chương 17: Tâm ý

Cái ánh sáng chói lóa trong phòng được thay bằng ánh hồng mờ nhạt của đèn ngủ, mùi hương cơ thể của Nhất Bác mới tắm xong càng làm đê mê người đối diện, nhưng cái mùi nước hoa khó chịu của cô lởn vỡn quanh mũi lại khiến cậu nhíu mày, Nhất Bác và Lý Như Yến nằm trên chiếc giường rộng lớn, hai mắt nhìn nhau cậu chẳng biết phải làm gì nữa, ham muốn trong người không một tia trổi dậy, thấy cậu cứ chần chừ Lý Như Yến giữ thế chủ động, cô nằm xích lại gần cậu, đưa tay ôm lấy cậu không ngừng di chuyển loạn xạ, trong khi môi đã chuẩn bị kề sát môi Nhất Bác...

Không biết trong đầu cậu lúc đấy suy nghĩ gì, không đợi môi cô chạm tới, cậu xoay người thuận thế, đem cô đặt dưới thân, cậu nhìn thẳng vào mắt cô, trong khi cô lại bị hành động mạnh mẽ này làm cho mê mẩn, mặt một mảnh hồng, e ấp thẹn thùng, càng nhìn càng khiến người khác xôn xao, tiếc rằng Nhất Bác nhìn cô đăm đăm nhưng lòng thực ra đang liên tưởng đến Tiêu Chiến, không biết nếu người dưới thân là anh, anh sẽ có biểu cảm thế nào....

Gạt bỏ những hình ảnh về anh, Nhất Bác tự dối với lòng, nếu tránh không khỏi, thôi đối mặt vậy, cậu cúi người đưa mặt vào xương quai hàm cô cật lực né tránh đôi môi mọng nước kia, khi xúc cảm hai cơ thể chạm vào nhau, cô đã đê mê trong hạnh phúc rồi, nào phân biệt đâu là hôn, đâu là ủi ( Đúng như các bạn nghĩ, là ủi... ) Nhất Bác chỉ đưa mũi di chuyển vòng cái xương quai hàm của Lý Như Yến nhưng nội tâm cậu không ngừng kêu gào " Dừng lại, dừng lại ngay ", trong đầu cậu chợt nhớ đến buổi tối hôm ấy, khi cùng anh rửa rau, bàn tay cậu cố tình trong nước nắm nhẹ tay anh, gương mặt thẹn thùng, hồng hồng của anh.... làm cậu như chợt tỉnh, cậu ngưng công việc nhìn thẳng vào mắt Lý Như Yến.... cô ta đang say mê chợt Nhất Bác nhìn mình, cô cũng tận lực mỉm cười quyến rũ nhìn cậu, thấy cậu cứ như thế trân trân nhìn cô, cô nhẹ nhàng cởi thắt lưng của chính mình, động tác cuốn hút vô cùng, nhưng cô không chú ý, đáy mắt của Nhất Bác đang cuộn trào dậy sóng, giấc mơ đêm tân hôn đôi mắt anh đầy lệ bảo với cậu " em đi đi, tôi không cần em nữa đâu", cậu bỗng hoảng sợ tột độ...

Cậu đứng bậc dậy, lui về phía sau, ánh mắt bối rối trốn chạy ánh nhìn ngỡ ngàng của Lý Như Yến, cậu mở miệng nói " anh xin lỗi" sau đó xoay người ra khỏi cửa, chạy thật nhanh đi!

Lý Như Yến ở lại, áo khoác vẫn còn khoác hờ trên người dù thắt lưng được thoát, cơ thể trắng nỏn nà được ẩn hiện bên trong chiếc khoác, tay cô nắm chặt ga giường khiến nó nhăn nhúm thành một mảnh, mắt cô đỏ ửng cô nghiến răng mà thốt lên tên cậu

" VƯƠNG NHẤT BÁC"

" Tôi đã cho anh một cơ hội cuối cùng, là chính anh từ bỏ, đừng trách tôi"

Sau đó lại nức nỡ, thương tâm, từng giọt nước mắt ủy khuất cứ rơi cứ rơi không có điểm dừng, mắt cô nhuốm đậm một màu đau thương, tủi phận

" Tại sao tôi đã vứt bỏ tự tôn, làm đến mức như vậy mà anh vẫn tàn nhẫn từ chối tôi"

Đến khi gạt bỏ những giọt lệ đắng chát kia, gương mặt cô đã tăng thêm một phần của ngạo kiều của lạnh lùng của tàn nhẫn

" Vương Nhất Bác, anh làm đau tôi một, tôi trả lại anh 100, 1000....." cô hình như đã dùng sức nghiến cả quai hàm mà thốt lên lời ấy, ánh mắt không che lấp tí nào là hận ý dành cho người con trai cô yêu.

Vương Nhất Bác vác con moto một đường rời khỏi Vương gia, chiếc áo phông đơn giản gió lùa vào lạnh buốt, giờ phút này tâm trí cậu vẫn vô cùng rối bời, có ai như cậu không? Chỉ là cùng với vợ mình làm chuyện thân mật một chút, thiên kinh địa nghĩa sao? có cần chạy trối chết như thế không? Rồi người ở lại cảm giác sẽ thế nào, cậu thực không dám cậu nghĩ đến, càng không biết ngày mai phải đối mặt cái cục diện này thế nào cho phải nữa, cậu cứ chạy không biết điểm dừng là nơi nào, cho đến khi chạy như vòng cái thành phố cậu mới phát hiện nơi dừng chân cuối cùng lại là góc quán thân quen!

Cậu thở dài ảo não bước xuống xe, xem đồng hồ thì đã điểm hơn 1h tối, cửa vẫn đóng im khép kín, muốn vào cũng chẳng dám gọi, cứ thế ngồi trước cửa mà suy nghĩ vẫn vơ, cậu nhớ khi nãy, mấy cái động tác thân mật kia, cậu chợt cảm thấy ghê tởm bản thân ghê gớm, mà nghĩ là thế, hành động cũng là thế cậu vun bàn tay lên tát cho mình hai bạt tay đau điếng.... "mầy không có tư cách ở lại đây" tiếng nói của nội tâm, nhưng lại bị sự đình chỉ của đôi chân mà không dời đi được.... cậu nhớ đến anh, nhớ đến nụ cười trong thuần của anh, người như vậy nếu cậu thật bẩn rồi thì lấy tư cách gì ở cạnh anh đây.... một dòng suy nghĩ này, thêm dòng suy nghĩ khác dồn dập kéo đến.... đến mòn mỏi hơn 3h sáng cậu nằm bệch xuống cửa quán mà ngủ ở đấy luôn!

5h sáng, Tiêu Chiến mở cửa đi thể dục, vừa mở cửa ra thấy Nhất Bác đang cong người vì lạnh, anh giật mình trong một giây lại cảm thấy lòng chợt xót xa vô cùng, "em ngủ ở đây lần đầu tiên, hay bao nhiêu lần rồi mà tôi không biết", Tiêu Chiến gọi Nhất Bác dậy...

Cậu mở mắt nhìn anh mỉm cười, ánh mắt đầy tia máu, nhìn là biết đêm qua thiếu ngủ nặng nề, ánh mắt anh vẫn ôn nhu như vậy, anh đỡ cậu dậy... cậu định nói gì đấy...

" Về phòng nghĩ thêm đi, có gì nói sau" anh đã ngăn lại, anh đưa cậu lên phòng, chỉnh điều hòa vừa phải cho cậu, Nhất Bác cũng mệt mỏi lắm rồi, cậu cũng ngã ra ngủ luôn, anh choàng cái chăn lên người cậu, cũng không nhiều lời mà lui ra...

Anh ra bếp nấu chút cháo cho cậu, vì nghĩ sợ cậu phơi gió một đêm dễ cảm lạnh, sau đấy vào phòng xem cậu thế nào, thấy cậu ngủ say, không trằn trọc anh mỉm cười nhích thân gần người của cậu, đặt lên đôi môi lạnh lẽo của cậu một nụ hôn....

Lông mi cậu lung lay...

Tiêu Chiến nói " Ngốc quá, anh từng nói sẽ đợi em, chắc chắn sẽ đợi mà, đừng làm gì tổn thương bản thân, anh sẽ đau lòng lắm"

Cánh cửa một lần nữa khép lại, Nhất Bác mở mắt ra, thực ra từ cửa quán, lên tầng trên đi vào phòng, cậu đã muốn tỉnh ngủ rồi, nhưng anh muốn cậu nghỉ ngơi, phần cũng hơi mệt mỏi nên cậu không có ý kiến, cậu chỉ chợp mắt tí thôi, giấc ngủ rất nông, nên những lời anh nói cậu hoàn toàn nghe thấy, kể cả nụ hôn kia.... trái tim cậu vẫn còn loạn nhịp vì xúc cảm vừa giao nhau khi nãy, anh nói " anh từng nói đợi cậu?" Khi nào thế....

Trời ơi! Tiêu Chiến cũng có tình cảm với cậu.... trái tim cậu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi, đến khi hoàn hồn cậu mới phát hiện mình đang cười như một đứa ngốc....

Cậu cứ lăn lộn mãi trên giường cho đến khi thật lâu sau đấy cánh cửa một lần nữa mở ra, Tiêu Chiến bưng tô cháo cá với vài lát gừng vào... cậu vội vàng xoay người vào tường vờ ngủ, nhưng tiếng tim cứ đập liên hồi, khiến cậu bối rối không thôi, Tiêu Chiến kéo nhẹ cậu.

" Nhất Bác, dậy ăn cháo đi, ngủ nhiêu được rồi, không thể bỏ cử sáng được đâu đấy"

Cậu ậm ờ, không dám nhìn thẳng mặt anh, rồi vội vội vàng vàng đi vào cửa vệ sinh.

Tiêu Chiến đứng lên chuẩn bị ra khỏi phòng thì một vòng tay vội vã ôm anh từ phía sau, Nhất Bác chạy đến nhà vệ sinh thấy Tiêu Chiến định ra khỏi phòng, cậu không kịp suy nghĩ nhiều, chạy đến ôm lấy anh, chỉ biết là giờ phút này cậu không muốn anh rời đi.

Tiêu Chiến cũng bị hành động này của Nhất Bác làm cho sững sờ, thật lâu sau đấy mới nghe cậu giọng run run đứt quảng

" Anh... anh .. biết tâm ý em từ khi nào vậy?"

Anh mới thở phào, nhưng cũng không dám xoay mặt đối diện cậu, nên giữ nguyên tư thế ấy...

" Quan trọng lắm sao?" Anh nói

" Quan trọng, em muốn biết.... khi nãy anh nói " anh từng nói sẽ đợi em", là lúc nào vậy, em không nhớ" đầu cậu gục lên hỏm vai anh mà thì thầm..

" Em nghe lén.."

" Nghe đường đường chính chính, không lén... Tiêu Chiến nói em biết đi" vòng ôm càng chặt thêm một chút nữa.

" Ngày uống say, dín người, còn khóc than kể lễ um sùm, rất là mất mặt" Tiêu Chiến vẫn kiên nhẫn nói với cậu, bởi một khi chấp nhận đợi chờ cậu, chí ít để cậu biết cũng tốt mà cùng nhau đối mặt, mà những lời kia anh cũng là cố tình để Nhất Bác nghe mà, lúc hôn cậu hàng mi cậu lung lay, anh biết rằng cậu cũng không có ngủ say.

" Tiêu Chiến, vậy anh thích em từ khi nào?"

" Nó cũng quan trọng sao?"

" Tiêu Chiến, tại sao không nói tâm ý của anh cho em biết"

" Anh cũng đâu biết em yêu anh, còn đi lấy vợ nữa" giọng điệu pha chút hờn trách

Nhất Bác bỏ người Tiêu Chiến ra chạy đến trước mặt Tiêu Chiến vội vàng phân bua " Tiêu Chiến, em chưa bao giờ phát sinh quan hệ qua với cô ấy, em xin thề luôn đó" vừa nói cậu vừa giơ tay lên chỉ thiên

" Được rồi được rồi, nói với anh cũng để làm gì" giọng anh cũng dịu dàng hơn hẳn.

Nhất Bác tranh thủ cơ hội mà một lần nữa ôm anh vào lòng " Nói với anh để anh biết, trong tim em chỉ có mỗi anh, tuyệt không phản bội, không thay lòng"

" Tiêu Chiến, chờ em thêm một thời gian nữa được không? Đến khi tất cả kết thúc, em sẽ nắm tay anh đường đường chính chính gặp gỡ hai bên gia đình" cậu chân thành cho ra một lời hứa hẹn

Tiêu Chiến cười khẽ " Ừ, anh chờ"

Nhất Bác vui đi như trẩy hội vậy, vòng tay ôm anh chất chứa biết bao là yêu thương, giờ phút này vì trái tim ai đang rộn ràng quá lại chặt thêm một tí, cậu thật sự mừng, đến cả mắt cũng đong đầy tuyến lệ

" Nhất Bác thả anh ra, ngạt chết luôn bây giờ nè, ăn cháo vào đi, đừng để cảm lạnh"

Buông anh ra, cậu nhẹ nhàng lau vội dòng lệ nơi khóe mắt, anh nhẹ nhàng búng yêu vào đầu cậu " Ngốc quá"

Nhất Bác cũng ngoan ngoãn mà ăn cháo!

Thực ra không phải là tự dưng Tiêu Chiến lại để cho Nhất Bác biết được lòng anh, vì sáng ra khi thấy cậu nằm co vo trước cửa quán anh đã suy nghĩ rất nhiều, nếu Nhất Bác biết tâm ý của anh, chí ít hôm qua sẽ không phải ngủ lạnh một đêm như vậy, anh không biết Nhất bác có từng đến trước kia hay không, nhưng từ đây về sau sẽ không để cho cậu hành động như thế nữa, thay gì để cậu ấy biết rồi cùng đối diện với tình thế khó khăn, anh cũng biết chuyện Nhất Bác với vợ qua lời kể của Hàn Phong. Thực ra không yêu mà ràng buộc trong một bản hôn thú thì rất là mệt mỏi, "Nhất Bác của anh chắc cũng rất khổ sở"....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip