừa vung chăn xuống giường tiến lại chỗ cửa ra ban công đang mở hé, một cước đá văng cánh cửa sang một bên, gió lạnh đột ngột thốc vào khiến anh nổi hết cả gai ốc. Mặc dù vậy vẫn không ngăn nổi anh tiến ra ngoài ban công nhìn ngó, mặc dù mắt anh cận nhưng không phải mù, ban công hai bên đúng là cách nhau rất gần nhưng cũng phải gần một mét, đây là tầng hai thì thôi đi, nếu lỡ không may trượt chân nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì vỡ đầu, Vương Nhất Bác gan to tày trời mà. Tiêu Chiến đứng chống nạnh ở ngoài một lúc, gió lạnh khiến anh rùng mình nhưng nếu anh không thể hạ hỏa chỉ sợ anh quay vào lại chém chết Vương Nhất Bác cũng nên.Vương Nhất Bác phải chạy ra kéo anh vào rồi khóa cửa lại. Tiêu Chiến mặc kệ hắn xoa xoa bả vai anh, hùng hồn mắng hắn.

- Em... em... có biết nguy hiểm không. Nếu không may em ngã xuống đó... Vương Nhất Bác em nói xem em có phải người không...

Vương Nhất Bác cười trừ trấn an anh, mặc cho anh đẩy ra hắn vẫn nhất quyết ôm anh vào lòng.

- Em chỉ muốn gặp anh một chút. Vì anh không mở cửa nên em đành đi đường này. Đừng giận không phải em không sao rồi sao?

Tiêu Chiến hết cách với hắn, cái gì mà gặp, chẳng phải vừa mới tạm biệt thôi sao, hắn tự dưng lại dính người thế làm gì.

- Em đó. Không thể khiến anh bớt lo được sao? Sau này đừng như vậy nữa. Anh lo!

Vương Nhất Bác ôm chặt anh trong tay, dụi đầu vào hõm cổ anh, gật gật.

- Được! Hứa với anh!

Tiêu Chiến lạnh run cả người được hắn ôm lên giường quấn như nhộng. Anh an ổn nằm trong lòng hắn, rất bình yên.

- Hôm nay mẹ em có làm khó anh không?

Tiêu Chiến lắc đầu đáp.

- Không có. Mẹ em đồng ý cho chúng ta rồi. Mẹ em rất thương em.

- Em biết. Em muốn bà ấy cũng thương anh!

Tiêu Chiến mỉm cười.

- Bà ấy đã thương anh rồi!

Tiêu Chiến nghĩ thầm " Bà ấy giao em cho anh, một người hoàn hảo như em, ấm áp như em chính là thương anh rồi!".

Vương Nhất Bác nghiêm túc chưa được ba phút thì tay chân lại không yên phận, Tiêu Chiến biết thừa con ngựa hoang này sao có thể tha cho anh chứ. Hắn sang đây lý nào lại ôm một cái rồi về, Tiêu Chiến còn chẳng thèm vạch trần hắn, ghét bỏ quay lưng đi.

- Vương Nhất Bác em muốn làm gì?

Vương Nhất Bác mặt dày lần vào trong quần anh, tìm đúng nơi quen thuộc, thì thầm vào tai anh.

- Làm chút chuyện gia đình thôi. Chiến ca....

Tiêu Chiến nổi hết da gà, rùng mình muốn né tránh. Nhưng dĩ nhiên đêm đó Tiêu Chiến không thoát khỏi móng vuốt của con sư tử nhà mình. Nhưng có điều Tiêu Chiến ngàn vạn lần không thể ngờ tới chính là tuýt thuốc mà hắn đưa cho anh chính là gel bôi trơn vị bạc hà, bôi vào có cảm giác mát mát, Tiêu Chiến còn mạnh dạn bôi rất nhiều, quả nhiên lại trúng kế của hắn. Tiêu Chiến tức điên người nhưng vẫn không cách nào chống lại sự mị hoặc của con khủng long kia, cuối cùng kẻ khuất phục vẫn là anh, kẻ vạn kiếp bất phục cũng là anh.

3h sáng Vương Nhất Bác quay về phòng, hôn lên trán Tiêu Chiến một cái, thỏ con nhà hắn nuôi thật nóng bỏng, sau này cưới về rồi mỗi ngày đều phải cùng anh lăn giường hắn mới chịu.

.
.
.

Tiêu Chiến ngủ tới say mê, giật mình tỉnh giấc thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, với tay lấy điện thoại thì quả nhiên anh lại dậy trễ. Hôm qua 8h dậy, hôm nay anh thậm chí còn ngủ tới 11h. Tiêu Chiến nhớ rõ ràng đêm qua lúc Vương Nhất Bác làm càn anh đã cẩn thận để đồng hồ 6h dậy, thậm chí còn để bốn cái cho chắc ăn, thế nào mà anh ngủ tới 11h lại im lặng như vậy. Tiêu Chiến nghĩ quả này mình chết chắc rồi. Mới ra mắt có hai ngày đã dậy muộn cả hai, trời ai bây giờ có cách nào độn thổ không chứ anh dậy cũng không có mặt mũi xuống nhà luôn đấy. Tiêu Chiến nằm trên giường xấu hổ muốn chết luôn mà quên cả cơn đau ở lưng, hôm qua còn có thể chống chế là ngủ quên, hôm nay có thể sao. Hay là nói đêm qua anh trúng gió rồi? Trời ơi cách nào cũng không được, Vương Nhất Bác thối tha, tại sao cứ phải ở nhà mình mà bắt nạt anh chứ.

Tiêu Chiến nằm lỳ một chốc mà đã là ba mươi phút sau, tới khi ngoài phòng có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến mới hoàn hồn. Trên cổ ắt hẳn chằng chịt dấu hôn, như thế nào ra gặp người khác đây, nếu lỡ như mẹ hắn lên thì sao. Tiêu Chiến sống chết không muốn ra mở cửa. Cuối cùng tiếng "Cạch" vang lên, cánh cửa hé mở, Tiêu Chiến xấu hổ tới nỗi chùm chăn lên đầu.

- Cháu xin lỗi. Vương phu nhân, đêm qua... đêm qua cháu...

- Đêm qua anh rất nhiệt tình!

Là giọng Vương Nhất Bác, tên xấu xa này lại trêu chọc anh, Tiêu Chiến vung chăn muốn ngồi bật dậy nhưng lại vì cái eo đau nhức mà la oai oái.

Vương Nhất Bác dĩ nhiên là cười trước đỡ sau.

- Anh xem đêm qua còn nhiệt tình như vậy. Nằm xuống em bóp cho.

Tiêu Chiến nhìn hắn hận không thể băm hắn làm đôi.

- Em nói xem tại ai. Cái eo này của anh như thế nào có thể giữ tới năm mươi tuổi đây? Em không thể kiềm chế chút sao?

Vương Nhất Bác xoa xoa eo cho anh, nũng nịu như con nít đáp.

- Không thể được. Em không kiềm chế được. Anh cũng biết em đang tuổi lớn, cậu em của em cũng vậy, nếu không được ăn thì sao mà lớn được?

Tiêu Chiến trợn mắt vì cái sự trơ trẽn của Vương Nhất Bác.

- Lớn cái đầu em. Như vậy còn chưa đủ lớn? Em muốn giết người không đao không gươm à?

- Không dám. Anh là bảo bối của em mà.

- Bảo bối cái con khỉ ấy. Em chính là con quỷ hút máu.

Tiêu Chiến chợt nhớ ra điều gì, mặc kệ Vương Nhất Bác cười ngặt nghẽo, mặc kệ cơn đau thấu xương anh vẫn một lòng vùng dậy.

- Vương Nhất Bác em còn ngồi đó à. Chết rồi còn có 15p nữa là tới giờ bay rồi. Nhanh lên. Đứng lên. Anh còn phải chào hỏi bố mẹ em nữa. Chết rồi bây giờ anh mà xuống dưới thì mặt mũi đâu mà gặp họ nữa...

Vương Nhất Bác kéo anh ngồi xuống, hắn nín cười đáp.

- Anh bình tĩnh chút. Em rời chuyến bay rồi. Bố mẹ đã ra ngoài từ sớm rồi, họ hẹn tối nay sẽ về ăn cơm với anh đó. Mẹ anh em cũng gọi thông báo rồi. An tâm ngủ thêm đi.

Tiêu Chiến nhìn hắn thở phào một hơi rồi như túi khí bị xì hơi nằm vật ra giường. Dọa chết anh rồi. Vương Nhất Bác xoa xoa eo cho anh, vừa xoa vừa nói.

- Em rời lịch tới tối rồi. Ăn cơm tối xong 8h sẽ bay. Anh ngủ nhiều rồi, có đói không?

Nếu 8h bay vậy thì cùng lắm là mất 2 tiếng là có thể trở về rồi. Tiêu Chiến cũng an tâm hơn một chút, ít nhất thì hôm nay anh ngủ dậy muộn cũng không ai phát hiện ra.

- Hơi đói một chút. Em làm gì đó ăn đi. Mì cũng được.

Vương Nhất Bác gật gật đi xuống lầu. Tiêu Chiến nằm yên trên giường không động đậy, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là toàn thân đều đau nhức. Có điều Tiêu Chiến hoàn toàn không biết việc anh đinh ninh là không có ai biết anh dậy trễ thì hoàn toàn ngược lại. Sáng nay ông bà ngoại hắn sang chơi, bố mẹ hắn cùng ông bà đợi mãi cũng không thấy anh, cuối cùng bố mẹ hắn phải đưa ông bà đi ra ngoài chơi một chuyến, trước khi đi còn mắng hắn một trận, tuổi trẻ đều không biết kiềm chế. Vương Nhất Bác đúng là không thể kiềm chế, đúng hơn là hắn không muốn kiềm chế, nếu Tiêu Chiến có thể sinh con, hắn còn muốn anh sinh cho hắn một đội bóng rổ cơ.

Tiêu Chiến nằm mãi cho tới khi hắn lên gọi lần hai mới uể oải ngóc đầu dậy đi đánh răng rửa mặt. Trước khi xuống lầu còn cẩn thận mặc thêm một lớp áo nữa mới yên tâm đi xuống.

______^_^______

Đêm hôm làm chút chuyện gia đình thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip