chương 20: Cơn Gió Nhẹ
Thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, thoáng chốc hai tuần rồi mà Tiêu Chiến vẫn không có dấu hiệu trở lại, Nhất Bác nhớ anh vô cùng, hai người luôn giữ liên lạc với nhau, nhưng dường như càng lúc càng ít dần, Nhất Bác còn đòi lên tận Trùng Khánh thăm anh, vì lòng cậu luôn có một cổ bất an không thể giải bày, nhưng đã bị anh từ chối ngay tức khắc. Anh bảo cậu hãy ở lại Bắc Kinh giải quyết tốt công việc của mình đi, từ từ anh sẽ trở lại, anh ở quê tất cả điều tốt đẹp... nhờ có sự trấn an của anh, một phần vì anh không đồng ý cho cậu đến nên cậu cũng không dám đến, dù nhớ anh đến điên dại...
Đầu tuần thứ ba kể từ ngày Tiêu Chiến đi, chuyến bay đến Trùng Khánh âm thầm lặng lẽ chở một hành khách từ Bắc Kinh đến!
Quán cafe
" Được rồi, muốn gì Lý tiểu thư cứ nói?" Tiêu Chiến không muốn vòng vo, những ngày gần đây anh như bị cô ta xoay vòng, đùa bỡn các kiểu, đã rối bời cả tinh thần lẫn thể xác rồi.
" Sảng khoái, cái tôi cần chỉ là anh mãi mãi đừng xuất hiện trước mắt chồng tôi?" Một thân cao lãnh, ủy mị... khuôn mặt cô trang điểm đậm, lời nói ra cũng sắt bén không kém
Thấy Tiêu Chiến chỉ im lặng không lên tiếng, nghe lời cô ta thì Nhất Bác sẽ thế nào, không nghe lời cô ta thì gia đình anh phải làm sao?
Cô ta lấy từ một phong bì từ ví của mình, đặt trước mặt Tiêu Chiến...
" Có hứng thú xem không?"
Nhưng đôi mắt không giấu chút nào sự phẫn hận, cô biết loại người thanh cao như Tiêu Chiến, như gia đình anh, thứ giết họ không phải là hành hạ thể xác, mà đè ép về tinh thần mới khiến đối phương thua cuộc. Cô cũng cho người điều tra về nếp sống của gia đình Tiêu Chiến, một người gia giáo, hiếu hạnh như anh, điểm yếu nhất chỉ là tình cảm, là người thân. Mà người như ông của anh, như cha của anh, cái mà họ sợ nhất..chính là sĩ diện... uy tín! Mà thứ trên tay cô... triệt để sẽ làm mọi thứ họ sợ được khơi dậy!
Anh chậm rãi cầm lên, xem thử chỉ một vài tấm ảnh trong hàng chục tấm trong bao bì, đã khiến anh biến sắc..... một loạt tất cả các ảnh anh và Nhất Bác thân mật với nhau đều được chụp lại, và họ được theo dõi từ rất lâu mà không biết!
Cô ta quan sát sắc mặt của anh không khỏi giễu cợt, thực ra lúc đầu những tấm ảnh kia đến tay cô, nó đã bị nhào nát hòa với nước mắt của cô mà bị xé toang vỡ vụn, nhưng càng lúc càng nhiều cô dường như đã chai lì với cảm xúc ấy, anh thân mật với một người con trai đến nhường ấy cũng chưa từng chạm vào cô đến một lần, cô thay đổi chủ ý rồi... cô phải lấy được Vương thị, khiến Vương Nhất Bác phải quỳ lụy cô, cô không có được, cũng không cho phép cậu rời khỏi cô....những người khác .... cô sẽ hủy, hủy từng người.....đến một hủy một, đến 10 cô sẽ hủy 10....cô tiếp tục.....!!!!
" Anh nghĩ thế nào? Nếu những tấm ảnh này đến trước mặt ông của anh??? Sẽ không phải .... một hơi đứt đoạn..." cô từ từ phun nhã ra những từ cuối, nụ cười nữa miệng cũng đưa lên
Lời cô ấy nói không phải không có khả năng, lần thứ nhất ông nhập viện là vì cô gái mà Lý Như Yến thuê đến trước nhà tố Tiêu Chiến cướp chồng cô ta, Tiêu Chiến đã một phen biện minh là mình không có, sau mấy ngày ông được xuất viện, cô gái ấy lại đến đem theo một sắp hình chứng chứng thực, nhưng đã bị ba anh nhanh chóng giật mất, ông anh vì tức giận mà nhập viện lần hai, hiện tại vẫn ở trong viện, nếu những bức ảnh chân chân thực thưc này ông thấy được... có lẽ sẽ như cô nói. Thật ra những bức ảnh kia đã đến tay ba anh trước khi anh về lại Trùng Khánh rồi, nhưng ba anh không muốn làm khó anh nên đã che giấu cho anh, việc bảo anh biện minh với ông cũng là ba anh yêu cầu.
Mặt anh âm trầm ....
" Tại sao cô lại phải cố chấp, em ấy không yêu cô..."
" Nhưng tôi yêu anh ấy.... "
" À! còn một chuyện nữa, để tôi cho anh xem cái này...." Cô mỉm cười đầy ẩn ý....
"....."
" Được, tôi rời khỏi, điều kiện mong cô giữ lời"
Lý Như Yến quá cố chấp với tình cảm nơi trái tim cô, có những thứ vốn dĩ cầm lên rất bỏng rát, rất đau cô ấy thà chịu dày vò khổ sở cũng chưa hề muốn buông bỏ, nhưng cô ấy lại không hiểu một điều, tình yêu vốn như nắm cát vàng ngoài sa mạc, càng nắm chặt càng dễ thoát ra ngoài, đến khi không còn gì nữa cả...
**********
Tiêu Chiến bước về nhà đã 8h hơn, anh lang thang khắp ngã đường của Trùng Khánh, suy nghĩ rất nhiều chuyện xảy ra, thực ra lỗi là do anh, nếu anh sớm nói tiếng trong lòng mình thì có lẽ anh và Nhất Bác đã hạnh phúc, càng không có thêm một Lý Như Yến để kéo dài từng chuổi sự việc đáng tiếc, nhưng trên đời nếu có thể thay đổi thì làm gì xuất hiện hai chữ " Giá như". Bầu trời đêm Trùng Khánh hôm nay đầy sao còn lòng anh hôm nay cũng trùng trùng tâm sự.
" A Chiến"
Tiếng kêu của ba kéo anh về thực tại...
" Ba... con xin lỗi" Đầu anh cúi xuống, thều thào một câu rất nhỏ
Cốc nước rót xong được đẩy về phía anh
" Chiến à, chuyện của công ty ba con không cần bận tâm đâu, vốn dĩ cũng là nghỉ hưu, sớm hay muộn cũng vậy thôi, giờ chí ít được thông thả vài năm thời gian cũng cho ba chút thời gian ở bên gia đình"
" Nếu không phải tại con..."
" Không phải lỗi tại ai hết. Ông bà cũng cần người chăm sóc, vốn dĩ ba định cũng nghỉ sớm mà"
" Ba... con, chuyện đó..." Anh dè dặt chuyện tình cảm của mình
" Chiến à, con nên biết.... ngoài ông bà ra, ba chỉ có con thôi"
Chỉ một câu nói đã khiến nước mắt lưng tròng trên mắt anh rơi xuống, Bởi hai cha con đã vượt mức hiểu nhau rồi, anh quỳ trước mặt ba anh, như đã từng quỳ trước mặt ông vậy, nhưng lần này không phải cật lực che dấu nỗi lòng, mà là phơi bày một cách triệt để.... bởi anh biết câu nói đó của ba, không phải "ba chỉ có con thôi" nên con không được làm ba thất vọng, mà là ba chỉ có con.. nên con cứ hạnh phúc theo cách con muốn!
Ông chỉ dịu dàng vuốt lên đỉnh đầu của anh " Đứa ngốc"... đôi mắt ông ôn nhu vỗ về nhìn về miền vô định, như mường tượng được bóng hình người phụ nữ dịu dàng đang mỉm cười với ông... " Anh làm đúng phải không?".
Từ ngày đứa con trai út và vợ mình qua đời, ông chỉ dùng yêu thương bù đắp tuổi thơ mất mát cho anh, nhưng ông biết tất cả cũng chẳng thể thay thế được một người mẹ cạnh bên, con ông đã mất mát rất nhiều rồi, cái ông muốn chỉ là nó hạnh phúc, dù bên ai, dù thế nào, miễn nó vui là được rồi...
Thực ra mấy tấm ảnh kia đã đến tay ông từ rất lâu, nhưng cô gái ấy tìm đến tận chổ làm van nài ông, tiếng xì xào bàn tán về con trai ông càng nhiều, đến nỗi cấp trên phải gọi ông đến mong ông giải quyết công việc tư của mình tránh ảnh hưởng công việc, đứng ở cấp cao của sở làm, uy tín của ông bị ảnh hưởng nghiêm trọng.. ông cũng không thể ra mặt phủ định chuyện đó, nên đành từ chức chấp nhận nghỉ hưu sớm...
*******************************
Lê bước chân mệt mỏi bước về phòng, mắt trân trân nhìn trần nhà, tuyến lệ tự nhiên cũng nhòe đi vì đau xót.... Nếu chỉ vì gia đình anh không thì có thể, chí ít ba cũng đã chấp nhận, ông cũng từ từ tuy khó khăn nhưng cũng không đáng ngại.... nhưng vấn đề ở đây, cô ấy lôi cả Vương thị vào, không biết từ đâu cô có được hồ sơ mật của Vương thị, ngày xưa Vương Chiêu dùng thủ đoạn trên thương trường, thậm chí liên quan đến mạng người... mọi chứng cứ được liệt kê rõ ràng rành mảnh.... Nếu mọi thứ được đưa ra, Vương thị thiệt hại là một chuyện, Vương Chiêu đi tù là không thể tránh khỏi.....
Nhất Bác xin lỗi
Vì em anh sẽ sẵn sàng buông bỏ mọi thứ...kể cả em....
" Nhất Bác..."
" Anh! sao sớm giờ em gọi anh không bắt máy vậy.." giọng điệu vô cùng lo lắng
" Nhất Bác anh muốn chúng ta kết thúc mối quan hệ không rõ ràng này đi" Tiêu Chiến nghiêm túc nói
" Anh đã xảy ra chuyện gì sao?" Cậu tự trấn an lấy mình mà nhỏ giọng hỏi anh.
" Anh muốn có một cuộc sống bình thường như mọi người, chứ không phải một mối quan hệ không rõ ràng như chúng ta hiện tại, anh muốn có vợ có con...." Anh bóp lòng quặn thắt, cố nói những lời khó nghe nhất để thổn thương cậu, nhằm kết thúc tất cả...
" Tiêu Chiến, anh về đi, chúng ta gặp mặt sẽ nói sau, vậy nha" cậu cố tình tắt máy để không thể nghe thêm những lời ấy! Giờ phút này trái tim cậu đang đập loạn, có chuyện gì xảy ra sao? Anh đang nói gì thế? Sao phải kết thúc chứ.... cậu không muốn điều đấy, nhưng lòng cậu sao có thể rối bời đến thế..
" Tiểu Hi, dưới quê thực ra đã xảy ra chuyện gì thế?" Nhất Bác gọi cho Tiểu Hi sau một lúc gác máy cùng Tiêu Chiến
" Đâu có chuyện gì xảy ra, sao giọng cậu gấp thế, có chuyện gì sao?" Tiểu Hi được Tiêu Chiến căn dặn không được tiết lộ cho Nhất Bác biết chuyện dưới quê, càng không được tiết lộ địa chỉ nhà.
" Tiểu Hi, cho tôi xin địa chỉ dưới quê của nhà Tiêu Chiến đi, tôi muốn đến Trùng Khánh"
Như dự đoán biết trước vậy, Tiểu Hi nói y như lời Tiêu Chiến đã dạy. "Anh Chiến không cho phép, xin lỗi Nhất Bác"
" Tiểu Hi, tôi xin cậu đấy"
" Nhất Bác, xin lỗi, cậu hiểu Anh Chiến mà, nếu cứ cố gắng làm điều anh không thích, sẽ gây phản ứng ngược lại đó"
Đầu dây bên kia lạnh ngắt, anh đã chuẩn bị trường hợp em gọi cho Tiểu Hi rồi sao? Rốt cuộc là anh đang bị chuyện gì thế....
Tiêu Chiến....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip