chương 22: Dự mưu
Quán cafe không gian lại cực kỳ yên tĩnh, dường như mọi thứ với cậu bây giờ không nhập vào tâm một chút nào, trừ người đối diện, cặp mắt phượng của cậu như hổ rình mồi, đang cố xem xét tận tường nội tâm của cô là thế nào, tiếc rằng cậu lại không nhìn thấu tâm can người phụ nữ trước mắt.
" Không hỏi lý do?" Nhất Bác nhìn cô
" Cần phải hỏi sao? Đến mức như vậy rồi... hỏi có thay đổi được không?"
Cô cười nữa, vẻ lạnh lùng không kém gì cậu. Anh vì anh ta mà xát muối vào trái tim đang bị thương của tui, giờ muốn tui biết lý do... Vương Nhất Bác anh không cảm thấy mình nực cười lắm sao, anh chê vết thương anh vạch vào tim tui chưa đủ sâu sao? Nay muốn khắc lên vài dao cho sâu thêm một chút ?
Nhất Bác cũng lạnh lùng nhìn cô.
" Tất nhiên sẽ không bao giờ thay đổi rồi"
Cậu nhanh chóng lấy lại sấp hồ sơ tựa như sợ cô đổi ý không bằng, cậu cười một cách giễu cợt với cô, cô cứ diễn đi, một ngày nào đấy tôi sẽ để cô thấy, bản hôn nhân này vốn dĩ chỉ là một âm mưu mà gia đình cô bày ra nhằm thâu tóm Vương thị và cô! nội tâm cũng dơ bẩn như những gì gia đình cô đã làm với gia đình tôi ...... Vương Nhất Bác đứng lên rời khỏi, đến một câu cậu cũng lười nói với người trước mặt!
Khi tâm bạn hướng về một người, mọi vệ tinh xung quanh bạn đều trở nên vô hình, khi mọi sự ôn nhu bạn dành hết cho một người, thế giới bao trùm xung quanh bạn chỉ có thể cảm nhận được một màu băng giá, Nhất Bác cậu ấy là vậy đấy... luôn vô tình, vô tâm với tất thảy trừ những người cậu ấy quan tâm...
Nhất Bác rời đi, Lý Như Yến trơ trọi giữ bàn cafe, vật xung quanh đều trở nên vô hình với cô, anh đi rồi, cảm xúc bị đè nén cũng bắt đầu rụt rịch, hốc mắt cũng đỏ hoe... nhưng cô cứ cô kiềm nén ngước mắt lên trần nhà không cho nó rơi xuống... bởi nỗi buồn mà được nước mắt đem đi rất nhanh sẽ theo vào dòng dĩ vãng, còn cô... cô chỉ muốn nhớ nó.. nhớ những tổn thương anh đem lại cho cô là thế nào!
Tình yêu của cô là một loại cố chấp, thương tổn đầy mình nhưng vẫn chấp niệm mãi, đến khi những vụn vỡ tưởng chừng như nát bấy cô vẫn đưa nay chấp nối dù đôi tay máu tươi rôm rã, có đôi lúc hằng đêm tắm mình trong nước mắt, cũng có lúc nổi điên lên muốn hủy diệt tất cả... tất cả cũng chỉ vì cậu! Nhưng cô không biết rằng, tình yêu vốn không có lỗi, cô cũng có thể say mê, theo đuổi một cách mù quáng như bao người khác trên thế gian này, tiếc là xuất phát điểm của cô lại vô tình đem giấc mộng tình yêu của chính cô vấy bẩn.... làm cho anh và cô chỉ mãi mãi đi ngược hướng với nhau mà thôi!
Nhưng liệu cô có cam tâm?
Điều chỉnh lại tâm trạng, cô rời khỏi quán đến sân bay...
Nhưng người bước xuống từ sân bay khiến cho Lý Như Yến biến sắc...
" Tại sao lại là anh?"
Chàng trai lạnh lùng đẩy vali lướt ngang cô ấy!
************************************
Tiêu chiến đem tất cả mọi chuyện nói cho Hàn Vận biết, nhờ Hàn Vận tìm cách thông báo cho Vương Chiêu để ông ấy biết đường phòng bị, nếu thật có chuyện đó, cũng nên có biện pháp né tránh pháp luật, nhưng anh lại từ chối gặp mặt cô, anh bảo anh sống rất tốt, trước hết chuyện ấy cũng không cần nói cho Nhất Bác biết, nhỡ đâu Lý Như Yến bách quá làm liều, ảnh hưởng đến Nhất Bác là điều anh không muốn thấy, đợi khi sự việc sáng tỏ, gặp nhau cũng không muộn... tình yêu phải nên trải qua thử thách chứ, Hàn Vận cũng bó tay với anh, chỉ có thể làm những gì anh yêu cầu.
Nhất Bác biết Tiêu Chiến lẫn trốn cũng không có ý định ép buộc anh, tin nhắn đi cho anh cũng chỉ là những lời nhắc nhở anh cố quan tâm lấy mình, khi nào nhớ cậu thì hãy về với cậu, cậu luôn đợi anh... tuyệt nhiên không hề đề cập đến chuyện tin nhắn anh đã nhắn cho cậu dù rằng không một tin hồi âm trả lời cậu....
Cậu cũng đang tìm hiểu chuyện gì lại khiến Tiêu Chiến như thế, nhưng khổ chủ lại cứ giấu giếm, trốn chạy mãi, cậu là đang cho anh thời gian, chứ không phải buông bỏ anh, mà đợi cậu tóm được anh đi, sẽ không cho anh cơ hội rời khỏi cậu nữa.
Cánh cổng Vương gia khép lại, chiếc vali nặng nề trong tay Lý Như Yến cũng siết chặt đến đáng thương, thủ tục pháp lý về việc ly hôn đã thỏa thuận xong, không lý nào cô lại tiếp tục ở Vương gia, rời khỏi nhà chỉ có những giọt nước mắt mẹ Vương níu giữ, còn người đàn ông kia lại một chút bóng dáng chẳng thấy đâu.
Vương Nhất Bác à, anh vô tâm, vô tình đến thế là cùng...
Vương gia một ngày nào đấy Lý Như Yến này sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi...
Bầu trời không nắng, nhưng lửa hận thù đã nhuộm thẳm màu mắt của cô gái, không khí lập đông cũng chẳng thể một chút xoa dịu cái tâm hồn đang bỏng rát ấy... chuyến xe từ từ lăn bánh, mang trọn vẹn trái tim tổn thương, cũng mang đi tất cả những cảm tình vốn có đi... còn chăng chỉ là những phút giây đớn đau in hằn... và một cuộc hẹn trong tương lai trở lại của một người hắc hóa.....
Vương Nhất Bác tạm biệt..
Vương gia tạm biệt...
.
.
.
Cổng Vương gia lần nữa mở ra, Vương Chiêu chỉnh chu trong bộ đồ âu tối màu, đã rất lâu ông không rời khỏi nhà, dường như chuyện ly hôn của Nhất Bác không hề ảnh hưởng một chút đến cảm xúc của ông hay nói đúng hơn nó đã nằm trong dự đoán trước...
Một cuộc hẹn bí mật được diễn ra tối hôm ấy!
********
Hàn Phong điều tra Lý thị càng lúc càng thu được nhiều hơn mong đợi, không chỉ tìm ra âm mưu cất giấu sau đấy, càng nhiều hơn bằng chứng phạm pháp của Lý gia, như là có người hữu tâm giúp họ cung cấp, Hàn Phong bàn với Nhất Bác định một lần chốt cơ hội đánh sập Lý thị.
Nhưng Nhất Bác lại được Vương Chiêu bảo không được manh động, chỉ mới bao nhiêu bằng chứng muốn lôi Lý thị xuống nước không dễ đâu, chưa kể Lý gia ăn sâu kén rễ mấy mươi năm không phải muốn lật sẽ lật được.
Nhất Bác ngỡ ngàng nhìn Vương Chiêu, cậu không nghĩ một người nhàn hạ như ông, sáng uống trà đọc báo, thời gian còn lại đều nghỉ ngơi tu bổ sức khỏe, mà chuyện cậu muốn làm ông đều rõ tất tần tật, thật là một tầm nhìn mới về ông, đem một bụng nghi vấn rời khỏi phòng... Vương Chiêu đột nhiên lên tiếng...
" Con nên đổi trợ lý..." " Bên ngoài cũng tung tin tập đoàn Vương Lâm đang khó khăn..."
" Ba..."
" Nghe ba, lần này thôi"
***
Hàn Vận tìm đến Vương Chiêu như lời hứa với Tiêu Chiến, vì chuyện cũ năm xưa Nhất Bác chắc gì đã biết, chỉ có kẻ nắm giữ bí mật mới có thể cho ra một kết luận chính xác, khác với suy nghĩ ban đầu của Hàn Vận lẫn Tiêu Chiến, Vương Chiêu chỉ điềm đạm khẽ nâng ly trà, gương mặt có vài phần giống Nhất Bác, khí chất cũng tương tự, nhưng độ lạnh nhạt của ông lại khiến người kinh nể, không nhanh không chậm ông nói với Hàn Vận....
" Chuyện đấy ta không làm, đoạn ghi âm đó, bị cắt đi một phần vốn có của nó"
" Nhưng trong tay họ, không chỉ có đoạn ghi âm ấy, hồ sơ, thậm chí cả nhân chứng đáng tin" Hàn Vận gấp gáp...
" Cháu đừng lo, ta không làm, tất cả chỉ là dàn dựng, sự thật đằng sau như thế nào... ta cũng muốn rõ đấy" ánh mắt của Vương Chiêu sâu không thấy đáy, nhưng vẫn đem cho Hàn Vận một sự tin tưởng tuyệt đối.
" Chú không rõ sự thật đằng sau?"
" Không phải, cháu cứ xem như không có chuyện gì xảy ra, vì chuyện này vốn không hề ảnh hưởng đến chúng ta" Vương Chiên nói
" Vâng, vậy cháu xin phép"
" À, người bạn cháu nói, rất quan trọng với Nhất Bác sao?"
" Vâng, ạ"
Hàn Vận từ giả Vương Chiêu về nhà... vậy là giáng sinh năm nay vui vẻ rồi, cái tên ngốc ấy cũng sẽ không bị đè nặng vì cái chuyện quẩn quơ này, phải thông báo một tiếng thôi...
Cô vui vẻ ra mặt...
Nhưng đầu dây bên kia không kết nối được người cần gặp... bao nhiêu hồi chuông cứ phản hồi như một - Không liên lạc được!
Một cỗ bất an xông tới
" Có khi nào Chiến Chiến xảy ra chuyện?"
TIÊU CHIẾN MẤT TÍCH
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip