Chương 5: Ái muội

Tiêu Chiến hôm nay lựa chọn cho mình một bộ đồ khỏe khoắn, bò jean rách gối, áo phông trắng cùng sơ mi xanh khoác ngoài, vừa trẻ trung lại không mất đi thiện cảm.
Tiêu Chiến ngồi trên khán đài nhìn sự sôi động xung quanh anh mới biết được cái giải gì đó rất lớn mà đồng nghiệp cấp dưới nói chính là quá lớn luôn. Cổ động viên ngồi kín chỗ, tới mấy chục nghìn chỗ vậy mà một ghế cũng không trống. Ai ai cũng băng rôn cũng khẩu hiệu, cũng có người muốn cổ vũ, không khí náo nhiệt hơn cả lễ hội. Tiêu Chiến đã lâu không có được loại cảm giác nhiệt huyết này, nhìn mọi người vui vẻ hò reo anh thấy dường như thanh xuân của mình cũng trở lại . Thời đại học cũng từng được rất nhiều người mến mộ, thư tình cũng nhận được không ít, ít nhiều cũng có cảm giác thành tựu. Bây giờ có lẽ đúng như lời mẹ Tiêu nói anh già rồi, suốt ngày chỉ vùi đầu vào công việc, hết việc lại về nhà, là một trạch nam điển hình, bảo sao mẹ anh không lo lắng. Tiêu Chiến thấy tâm trạng vui vẻ lên hẳn, nhìn xuống đường đua, lướt qua từng người một, âm thầm chọn cho mình một người để cổ vũ. Một tay đua với màu áo xanh lá ghi dòng chữ nổi bật Tracer 85, màu xanh lá quen mắt khiến anh vô tình lướt qua trong đầu hình ảnh một người mang khí khái thanh xuân, rất nhanh liền mờ ảo không xuất hiện nữa. Tệ nhất là hôm nay anh không mang kính, cận tới 4 độ vậy mà đi xem thi đấu còn không mang kính, từ trên chỗ anh nhìn xuống chỉ thấy xanh đỏ thôi. Tiêu Chiến hướng mắt ra xung quanh, chỗ anh đứng vừa hay đều là fan hâm mộ của tuyển thủ màu xanh lá kia cho nên chữ Tracer 85 mới được anh đọc rõ ràng như vậy. Cũng may, có thể đứng cạnh họ mà cổ vũ, chứ nếu vô tình anh đứng chỗ fan của tuyển thủ đỏ đỏ dưới kia mà cổ vũ cho anh áo xanh thì có khi lại bị ăn đập rồi.

Tiêu Chiến dù rất cố gắng theo dõi trận đấu, thế nhưng quả thật rất khó để có thể nắm bắt được luật, tiếng hò reo nhộn nhịp làm anh đau đầu. Bên cạnh cứ chốc chốc lại Vương Nhất Bác cố lên, Tracer 85 cố lên, Tiêu Chiến ngờ ngợ nhận ra cái gì đó nhưng rất nhanh chóng gạt khỏi đầu, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nhưng cũng không thể phủ nhận được cái cậu áo xanh mà anh chọn thi đấu rất tốt, mở đầu còn bị dẫn trước hai vòng, vậy mà vẫn có thể đuổi kịp, cuối cùng lại giành được hạng nhì, cũng không phụ anh cổ vũ. Tiêu Chiến mang tâm trạng vui vẻ cực độ, cảm giác thanh xuân quay về làm anh không khỏi hào hứng.

Trận đấu cuối cùng cũng kết thúc rồi, tới phần trao giải, Tiêu Chiến lúc này đã định ra về, ấy vậy mà fan hâm mộ ở chỗ anh thật sự quá khích, kéo luôn theo anh xuống sân xem trao giải, hẳn là thấy anh cổ vũ hăng say cho nên liền nghĩ anh cùng một bọn. Tiêu Chiến bất đắc dĩ bị kéo theo tới gần bục trao giải. Tiêu Chiến lúc này mới được dịp sững sờ một dịp, cái tên áo xanh kia như thế nào lại chính là người yêu hờ của mình. Tiêu Chiến tới gần hơn một chút, quả nhiên chính là Vương Nhất Bác, khí chất lạnh lùng cao lãnh kia sao có thể nhầm được. Vương Nhất Bác trên bục nhận cúp xong thì nhận rượu, khui ra ngay lập tức cầm chai dốc ngược trên miệng. Tiêu Chiến nhìn người trên bục nuốt từng ngụm rượu, yết hầu cũng theo đó mà chuyển động lên xuống, miệng đã cảm thấy khô khốc rồi. Cậu nhóc này kém anh sáu tuổi vậy mà cư nhiên có yết hầu nam tính tới vậy, tới anh là con trai còn ghen tị, nói gì tới mấy cô bé fan này.

Vương Nhất Bác một thân mồ hôi, gương mặt có chút mệt mỏi, thế nhưng vẫn rất vui vẻ cười nói chia sẻ niềm vui với đồng nghiệp. Ánh mắt đưa xuống phía cổ động viên, ánh mắt nghi hoặc nhìn mãi một thân hình nổi bật giữa đám fan nữ cuồng nhiệt, một chàng trai, một thân hình cao trội hẳn lên, nhan sắc thì khỏi cần bàn, đương nhiên là nổi trội rồi, Vương Nhất Bác nhận ra đó chẳng phải là Tiêu Chiến bạn game của cậu sao? Lần trước gặp mặt, nhìn thế nào cũng không đoán được anh cũng thích loại vận động mạo hiểm này, nếu biết liền cho anh vé đi xem hắn thi đấu rồi. Tiêu Chiến lơ đãng cũng bắt gặp ánh mắt Vương Nhất Bác đang nhìn mình, hắn ở trên bục gật đầu cười với anh một cái coi như chào hỏi, Tiêu Chiến bên này cũng gật đầu lại đáp lễ. Ấy mà mấy bà cô bên cạnh anh lại nghĩ hắn là đang nhìn mình, đang cười với mình liền nhao nhao tiến về trước, Tiêu Chiến bị một màn này làm cho khiếp sợ, bản thân còn chưa kịp định hồn thì từ phía sau lại có tên vô ý thức nào đó đẩy anh, Tiêu Chiến mất thăng bằng ngã sang một bên, số anh cũng thật đen đủi vừa hay mặc quần bò rách gối, ngã luôn vào hòn đá cạnh đó, đầu gối liền rách ra một mảng, rơm rớm máu. Tiêu Chiến chửi thầm một trăm lần cái tên đáng chết đã đẩy anh, không cần đẩy, anh tự nguyện nhường đường mà, anh đâu có ý định tranh giành với họ chứ.

Vương Nhất Bác thu hết một màn này vào mắt, quả thực có chút không vui vẻ, fan hâm mộ quá kích động rồi, làm người khác bị thương là điều hắn không hề muốn nhất là khi đó lại là bạn của hắn. Vương Nhất Bác rời khỏi bục trao giải hướng chỗ người kia mà tiến lại. Số fan hâm mộ kia được vệ sĩ cùng bảo vệ rẽ sang hai bên, tiếc nuối gọi với theo bước chân của hắn, Vương Nhất Bác quả thật thấy có chút phiền rồi. Đã tới chỗ Tiêu Chiến, anh vẫn còn đang bàng hoàng vì số fan quá khích này, giờ lại không hiểu vì vấn đề gì mà tất cả thay vì nhìn Vương Nhất Bác trên bục lại đưa ánh mắt không mấy thiện cảm cho anh, hóa ra là Vương Nhất Bác hắn tới chỗ anh rồi,còn đưa tay trực tiếp đỡ anh dậy.

- Anh có sao không? Chân bị thương rồi?

- Không sao. Chỉ bị thương ngoài da. - Tiêu Chiến xua tay nói.

- Đi theo tôi. Vào khu nghỉ tôi băng lại cho anh.

- A.. không cần đâu, tôi có thể...

Tiêu Chiến còn chưa kịp nói hết câu đã bị Vương Nhất Bác kéo tay đi, Tiêu Chiến nuốt nước bọt cái ực, len lén quay lại nhìn đám fan quá khích lúc nãy, ai cũng nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Vương Nhất Bác đi trước thấy anh cứ quay lại nhìn vẻ ái ngại thì lập tức trấn an.

- Không cần nhìn họ. Có tôi ở đây. Họ sẽ không dám làm gì anh.

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, có cậu thì như vậy, nhưng không có cậu thì sẽ băm tôi ra làm chả đấy có biết không? Tiêu Chiến cố gắng nở nụ cười thân thiện nhất có thể với đám fan rồi cũng nhanh chân đi theo hắn.

Trong phòng nghỉ...

Vương Nhất Bác dẫn Tiêu Chiến vào phòng nghỉ của mình, khép lại cánh cửa, đóng lại những cuồng nhiệt lại bên ngoài, hắn dìu anh để anh ngồi lên ghế, bản thân đi vào trong thay ra bộ đồ bảo hộ, với tay lấy hộp cứu thương trên tủ, hắn nhanh chóng tiến lại chỗ anh. Vương Nhất Bác khẽ khàng nửa ngồi nửa quỳ trước mặt anh, xem xét vết thương rồi nhanh chóng thao tác sơ cứu có vẻ rất thành thạo. Hắn hơi ngước mắt lên hỏi Tiêu Chiến.

- Anh cũng thích mấy môn mạo hiểm này sao?

Tiêu Chiến nhất thời bị vẻ ôn nhu của ai kia làm cho sững sờ , mất một lúc mới có thể trả lời hắn.

- À... đồng nghiệp cho tôi vé, có nhắn tin cho cậu muốn rủ cậu đi xem, nhưng không ngờ tới đây lại là xem cậu thi đấu. Vừa nãy tôi còn cổ vũ cho cậu nữa đấy.- giọng Tiêu Chiến lúc này có chút tự hào.

- Xin lỗi, một tuần nay phải tiếp nhận luyện tập cường độ cao cho giải đấu, cho nên không có thời gian cầm tới điện thoại, không biết anh nhắn tin tới.- Vương Nhất Bác tay vẫn băng bó chỗ bị thương cho anh, miệng chầm chậm nói đủ cho người ở trên nghe rõ.

- Không sao. Tôi cũng nghĩ là cậu bận.- Tiêu Chiến xua xua tay nói.

Lúc này anh mới có dịp nhìn Vương Nhất Bác ở cự li gần, người này tuy tuổi còn nhỏ nhưng cả người lại toát ra vẻ nam tính phong trần khó ai bì kịp. Cả người vẫn còn đẫm mồ hôi, mái tóc nâu ướt hơi rũ xuống mắt, mồ hôi làm cho lớp da nâu do bị rám nắng của hắn càng trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, nếu mấy cô fan ngoài kia mà nhìn thấy cảnh này thì có khi ngất ra hết ấy chứ.

- Vừa nãy anh thật sự đã cổ vũ cho tôi sao?- Vương Nhất Bác đang im lặng đột nhiên lại ngước mặt lên nhìn anh nói, giọng nói thật sự có chút mong chờ.

- Đúng vậy nha. Hôm nay không có đeo kính,cho nên ở trên nhìn xuống chỉ thấy xanh đỏ, thấy màu áo cậu quen mắt liền chọn cổ vũ cho cậu, không ngờ lại chính là cậu thật.

Vương Nhất Bác hoàn thành băng bó cho anh, hắn đứng dậy hướng phía tủ vừa cất hộp cứu thương vừa nói.

- Lần sau tôi thi đấu, nếu có hứng thú hãy tới xem.

- Được. Nhất định!- Tiêu Chiến không biết vì cái gì mà lập tức đồng ý ngay.

Vương Nhất Bác mở cửa muốn ra ngoài, vừa mở cửa ra thì cũng vừa hay những kẻ hóng chuyện bên ngoài bất đắc dĩ ập vào. Vương Nhất Bác cũng không lấy làm phiền, đều là anh em cùng đội, cậu còn không hiểu mấy người này nghe trộm gì sao? Cậu trước giờ chưa từng mang ai tới trường đua, lần này còn trực tiếp đem vào phòng nghỉ riêng, bọn họ trước giờ đều nghĩ hắn là Đường tăng vì không thấy hẹn hò với ai, giờ Tiêu Chiến xuất hiện tất nhiên mọi tò mò đều đổ lên người anh.

- Ây da Nhất Bác lần sau cầu nương tay một chút. Người ta đau đó nha.- đàn anh cùng nhóm vừa nói vừa cố bày ra biểu cảm thẹn thùng.

- Đúng đúng, nhẹ một chút, tuổi trẻ nhiều sức lực nhưng cũng nên lượng sức.- một tên khác đồng tình.

- Mấy người là đang nói tới chuyện gì vậy?- Vương Nhất Bác không hiểu mấy người kỳ lạ này rốt cuộc nghe được gì rồi mà lại nói cậu như vậy.

- Ây da còn giả ngây thơ sao? Chúng tôi đều nghe thấy hết cả rồi. Phải không?- đàn anh vừa nói vừa hất hất cằm với lũ còn lại.

- Đúng vậy. Cái gì mà " aaaaaa... Nhất Bác chậm một chút....đau quá...aaaa...." cậu lần sau nên nương tay một chút, không nên liều mình như vậy. Phải nghe chúng tôi.- vừa nói tên đàn anh còn vừa vỗ vai hắn vẻ hiểu hết mọi chuyện.

Tiêu Chiến ngồi ở ghế lúc này muốn cắn phải lưỡi lắm rồi, chỉ ước có phép màu biến anh ra đảo luôn cũng được. Sao mấy câu ấy phát ra từ miệng anh truyền sang tai người khác lại trở nên ái muội như vậy chứ? Chỉ tại lúc bôi thuốc đỏ đau quá cho nên mới bất giác la lên. Không ngờ ở bên ngoài nghe được lại nghĩ có mờ ám. Anh là trai thẳng nha, cho dù có bị bẻ cong đi chăng nữa cũng sẽ không ở chỗ này mà làm loại chuyện đó đâu.

- Đúng đúng, phải giữ sức khỏe nha. hahaha

Sau câu đồng tình của một tên khác thì tất thảy bảy tám người trong nhóm hóng chuyện ấy cười lên vui vẻ.

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng nghĩ ra là chuyện gì rồi. Bất đắc dĩ nhìn Tiêu Chiến ngồi trong đang đỏ hết cả mặt lên,mấy người này sao lại có thể nghĩ ra được loại chuyện đó chứ. Hắn ra sức đẩy mấy kẻ nhiều chuyện này ra ngoài, không quên ngoái lại nói với anh.

- Anh đợi tôi một chút. Nước ở trong tủ lạnh, chọn lấy một thứ. Đợi tôi quay lại.

- A... đư.. ợc....- Tiêu Chiến nhận thức được chuyện gì đang diễn ra cho nên câu nói cũng có chút ngại ngùng rồi.

- Tiểu mỹ nhân cuối cùng em cũng xuất hiện rồi, Đường tăng nhà bọn anh còn tưởng sau này sẽ lấy mô tô nữa cơ đấy. - vẫn chưa chịu buông tha, một tên đàn anh cố gọi với nói với Tiêu Chiến.

- Phải đấy. Vất vả cho em rồi...- một tên khác đồng tình.

Mấy tên nhiều chuyện thấy Tiêu Chiến đỏ mặt thì vô cùng thích thú muốn trêu chọc thêm một chút. Tiêu Chiến lúc này chỉ ước mình câm luôn cho rồi.

- Thật sự không phải....như vậy...mọi người....- Tiêu Chiến mỗi khi ngại ngùng đều nói không nên lời. Lắp bắp như anh lại càng khiến người ta hiểu nhầm.
Vương Nhất Bác hiểu ra vấn đề liền mở miệng cứu nguy cho anh. Tay ra sức kéo lũ bạn nhiều chuyện ra ngoài.

- Nào nào, mau ra ngoài, mấy người làm người ta ngại rồi.... không phải như vậy.... không phải như các anh nghĩ.... là như thế này...

Tiêu Chiến lúc này mặt mũi đã đỏ như cà chua rồi, loại chuyện ngại ngùng gì thế này. Bên tai vẫn còn nghe văng vẳng lời giải thích của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cảm thấy mình lại gây rắc rối cho người khác rồi, ngoan ngoãn ngồi đó như một chú cún chờ chủ.

Vương Nhất Bác tới 30p sau mới quay lại. Khi này hắn đã kịp tắm và thay một bộ đồ mới rồi, định bụng mời Tiêu Chiến đi ăn. Không ngờ vừa mở cửa đã thấy anh lăn ra ngủ từ lúc nào, hắn thầm nghĩ, có phải già rồi cho nên ngủ nhiều hơn không?
Vương Nhất Bác rất nhẹ nhàng khép lại cánh cửa, tiến lại ngồi cạnh Tiêu Chiến. Người con trai này bình thường vô cùng chững chạc, điềm tĩnh, hôm nay cả người lại toát lên vẻ tươi trẻ, đúng là cho hắn mở mang tầm mắt. Hắn yên lặng nhìn anh một lúc, Tiêu Chiến quả thực có khuôn mặt rất đẹp. Hắn lúc này mới có cơ hội cầm điện thoại lên kiểm tra, quả nhiên như lời anh nói, có cuộc gọi nhỡ và mấy tin nhắn từ anh. Vương Nhất Bác ở đây không có nhiều bạn, đa số đều là anh em ở cùng đội đua, bình thường đều gặp nhau ở trường đua, cho nên cũng ít liên lạc qua điện thoại. Bây giờ lại có một Tiêu Chiến xuất hiện, muốn mời cậu ăn cơm, muốn mời cùng đi xem thi đấu, quả thật có chút không quen. Hắn thấy Tiêu Chiến rất tốt, cho nên có thêm một người bạn như vậy cũng không tồi, chưa kể còn có thể được mời ăn cơm nhà, thứ mà ở nơi xa lạ này hắn luôn mong muốn.

Tiêu Chiến ngủ tới một tiếng sau mới giật mình tỉnh dậy, thấy Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh chơi điện thoại, nhìn đồng hồ, đã qua nhiều thời gian như vậy, thật áy náy.

- Xin lỗi. Tôi ngủ quên mất. Đã qua nhiều thời gian như vậy sao cậu không gọi tôi dậy?

- Không sao. Thấy anh ngủ ngon cho nên không gọi. Cũng không gấp. Tôi mời anh đi ăn!

- Vậy cũng được. Đợi một lát tôi gọi về cho mẹ đã, bảo bà không chờ cơm.

- Được!

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến bước ra cửa lại gặp ngay đám nhiều chuyện khi nãy. Tiêu Chiến hoảng sợ một phen, sợ lại bị trêu như khi nãy.

- Tiểu mỹ nhân muốn quay về rồi sao? - một tên đàn anh ngả ngớn vừa nói vừa đưa tay đặt lên vai Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến là lần đầu tới, lại không biết nên phản ứng như thế nào, nếu chẳng may anh phản ứng mạnh mẽ quá lại làm Vương Nhất Bác khó xử, trên mặt chỉ biểu hiện vẻ bất đắc dĩ, nở một nụ cười thương mại hòa hoãn.

Người bên cạnh anh không biết vì khó chịu vì biểu hiện của anh hay vì thái độ ngả ngớn trêu đùa của đàn anh hắn mà vẻ mặt đã có chút khó chịu rồi. Hắn kéo tay Tiêu Chiến ra phía sau mình, ra chiều che chở, hắn nói.

- Anh ấy tên là Tiêu Chiến!

- Được rồi mà lão Vương. Mới vậy đã muốn bỏ anh em đi với người yêu rồi sao?- một tên khác lên tiếng, tay thì kéo vai Vương Nhất Bác lại gần mình.

- Đã bảo mấy anh không phải rồi mà. Đừng trêu chọc ngưòi ta nữa.- Vương Nhất Bác vòng tay ra sau gỡ tay tên kia xuống, mặt lộ rõ vẻ khó chịu.

Một người lớn tuổi nhất trong nhóm thấy sự khó chịu ra mặt của Vương Nhất Bác liền nói.

- Thôi nào Tiểu Vũ không chọc lão Vương nữa, cậu ta nổi giận thì phiền lắm.- Đoạn quay qua Tiêu Chiến- Tiêu Chiến phải không?

Tiêu Chiến lúc này đứng sau Vương Nhất Bác chỉ dám nói.

- Vâng. Em là Tiêu Chiến là bạn của Vương Nhất Bác. Lần đầu gặp mặt.

Đàn anh thấy Tiêu Chiến lễ phép thì rất có thiện cảm.

- Thật xin lỗi vì khi nãy đùa hơi quá với cậu. Nhất Bác đã giải thích rồi, cậu không cần lo. Vừa hay hôm nay đã tới đây rồi, cùng anh em chúng tôi đi liên hoan đi.

Tiêu Chiến thấy mình đường đột được mời lại không biết nên từ chối hay không.

- A... không...cần...

Vương Nhất Bác thấy anh khó xử liền nói giúp.

- Em có hẹn với anh ấy rồi. Mọi người đi đi.

- Lão Vương bảo vệ người yêu kỹ quá. Thôi được vậy hẹn Tiêu Chiến lần sau nha. Chúng tôi đi trước. Lần tới nhất định phải tham gia nhé.

- Vâng. Mọi người đi vui vẻ. Lần khác có dịp sẽ cùng mọi người nâng cốc.

- Được vậy không làm phiền hai người họ nữa, chúng ta đi thôi.

Nói rồi mấy tên nhiều lời rốt cuộc cũng rời đi. Vương Nhất Bác sợ anh hiểu lầm liền nói giúp cho anh em của mình.

- Đừng nghĩ nhiều. Họ rất tốt, chỉ là trêu đùa một chút.

- Không sao. Tôi không để tâm.- Tiêu Chiến cười cười đáp.

- Được. Vậy tôi đưa anh đi ăn.

- Được!

______^_^______

Không sao, nếu có thế thật thì chúng tôi cũng không ngại truyền hình trực tiếp cho con dân xem. 🤣🤣🤣🤣

Bắt gặp hai thanh niên đi ăn với nhau nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip