Chương 2: Gặp gỡ
Đầu tháng tư, khi đường phố ngập màu vàng của hoa hoàng yến, từng tòa nhà cao từng thấp chào đón cái không khí trong lành của buổi sớm mai, hôm nay chủ nhật Nhất Bác xuống phố với chú chó nhỏ Bông Gòn, một người một chó sải bước đi trên đường phố rộng thênh thang để đến công viên như mọi khi.
Bông Gòn tinh nghịch kéo cậu một khoảng xa, đuổi theo nó cũng mệt không kém...
" Về xem ba xử mày thế nào, mệt chết ba luôn rồi đấy" cậu vừa kéo bông gòn lại gần vừa mắng yêu một cách dễ thương, Bông Gòn ở với cậu hơn một năm, chú chó có bộ lông trắng mềm mịn như sợi tơ, hàng ngày buổi sáng cậu hay dẫn Bông Gòn đi tản bộ, đấy cũng là một thói quen của cậu.
Tiêu Chiến sau một hồi chạy bộ vận động gân cốt cho buổi sáng, anh chọn cho mình cái ghế để lau đi những giọt mồ hôi. Hôm nay chạy khá xa hơn mọi khi. Ngồi nhìn trước mắt anh nghĩ
" Công viên này có vẻ lý tưởng cho việc chạy bộ".
Nhất Bác và Bông Gòn vờn nhau càng đến càng gần Tiêu Chiến, cậu từ đằng xa anh đã thấy rồi, không ngờ vị khách quen thuộc kia lại có sở thích nuôi thú cưng nữa, anh nhìn cậu, bất giác mỉm cười, người này bảo lạ, ừ thì lạ, biết gì về người ta đâu, một cái tên cũng chẳng biết, nói quen, thì cũng quen đi, tại hơn một tháng nay mỗi ngày hình như đều nhìn thấy nhau kể cả chủ nhật cậu vẫn đến. Nhất Bác vô tư cùng Bông Gòn lướt qua Tiêu Chiến mà chẳng một ánh nhìn về phía anh.
" Này cậu" Tiêu Chiến gọi
Đang đi Nhất Bác quay đầu nhìn lại, nụ cười quen thuộc kia, cậu bở ngỡ 2s sau đấy cũng nhìn anh cười, chân tự giác xoay lại cứ y như gặp được người quen cũ.
" Chào anh" rất tự nhiên kéo Bông Gòn ngồi chổ còn lại.
" Chú thú cưng của cậu rất đáng yêu"
Tiêu Chiến mở miệng, mắt thì nhìn về Bông Gòn mà tán thưởng, nó lông trắng mướt, cả người như sợi tơ bông, trông rất đáng yêu, đối với người yêu động vật như Tiêu Chiến vậy vừa thấy Bông Gòn đã rất mến, nhìn nó tròn vo cứ y như cô Kiên Quả ở nhà.
" À, nó tên Bông Gòn, cứ y như một cục bông gòn trắng mịn"
" Hôm nay anh rảnh tản bộ sao"
" Tôi vẫn tản bộ mỗi ngày ấy, nhưng đến công viên kia là về rồi, hôm nay có hứng đi hơi xa, nên gặp cậu" vừa nói Tiêu Chiến vừa chỉ cái công viên ở đầu ngã tư phía trước.
" Em cứ tưởng ông chủ như anh lâu lâu mới đi một lần chứ"
" Sao cậu biết tôi là ông chủ"
" 😊 em đoán không sai, quán cafe Tranh toàn bộ đều qua tay anh và cây cọ chứ"
Tiêu Chiến bật cười " Cậu cũng thực biết quan sát, cậu tên gì, tôi tên Tiêu Chiến 28 tuổi"
" Em Vương Nhất Bác, 22 tuổi"
Cả hai lần đầu nói chuyện, hợp nhau đến không ngờ, từ vấn đề thú cưng, đến tranh các loại đều chung gu sở thích với nhau, nụ cười càng nhiều hơn. Tia nắng đầu tiên cũng thấp thoáng xuyên qua mấy nhà cao tầng của thành phố, chuẩn bị đem cái ấm áp dung hòa vào không gian yên ả, họ chia tay nhau trong sự vui vẻ, thế gian lại có thêm sự khởi đầu cho một tình bạn đẹp...
Ngày thứ hai trong bộ vest đen lịch lãm, Nhất Bác đến công ty, dạo gần đây, Lý tổng đã cố gắng giang tay giúp đỡ cho Vương Thị, áp lực công việc đã giảm thiểu rất nhiều, nhưng Nhất Bác biết, khó khăn này xuống một cái khác lại ngấp nghé vươn lên, không cớ gì mà Lý gia lại làm vậy, có lẽ thời gian cậu cần hơi lâu, họ muốn bỏ ra chút tâm ý để cậu thấu triệt thôi. Bước vào cafe Tranh hôm nay, chổ cũ vẫn còn chờ đợi cậu, thưởng thức tách cafe đen ít đường để vực dậy chút tinh thần vì công việc của cậu đòi hỏi phải tỉnh táo để giải quyết, sau một lúc trên bàn lại có thêm một ly nước lọc mới. Chổ đối diện lại có thêm một người.
Tiêu Chiến đẩy ly nước lọc về phía cậu
" Uống cafe nhiều thật sự không tốt, em có thể uống tí nước vào để thanh lọc cơ thể sẽ tốt hơn, công việc thì cứ từ từ đừng chú tâm quá, không giải quyết được gì, vụt tốc bất đạt"
" Cảm ơn, sao hôm nay anh xuống đây rồi"
" Trên đấy cũng rảnh, không làm gì"
Nhất Bác tiếp ly, uống một hớp rồi lại tiếp tục công việc. Tiêu Chiến cũng trở về tầng trên của anh.
Những ngày sau đấy, chỗ của cậu đã không hề có khách ngồi trước, không biết là tự nhiên hay có người hữu tâm sắp xếp, ly cafe đã kèm theo ly nước lọc tự bao giờ.
Công việc càng nhiều, cậu càng không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ kia, thì phải càng nổ lực hơn để tìm các mối làm ăn khác nhằm đảm bảo lượng đầu vào đều đều, vì như thế ánh nhìn về phía lầu 2 ngày càng giảm, còn người lầu 2 thì càng nhìn nhiều về phía cậu, mày cau càng nhiều. Ngày trước có thể thấy cậu một bữa trưa vội vã, bây giờ đến bữa ăn chớp nhoáng kia cũng chẳng thấy đâu, chỉ nhìn cậu tay gõ phím, mắt dán màn hình máy tính, tách cafe lâu lâu lại bưng lên một hớp. Nhìn cậu điên cuồng làm việc như thế Tiêu Chiến bất giác muốn quan tâm, muốn trách cứ.
Thế là sau đấy buổi trưa của Nhất Bác đã thêm một suất ăn, và một người quản lý, cậu chỉ có thể mỉm cười buông máy tính mà ăn xong mới làm việc.
------
Tháng 6, Lý Tổng lại đến Vương gia chơi, trò chuyện cùng Vương Chiêu, từ lúc bạo bệnh Vương Chiêu giao hết công ty cho Nhất Bác quản lý, ông ở nhà chỉ đạo, chỉ dẫn Nhất Bác đường đi nước bước, thế nên tuổi ăn tuổi chơi cậu phải buông bỏ tất cả để hoàn thành trách nhiệm của mình, 18 tuổi, tính đến nay đã được 4 năm ngồi trên cương vị Tổng giám đốc điều hành. Nói là đến chơi chẳng qua ông ta đang gây sức ép cho mối hôn sự này thôi.
Con gái ông ta Lý Như Yến từng học chung trường cấp 3 với Nhất Bác, và đem lòng yêu thương cậu, chính vì thực hiện nguyện vọng của con gái mình, ông không ngại dùng thủ đoạn chèn ép, rồi ra tay trợ giúp, sẵn tạo một tiền đề để nói đến chuyện hôn nhân, dù gì công ty của ông cũng lớn hơn Vương thị.
Nhất Bác về đến nhà gặp Lý tổng đang trò chuyện với ba mình, cậu chào hỏi rồi xin phép về phòng, bỏ cái cặp trên tay xuống, nới lỏng cà vạt ra, cậu ngồi trên giường với gương mặt không cảm xúc, Lý Tổng đến đây vì chuyện gì cậu không biết sao, lòng cậu trĩu nặng, hôn nhân là một điều thiêng liêng vốn không nên như thế. Bỗng cửa phòng bị gõ "cốc, cốc".
" Cửa không khóa" cậu nói vọng ra
Một người phụ nữ dịu dàng, trên tay một ly nước cam vừa mới vắt, mẹ cậu từ từ khép cửa, đưa ly nước cam cho cậu uống, và nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cậu
Cậu tiếp ly nước và uống như một thói quen hàng ngày, sau đấy đặt ly nước đã uống cạn lên tủ cạnh giường, cũng không mở miệng nói chuyện.
" Bác à, đừng tạo áp lực cho mình quá, chuyện lần này con quyết định thế nào ba mẹ đều nghe con, ba con đã cũng từng mong công ty vượt qua khó khăn, nhưng con hạnh phúc vẫn quan trọng hơn, con hiểu mẹ nói gì mà"
" Mẹ à, con hiểu mà"
" Tùy tâm mà làm thôi con" bà vỗ vỗ lưng cậu mấy cái rồi bước ra khỏi phòng.
Cậu ngã nhoài người ra sau, thà cha mẹ ép uổng cậu đi, con phải thế này, con phải thế kia đi, con phải nghe lời ba mẹ, con phải cưới cô ta, có lẽ sẽ chống đối, sẽ có phản ứng dữ dội này kia, một lý do để thoái thác, nhưng ba thì một câu "tùy con vậy, ba chịu được", mẹ lại một câu "ba mẹ đều nghe con".
Cậu phải quyết định thế nào đây? Không áp lực sao? Cả một bức tường vô hình đè lên ngực, khiến cậu không thở nỗi.
Con người ta lạ lắm, khi tình cảm đều hướng về đối phương lại vô tình đặt lên đó một sợi dây ràng buộc, kẻ trao cơ hội cho người đối diện lựa chọn lại vô tình là người thắng cuối. Nếu cậu mở lời với ba mẹ trước, "vâng, con sẽ vì công ty mà đồng ý" có lẽ ba mẹ cậu sẽ nghĩ lại dù muốn dù không, nhưng ba mẹ cậu lại trao quyền lựa chọn cho cậu, bây giờ muốn hay không cậu cũng không thể giẫm đạp lên hi vọng của họ.
Có lẽ họ không muốn đưa cậu vào cuộc hôn nhân này, nhưng họ cũng không hi vọng công ty sụp đổ, còn cái cậu muốn.. chính là "không muốn họ buồn"....
" Ba, cho con một tháng, nếu không thể xoay chuyển, thì đành vậy"
Vương Chiêu gật đầu, nhìn bóng lưng của Nhất Bác rời nhà, đôi mắt ông thoáng hiện tia quạnh quẻ, lần cá cược này không rõ đúng hay sai...!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip