chương 11: Bệnh

Ánh mặt trời xuyên nhẹ qua rèm cửa, chào đón ngày mới bằng một chút nắng ban mai, Nhất Bác đưa tay che lại chút ánh sáng thuần trong đầu ngày, chợt phát hiện trong căn phòng quen thuộc ngày nào lại có thêm một người xa lạ, đối với cậu cô ấy - vợ cậu một người xa lạ không hơn không kém. Thất thần vài giây cậu mới nhận thức rõ ràng, tất cả không phải là một hồi mộng mị, cậu nhẹ nhàng bước ra khỏi giường để tránh người kia thức giấc lại càng thêm khó xử nhau thêm.

Vương gia hôm nay mọi người có vẻ vui hẳn, nhà cửa từ hôm qua đến giờ vẫn mang một không khí vui mừng, cậu bước xuống cầu thang, ba cậu đang ngồi xem báo, mẹ cậu gọt trái cây, thấy cậu họ ngước lên nhìn cậu mỉm cười ẩn ý, cậu cũng chào hỏi qua loa rồi bảo đến công ty.

" Mới tân hôn, sao không ở nhà với Như Yến, công ty mấy ngày để ba con coi sóc được rồi" mẹ Vương nhẹ nhàng kéo tay cậu vào rồi nói.

" Mẹ, vợ chồng là chuyện lâu dài, ba đã lâu không đến công ty, thôi con đi vẫn hơn" không để cho mẹ Vương nói thêm câu nào, cậu dứt khoát bước ra khỏi nhà

Vương Chiêu, tờ báo trên tay hơi cứng ngắt, ánh mắt có điều suy tư kèm theo chút buồn bã.

Cafe Tranh hôm nay đón cái nắng dịu nhẹ của mùa thu, từng đóa thu hải đường vươn mình đón nắng, mọi thứ vẫn bình thường không có gì khác lạ, chỉ có cảm xúc của người xem nó đang đổi thay thôi. Nhất Bác đậu xe phía đối diện cafe Tranh nhìn nó thực lâu mà không đủ can đảm một lần bước xuống...

Nổi bi ai lớn nhất không phải là yêu một ai đó, mà là đến dũng khí yêu một ai đó cũng chẳng dám, cậu đang rơi vào sự quẩn bách ấy. Bất lực đến thương tâm...

*************

Tiêu Chiến đang được Tiểu Hi chăm sóc tại bệnh viện, quán vẫn mở như thường lệ, nhờ có Tiểu Hi chạy tới chạy lui, sáng nay đã hạ sốt nhưng người vẫn rất mệt mỏi.

" Anh không muốn nằm viện, hay mình về đi" Tiêu Chiến mệt mỏi kê gối dựa vào tường nhìn Tiểu Hi mà nài nỉ

" Không có mặc cả, hết đi rồi về, anh đòi quài, em gọi cho cậu, để cậu lên giải quyết anh" Tiểu Hi đang gọt trái cây cho Tiêu Chiến vừa dọa

" Thôi thôi, anh thua, đừng nói với ba anh, ba sẽ lo"

" Bác sĩ bảo anh thả lỏng tâm trạng ra, cơ thể đuối sức, ngâm nước mưa lâu, lại kèm với tinh thần buồn bã nữa bao giờ mới khỏi, anh không nghe " Bệnh tại tâm sinh" hả " Tiểu hi dừng gọt trái cây nhìn anh một cách nghiêm túc mà nói.

" Anh Chiến, nắm không được thì buông đi, huống hồ cậu ấy cũng đã lấy vợ, anh hà tất dằn dặt mình..."

" Em...." Tiêu Chiến cũng ngỡ ngàng vì câu nói của Tiểu Hi

" Nếu muốn che giấu tâm ý, thì che cho kỹ một chút, thương tâm đến dạng này anh nhắm gạt được ai?" Tiểu Hi vẫn một đường đánh thẳng vào tâm Tiêu Chiến không thương xót, anh chỉ có thể gụt đầu nhận trái cây ăn. Tiểu Hi cũng lắc đầu với ông anh của mình..." Hazz rốt cuộc tình là gì?

*****************************

Lý Như Yến ngày đầu tiên thật làm cho mẹ Vương vô cùng yêu mến, vốn rất yêu thích con gái, nhưng trời không thương bà chỉ có mỗi một mình Nhất Bác là con, nay được đứa con dâu, nhu nhu thuận thuận gọi bà tiếng mẹ, để bà càng lún sâu trong hạnh phúc, chỉ có Vương Chiêu là bình thảng như mọi khi, cũng không ai nhìn rõ ràng ông đối với con dâu này có bao nhiêu vừa ý.

Nhất Bác về nhà đúng bữa cơm chiều, hôm nay có thêm thành viên mới không khí có phần vui vẻ hơn trông thấy, Tần Nhu và Như Yến líu rích gắp đồ ăn cho nhau, chỉ có Nhất Bác thỉnh thoảng ừ một tiếng cho qua loa

Tối đến, tân phòng vẫn không thay đổi mấy, màu ga và gối cưới một màu đỏ thẳm, Như Yến cũng diện cho mình chiếc váy ngủ thướt tha mời gọi, nhưng Nhất Bác luôn chú tâm vào chiếc máy tính trên tay, không mãi mai động tâm người đứng trước mặt, lòng cô ta dâng lên một cổ khó chịu nhưng vẫn cố vờ ra bộ dạng ôn nhu nhất có thể, người ta nói đàn ông sông bằng nữa thân dưới, cô cũng không tin Nhất Bác sẽ khác người, thật chất cô nghĩ là đúng, tiếc rằng người con trai trước mặt cô dù sống bằng nữa thân dưới cũng tuyệt không phải ai cũng trở thành người dưới thân cậu được.

Lý Như Yến nhẹ nhàng đến bên Nhất Bác, tay cô chủ động quàng lấy cổ cậu, lời nói ra ủy mị dịu dàng

" Nhất Bác, khuya rồi, chúng ta nghỉ thôi"

Cảm giác thân mật này cậu thật sự phản cảm, cậu nhẹ nhàng gỡ tay cô ra bằng một nụ cười khẽ " Em nghỉ trước đi, anh kiểm tra xong cái kế hoạch này rồi sẽ ngủ" ôn nhu dụ hoặc khiến người đối diện chẳng thể chối từ.

Cô cũng tự giác buông tay, cũng không quên thơm vào má cậu một cái, vẫn giọng nói mê hoặc kia kề bên tai cậu " em đợi anh". Rồi cô lắc lư bước về phía giường ngủ, tiếc rằng gương mặt lạnh lùng, ánh mắt ghét bỏ sau lưng cô lại không thấy được.

Bóng đêm đặc quánh, cô gái mỏi mòn thiếp đi, máy tính khép lại, Nhất Bác nhẹ nhàng bước lên giường nhắm mắt lại

*********************

Hôm nay cũng dừng xe tại quán cafe Tranh, nhưng cậu chỉ nhìn một lát rồi đi, mỉm cười để xoa đi chút nuối tiếc tại đáy lòng.

Tiêu Chiến vẫn ngoan ngoãn nghe lời của Tiểu Hi tịnh dưỡng bản thân, cho cậu ấy thấy anh ổn anh không sao, ấy vậy mà khi Tiểu Hi vừa rời khỏi, anh lại gồng mình chống chọi với khổ sở của riêng anh. Ánh mắt mông lung anh nhìn về miền vô định tại không gian yên bình của bệnh viện... anh tự nhủ với bản thân, bao nhiêu thôi là đủ rồi, mọi chất chứa kiềm nén nên dừng lại ở đây thôi, chiếc lá bàng rời xa thân cây nhẹ nhàng theo gió cuốn bay xuống tận gốc, niềm đau này liệu có nhẹ nhàng như chiếc lá kia không? Lá cần chất xúc tác là gió.... cái anh cần chẳng qua là một cái dũng khí mà thôi.... nghĩ buông bỏ không khó nhưng buông bỏ được hay không mới khó!

Bóng chiều tà, ngã bóng phía trời tây

Mà nỗi nhớ cứ đong đầy thêm từng chút,

Có giọt sầu lắng sâu trong tiềm thức

Cố vờ buông, lòng trót nặng vương nhiều

Nhìn hòang hôn sắp bị bóng đêm nuốt chửng, tia sinh khí cuối ngày cũng lát đát chạy theo, cái điện thoại trên tay cậu đã xoay đến lần thứ 38 rồi vẫn không có ý định dừng lại, cafe Tranh vẫn ung dung đón khách ra vào, đâu hay nơi đối diện có người khách quen đang bần thần suy tư mà không dám tiến đến, nhưng rồi tay vẫn lựa chọn nút gọi....

" Alo, Nhất Bác"

" Tiểu Hi, anh Chiến đâu?" Cậu không nghĩ rằng người bắt máy là Tiểu Hi

Đầu giây bên kia nín lặng một khoảng lâu, nói cho cậu ấy biết anh chiến ở bệnh viện, để cậu ấy đến, hay dứt khoát chặt đứt luôn chút tơ tình vướng víu này, để cậu ấy và anh khỏi tới lui thêm, nhưng nhìn anh Chiến khổ sở bi thương cậu lại không nhẫn tâm..

" Tiểu Hi..." Đầu dây bên kia Nhất Bác gọi

" Anh Chiến đang ở bệnh viện, nhập viện được hai ngày rồi" Tiểu Hi thành thật đáp..

" Sao, ở bệnh viện nào?"

" Bệnh viện Tây Thành"

" Tôi đến ngay"

Trong vòng chưa đầy 30p, Nhất Bác đã có mặt tại bệnh viện, qua lời hướng dẫn của Tiểu Hi, cậu đã đến, chỉ là anh uống thuốc xong ngủ rất là say...

Cậu và Tiểu Hi chào hỏi qua loa vài câu xong không khí cũng có chút cứng nhắc, Tiểu Hi biết hai người tình cảm vốn cũng chưa được xác định nên cũng không dám nhiều lời, chỉ dặn Nhất Bác ở đấy xem Tiêu Chiến cậu đi mua chút cháo cho anh, có lẽ anh gần thức rồi...

Nhất Bác ngồi cạnh giường bệnh của anh, nhìn đăm đăm vào gương mặt gầy gò yếu ớt của anh, bỗng chốc cảm thấy xót xa

" Lớn rồi sao không biết giữ gìn sức khỏe gì hết, cứ để người khác đau lòng không thế" cậu thì thầm chỉ mỗi mình nghe được trong khi lấy tay anh bỏ vào trong chăn. Giờ phút này ánh mắt cậu không hề giấu diếm chút tình cảm nào hết "em yêu anh... yêu anh lắm có biết không đồ ngốc", nhưng chỉ có thể nói với chính mình, biểu hiện ra ngoài là đôi mắt đau lòng khổ sở...

Có lẽ cảm giác được có người động vào người mình, Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy, tác dụng phụ của thuốc khiến anh mệt mỏi chỉ muốn ngủ thôi, thiếp đi tự lúc nào bản thân anh cũng không rõ nữa, mở mắt ra đối diện với ánh mắt tràn đầy tình cảm kia, nó được phơi bày trước mắt anh một cách trọn vẹn, bất giác anh muốn lẫn trốn... cố nhìn hướng khác, anh nhỏm dậy dựa người lên thành giường, cười một cách gượng gạo..

" Em đến khi nào thế, sao biết anh ở đây"

Thu hồi đáy lòng nặng ịt của mình, chút tình cảm nơi đáy mắt kia ẩn lại mấy phần, cậu dịu dàng..

" Em đến không lâu, lúc nãy gọi anh, biết anh nhập viện, nên đến luôn"

Giọng cậu buồn bã " Sao anh nhập viện, không nói với em", ánh mắt cậu nhìn vào đôi bàn tay của mình đang chạm vào nhau.

Tiêu Chiến cũng không biết trả lời cậu thế nào nữa, nói sao bây giờ? Anh và em chúng ta họ hàng thân thích sao? Anh và em thân nhau lắm sao? Thân đến nỗi chỉ vì nhập viện có thể gọi cho đối phương ngay đêm tân hôn sao? Nghĩ đến hai chữ " Tân Hôn", tim anh tự giác cuộn trào đau đớn, bất giác khóe môi cong lên anh nói.

" Chúng ta cũng đâu là gì của nhau..."

Cậu ngẩn đầu lên nhìn anh đang mỉm cười chua chát, bất giác tim cậu nhói lên, đau điếng tận tâm can, phải rồi... " Cậu lấy tư cách gì để hỏi câu đấy, nực cười". Nước mắt sắp dâng lên bị cái nghiến răng của cậu đè nén xuống hết...

Cậu cũng cong khóe môi lên, như cười lại tựa mếu máo dường như, cậu cố vờ đi câu nói phũ phàng kia bằng một câu gì đấy bớt tổn thương hơn

" Ai nói không là gì, là bạn anh, là em anh, em thương anh đến vậy, vậy mà nhập viện cũng chẳng thèm thông báo một câu"

Một tiếng thương của cậu là thật lòng, xuyên qua màn tai anh lại như một câu giễu cợt, thương sao? Anh cũng cười dịu dàng, tựa đang vui nhưng hình như đang dỗi

" Cũng không thân đến mức gọi đến đêm tân hôn của em chỉ để thông báo anh nhập viện"

Không khí lại một lần nữa bị đông cứng lại, Nhất Bác cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, khuôn mặt cậu lúc này khóc có lẽ còn dễ coi hơn.

Cùng lúc đấy Tiểu Hi mua cháo về, bầu không khí một lần nữa đổi mới bằng tiếng cười của cậu ấy, Nhất Bác tiến đến lấy cháo ý định lại đút cho Tiêu Chiến ăn, nhưng anh dứt khoát tự mình ăn......

Nhất Bác ở lại đến khuya mới ra về, Tiểu Hi bước ra đưa cậu ấy về, quay lại được mấy bước chợt nhớ gì, Tiểu Hi gọi Nhất Bác..

" Nhất Bác, mai tôi đi nhận việc, anh Chiến, anh Chiến..."

" Mai tôi sẽ qua trông anh cho"

" Cảm ơn"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip