Chương 30: Tiêu Chiến... em thất hứa rồi!!!
Hạ Tràng của Lý gia đã kết thúc, Lý Hiện đợi ngày hành quyết, Lý Như Yến thủy chung chưa hề xuất hiện...
Những ngày của cuối đông, không khí rộn ràng náo nhiệt hẳn, hoa cỏ thơm hương, quán cafe Tranh cũng đậm đà màu xuân sắc, Tiêu Chiến bệnh Tiểu Hi nhờ Tiểu Vũ trông coi quán hộ, có người con gái trong nhà quán xá cũng có chút màu sắc khác lạ hơn.
Vết thương cũng khôi phục dần, tâm lý của anh cũng đã từ từ tiếp nhận mọi vật, chỉ là đầu óc vẫn còn mơ hồ chưa nhìn nhận được mọi thứ, nhưng anh không còn sợ đàn ông nữa.
Chí ít những người bên cạnh anh đều dùng nụ cười chân thành, khuôn mặt thân thiện đối diện với anh, anh cũng cảm nhận sự ấm áp mà họ ban tặng, có lẽ những tình cảm dịu êm này đã xoa dịu phần nào bóng tối lạnh lẽo trong tâm hồn anh...
Đặc biệt người kia...
Luôn ôn nhu với anh mọi lúc, lại còn thật đẹp...
Nhất Bác.... cái tên cực kỳ quen thuôc nha!
Tiêu Chiến ổn định bệnh tình, ngày cuối cùng của năm chị em Hàn gia cũng nhích chút thời gian về Nhật để đoàn tụ cùng cha mẹ.
Nhất Bác dùng bữa ở Vương gia xong lại đến bồi anh, Tiêu Chiến rất thích ở bên cậu.
Tình yêu là vậy đó khi yêu thích một người thật nhiều, nhiều đến mức, dù tinh thần không tỉnh táo vẫn dành riêng cho người ta một sự chú ý đặc biệt nhất.
Mỗi lần Nhất Bác đút trái cây cho anh ăn, anh cũng nhẹ nhàng đưa một miếng lên môi cho cậu.
Cậu nhìn anh mỉm cười, xoa đầu anh, giấc ngủ của anh thật bình yên, vì anh biết có người luôn bên cạnh...
Có lẽ những cử chỉ nhỏ nhất của cậu, đem cả mảng trời hồng xóa tan đêm đông giá lạnh ngày hãi hùng ấy..
Một lần nữa anh tiếp nhận cậu... tuy là trong ngây dại.
Đêm giao thừa cứ nghĩ sẽ lặng lẽ bình yên mà trôi qua như thế..
Nhưng không....
Hai mươi giờ hơn, Nhất Bác nhận được cuộc gọi của Lý Như Yến...
" Chồng yêu! Gần đây tìm em chắc khổ sở lắm hả, có hứng không? Gặp lại... chúng ta ôn chuyện cũ...?"
Máu dồn đến não, cơ hồ Nhất Bác nghiến răng mà nói chuyện.
" Cô đang ở đâu?"
" Anh đến với em không?" Giọng cô ta vẫn lả lướt...
"...." Sự tức giận bùng lên... Nhất Bác thật muốn xé toang khuôn miệng của ả
" Nhất Bác, đến... em cho anh xem một clip rất là hay, một người con trai vô cùng đẹp đẽ bộ dạng thống khổ, ui cha... rất ư, rất ư.... haha ? À.. anh nghĩ cai clip này nếu phát tán trên các trang mạng cộng đồng, sẽ thế nào đây?"
Nhất Bác ngăn lại cảm giác muốn giết người.. cậu nói.
" Tôi đến..."
Giọng cô ả vờ như run sợ vậy
" Nhất Bác, em rất sợ đông người đó nghe, anh nếu có đến thì đến một mình thôi, dẫn thêm người em không gặp anh đâu đấy, mà lần này không gặp chắc chúng ta không có cơ hội gặp nữa đâu nhé"
" Địa chỉ?" Cậu là lười nói chuyện thêm với cô ả
Chỉ là nếu đúng như cô ta nói vậy, cái clip đấy được tung lên thì Tiêu Chiến xem như xong rồi, mà nếu anh thấy được không chừng bệnh tình sẽ trở nặng hơn, cậu không thể trơ mắt nhìn anh thống khổ thêm một lần nào nữa...
Huống hồ... nếu có cơ hội...kết liễu cô ta luôn cũng không chừng....
Dù gì người độc ác như cô ta vậy...
Đáng chết!!!
Cậu bảo Tiểu Hi chăm sóc tốt cho anh cậu ra ngoài có chuyện gấp cần giải quyết
Con dao nhỏ được cậu âm thầm nhét vào áo khoác...
********************
Bóng đêm nặng dần, trời của những ngày cuối năm cũng lạnh giá, men theo con đường dài thênh thang trên xa lộ để đến chổ của cô ta...
Hành trang Nhất Bác mang theo chỉ có tận cùng thống hận, cậu đang không ngừng suy nghĩ, làm cách nào để lấy lại clip kia và chế ngự được cô ta..
Từng bước bước lên số phòng cô ta đã ghi, cậu quan sát xung quanh, đây chỉ là một khách sạn loại vừa ở ngoại ô thành phố, cũng không có gì đáng ngại, cậu gõ cửa không thấy ai ra mở, cậu vặn khóa vừa vặn lại bậc ra..
Cảnh giác cao độ, cậu mở rộng cửa gọi lớn, vẫn không thấy người trả lời... vì chỉ lo chú ý phía trước phòng, bỗng phía sau đau điếng, một cái ngoảnh đầu vôi vã cậu đã bất tỉnh nhân sự...
Tờ mờ tỉnh giấc đã hơn một tiếng đồng hồ so với trước đấy, cậu không bị trói nhưng cả người dường như vô lực, cậu cố gắng ngồi dậy vì bây giờ cả người nóng ran lên, cậu muốn uống nước...
Một ly nước lọc đưa trước người cậu, cậu vớ tay uống một hơi để lấp đầy cơn khát.
Lý Như Yến xuất hiện trước mặt cậu ngay sau đấy!
Cô ta bắt chéo chân trong bộ váy mỏng manh quyến rũ, càng làm cho đầu óc cậu mụ mị hơn... cậu phát hiện mình bị trúng thuốc
" Nham nhở, xấu xa... cô đưa clip cho tôi?"
" Clip nào, ai biết gì đâu... chỉ tùy tiện bịa ra một chuyện không ngờ anh lại cắn câu như vậy, xem ra anh ta là yếu điểm của anh rồi"
Mồ hôi trên người cậu càng chảy càng nhiều, hạ thân cũng rụt rịch... sự tức giận trong người cậu không thể kiềm hãm những dục vọng mãnh liệt kia.
Chết tiệc... sao lại sơ suất đến thế!
Lý Như Yến từng bước ép sát cậu, cậu gỡ chiếc áo khoát ra cho cậu, cơ thể cậu vô lực cố vùng vẫy nhưng lại chẳng thể nào chống cự được với cô ta
" Keng" con dao nhỏ văng ra
Lý Như Yến cầm lên mà mỉm cười đau xót...
Đến gặp cô, mang theo dao? Nghĩa gì đây?
Bấm đầu ngón chân cũng có thể biết được dụng ý của cậu?
" Anh định giết em?"
" Vì hắn ta?"
" Anh cảm thấy mình chưa đủ nhẫn tâm với em sao Nhất Bác, hết lần này đến lần khác, anh chà nát trái tim em... thậm chí lần này anh động cả sát tâm"
Cô cười lên haha, cười chế giễu chính cô
Cô điên rồi, yêu người đàn ông này đến phát điên rồi
Đến cuối cùng người ta muốn giết cô, cô vẫn không buông bỏ được mà yêu hắn...
Đôi mắt đỏ ngầu, cô mặc kệ tất cả, yêu cũng được, không yêu cũng không sao, cậu phải là của cô... chấp niệm từ trước đến giờ chỉ có vậy......
Cô cúi người hôn cậu, khơi dậy dục vọng tận đáy lòng cậu lên đỉnh điểm.
Nhất Bác cố gắng tránh né,nhưng cảm giác vô lực khiến cậu không làm được gì...
Mà hạ thân thì không ngừng tra tấn linh hồn cậu, cậu nhớ đến anh... anh phải chăng lúc ấy cũng chịu sự đọa đày giống như cậu.
Tiêu Chiến...
Cậu không thể cứ vô dụng như vậy được...
Tiêu Chiến còn đang đợi cậu.....
Trong lúc cô ta thoát ly chiếc váy của chính mình xuống Nhất Bác dùng hết sức lực còn sót lại, đẩy thật mạnh cô ta văng xuống giường, cậu cố mở cửa, mơ hồ chạy khỏi khách sạn...
Lý Như Yến không nghĩ Nhất Bác còn có thể làm như vậy, nhưng thân thể trần như nhộng cũng không thể đuổi theo cậu, cô gọi hai tên làm việc cho cô ta bắt cậu lại... còn bản thân thì mặt một bộ đồ tươm tất để đuổi theo..
Nhất Bác đem phần lý trí còn lại, men theo con đường phía trước mà chạy đi, mơ hồ có kẻ phía sau đang đuổi tới, cậu càng dùng hết khả năng có được để chạy....
Nhưng số phận trớ trêu...
Họ đã tiến gần sát cạnh cậu...
Đứng trên chiếc cầu cao bắt ngang con sông lớn, cậu như một kẻ mịt mờ không nơi để quay đầu, dù phía trước thênh thang cũng không thể nào chạy kịp bọn đầu trâu mặt ngựa...
Tiêu Chiến, phải chăng anh cũng từng có cảm giác giống em hiện tại
Bất lực... muốn buông xuôi tất thảy!
Tiêu Chiến... xin lỗi!
Tiêu Chiến... em thất hứa rồi!!!
Trước khi bị chế ngự cậu đã kịp lao xuống dòng nước lạnh...
Lý Như Yến chạy đến, cô đã tận mắt chứng kiến một màn đấy....
Nhất Bác anh điên rồi
Điên rồi...
Sao có thể như vậy chứ...
Lý Như Yến giữa đêm đông khuya lạnh khóc đến tê tâm phế liệt
Cô yêu cậu yêu đến nát tim luôn...
Nhưng cô chưa bao giờ muốn đẩy cậu vào cửa tử...
Nhất Bác, gần gũi với em là làm anh nhục nhã lắm sao, thà anh chết cũng không chấp nhận...
Nhất Bác anh trở về đi em sai rồi...
Em hối hận rồi.
Nhất Bác.... anh về đi!
Cô gào khóc thương tâm, nhưng vọng lại chỉ là màn đêm u tối cùng sương đêm lạnh lẽo bao trùm...
Tình yêu của cô, tự tôn của cô, kiêu ngạo đời cô cứ thế bị người đàn ông kia đem hết vào dòng sông lạnh giá ấy...
Nhất Bác... Yêu anh thật ra là một sai lầm!
Đêm buông lạnh lẽo theo dòng chảy
Một mảnh thương sầu lệ mãi rơi
Gây chi tình hận một đời..
Đến giờ kết thúc buông lời ăn năn....
Được chi!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip