Chương 32: Tráo trở
Chuyện gì đang đến?
Phong ba bảo tố!
Lốc xoáy cuồng phong!
Chúng đang thổi qua trái tim đầy rẫy vết thương chưa lành hẳn của anh một cách bạo tàn...
Vừa mới bàng hoàng thức tỉnh trong hãi hùng đáng sợ của linh hồn lại phải đối diện với một đợt thủy triều đau thương tràn đến..
Anh không biết phải bám víu vào đâu, giữa chốn khổ đau không hồi kết này... Anh lao đi thật nhanh
Anh muốn đến đó.... muốn nhìn thấy Nhất Bác của anh yên lành mạnh khỏe, tất cả chỉ là dối lừa, Nhất Bác không thể cứ thế bỏ lại anh như vậy được...
Không thể!
Tiểu Vũ cũng chạy theo, Nhưng anh đã lên taxi mất hút... cô vội vàng gọi điện cho Tiểu Hi...
Thi thể được tìm thấy là một thanh niên trạc tuổi Nhất Bác, nhưng không phải cậu ta, Vương Chiêu thở phào phất tay cho đội tìm người mang đi.
Dù là phần trăm nhỏ nhoi, xong ánh mắt mọi người vẫn lóe lên một tia hi vọng nào đấy....
Cậu sẽ không sao..
Hàn Phong Hàn Vận cũng nhẹ nhỏm...
Chợt Tiểu Vũ gọi đến, bảo không rõ Tiêu Chiến tỉnh hẳn chưa mà anh đón taxi đi, hiện tại không biết đi đâu nữa.
Cả bọn một lần nữa lo lắng không yên, lên xe phóng nhanh trở về nhà, vì hiện tại Tiểu Vũ cũng rất loạn
Tiêu Chiến bảo taxi đến cây cầu được nhắc trên TiVi, bước xuống tận nơi.... nhìn trên cầu đội hình cứu hộ vẫn giữ nguyên, kẻ đến người lui... hôm nay nước rút, từ thân cầu nhìn xuống một khoảng xa khiến người choáng váng... Tiêu Chiến lẩn cẩn đứng nhìn xuống...
Nhất Bác từ đây phóng xuống sao?
Đầu anh một trận xây xẩm, những rời rác có lẽ chưa chấp vá một cách trọn vẹn được, anh si ngốc mà nghĩ
Tại sao Nhất Bác của anh lại nhảy xuống đấy...?
Nhất Bác cao lắm, em có bị đau không?
Nhất Bác dưới đấy lạnh lắm không?
Nước mắt trực trào, đôi mắt anh lại đảo lia với hàng nghìn câu hỏi trong đầu!
Nhất Bác... em có sợ không?
Nhất Bác đừng sợ.. được không?
Anh đến với em...
Anh vụng về trèo lên lan can cầu, một người trong đội cứu hộ la hoảng lên, một cái xác cần tìm chưa gặp được, lại thêm một tên điên đến đây làm loạn.
Người gần anh nhất nhanh chóng tiến đến kéo anh xuống, anh giẫy dụa, khóc nấc
" Buông tôi ra, em ấy rất lạnh.... tôi phải xuống với em ấy
Em ấy cần tôi..
Em ấy đang cần tôi
Các người buông tôi ra"
Anh vừa nói vừa khóc lớn
Thành công gây lực chú ý của gia đình họ Vương trong đó có Lý Như Yến...
Ánh mắt ngoan độc cô dán lên người anh, chính anh là người đã gây ra chuyện này, tất cả là lỗi của anh, tại anh, nếu không có anh, Nhất Bác sẽ yêu cô, nếu không có anh Nhất Bác sẽ không ly hôn với cô, nếu không có anh cô và Nhất Bác sẽ không trở mặt, anh càng không tự tử....
Nếu không có anh... cô lại sẽ không bị tha hóa đến độ này, Vương thị cũng sẽ không trở mặt với Lý thị cha cô càng không rơi vào hạ tràng là kẻ tử tù... tất cả là do anh.
Cô chỉ thẳng vào Tiêu Chiến mà nói
" Chính anh ta là người gây ra thảm cảnh này"
Cô cũng khóc nấc lên, kéo tay mẹ Vương hướng anh rồi nói.
" Bác Vương, Nhất Bác ly hôn với con là tại anh ta, anh ta không ngừng bám lấy Nhất Bác, không biết đã dùng thủ đoạn gì, khiến Nhất Bác yêu anh ta... bỏ con.
Kẻ thù của Nhất Bác không gây hại cho anh được, nên bắt anh ta tra tấn, cưỡng hiếp, làm anh ta điên loạn, Nhất Bác biết được nhưng vẫn luôn bảo vệ anh ta...
Vợ chồng con tuy đã ly hôn nhưng vẫn giữ tình nghĩa tốt đẹp với nhau, vốn dĩ ba đã ngồi tù, con cũng không muốn ở lại mảnh đất thị phi này nữa, chỉ muốn hẹn anh ra dùng bữa cơm cuối năm, rồi mai con lại bay sang Mỹ, không ngờ gặp lại kẻ đã hại anh ta
Nhất Bác gây hấn với kẻ kia, kẻ kia bảo với anh ấy, vì Nhất Bác mới đem anh ta tra tấn, cho người cường bạo mới dẫn đến anh ta điên loạn. Không chấp nhận được mình gây ra tang thương lớn đến vậy, Nhất Bác dằn vặt, tự trách... mặc con ngăn cản thế nào cũng không được, nên anh đã nhảy nhảy xuống"
Vương Chiêu không có mặt, lại được người mình có thiện cảm bên tai thổi gió, dù Vương thị Lý thị có ra sao, mảnh tình mẹ chồng nàng dâu này với mẹ Vương vẫn không thay đổi mấy, con bà soái khí ngời ngời vậy, làm sao bà chấp nhận được việc nó yêu một người con trai, hơn nữa người con trai này có khả năng là nguyên nhân gây ra cái chết cho con bà nữa, nỗi thống khổ mấy ngày nay kiềm nén, bà xem anh như một bao rác để trút xuống, mặc cho người trước mắt cũng chật vật đáng thương.
" Cậu, chính cậu đã khiến con trai tôi tự tử đúng không?"
Tiêu Chiến đưa đôi mắt ước át vô tội nhìn người đàn bà hùng hùng hổ hổ trước mặt anh, anh liên tục lắc đầu... không phải, anh làm sao khiến em ấy tự tử được
" Không phải, không phải con..."
Bà ta cũng một phiếm lệ nhòa, nhưng vẫn dữ dằn với anh...
" Tại sao làm một người con trai đàng hoàng đẹp đẽ không muốn, cậu lại cứ thích nhuốm bẩn con tôi, nó có tội gì đâu kia chứ"
Anh vẫn luôn lắc đầu... " Con không có"
Chúng con là yêu nhau thật lòng, đúng vậy... anh không đơn phương, không phải vậy đâu
" Sao cậu không nhìn lại mình đi, ô nhục, bẩn thiểu cậu xứng với con tôi sao? lại còn hại nó chưa rõ sống chết thế này"
bà cũng òa lên khóc thương tâm
Anh trở nên điên loạn hơn, anh co người lại, ôm đầu khóc...
" ô nhục sao? Bẩn thiểu sao? Không xứng sao, hại chết em ấy sao?"
Ánh mắt anh sợ sệt hết đảo trái đến đảo phải...
Ai cho anh biết đi? Có phải vậy không?
Nhất Bác...
Anh không hại em đúng không?
Anh tủi thân khóc nấc....
Thân cầu kế bên, anh chòm lên lớn tiếng gọi to...
" Nhất Bác... em nói đi, có phải vậy không, phải không?"
Người cứu hộ lôi anh vào sợ anh không may ngã xuống.
Xa từ đằng xa, Hàn Phong, Hàn Vận, Tiểu Hi đều một phen khiếp vía ga được nhấn mạnh bạo hơn...
Lý Như Yến thấy vậy cũng chen vào...
" Nhất Bác nhảy là do anh đó, anh vừa lòng chưa, anh còn ở đó gào thét"
Tiếng nói chưa dứt một bàn tay không thương xót tát mạnh vào mặt cô đến tóe máu, Hàn Vận tức giận run người
Xe chưa kịp ngừng hẳn cô đã phải mở cửa phóng ra, vừa lúc nghe được cái lời khó chịu kia từ Lý Như Yến, không một chút do dự cô tát cho ả một bạt tay bằng cả sự tức giận.
Cô tiến đến kéo Tiêu Chiến ôm vào trong lòng, ánh mắt như băng nhìn vào Lý Như Yến
" Cô nói thêm một câu nữa đi, tui xé miệng cô ra đấy"
" Chiến Chiến, sao lại ra đây" xoay người về phía Tiêu Chiến cô ôn nhu dịu dàng...
" Vận Vận, tớ không hại Nhất Bác, không có, không có"
Tiểu Hi cũng đứng cạnh che chắn ánh nhìn sợ hãi của Tiêu Chiến về họ.
Hàn Phong nghiến cả quay hàm lại
" Ai bảo anh hại Nhất Bác"
Nhưng Tiêu Chiến chỉ lắc đầu khóc nấc
Miệng thì thầm
" Bẩn thiểu
ô nhục
không xứng
Là tôi, tôi hại em ấy"
" Tôi bảo đấy...." Mẹ Vương cũng rất giận dữ, một đám tiểu bối ngang nhiên bỏ mặc bà, ngang tàng hóng hách, tát thẳng Lý Như Yến trước mặt bà.
Lý Như Yến cũng bị khí tràng của Hàn Vận làm run sợ, cô ấy không phải Tiểu Vũ yếu đuối, dịu dàng, cũng không phải Lý Như Yến bụng dạ khó lường, cô ấy khẳng khái, nói là làm, mạnh mẻ thẳng tính.... chính điểm ấy đã chế trụ được Lý Như Yến ngay lần đầu gặp gỡ.
" Bác Vương, bác đã nghe ai nói, Tiêu Chiến bị hại thê thảm như vậy, chưa từng trách móc một ai, Nhất Bác tự tử lần này chúng con không một ai rõ nguyên nhân trong đấy? Lấy gì bác tin tưởng là do Tiêu Chiến.. trong khi anh thần trí còn không đủ tỉnh táo"
" Bác Vương? Bác có nên suy nghĩ lại... tại sao Nhất Bác nhảy cầu chỉ mỗi cô ấy biết được đầu tiên?"
Lý Như Yến nhanh miệng đáp
" Tôi với anh ấy hẹn dùng bửa cuối năm"
Hàn Phong cười lạnh
" Cô tự vấn với lòng, Nhất Bác thân với cô lắm sao?"
Ánh mắt ả có điều né tránh, đã lọt vào đôi mắt của mẹ Vương, bà cũng có điều suy nghĩ
Vương Chiêu bận việc công ty, khi đến đấy thì mọi chuyện dường như đã kết thúc, chỉ còn sự căng thẳng ẩn hiện đâu đó...
Hàn Vận cùng mọi người đưa Tiêu Chiến về nhà, nhưng từ lúc lên xe anh lại trở nên yên tỉnh hẳn, Hàn Vận đặt đâu anh ngồi đó, ngơ ngác đăm chiêu như đang suy nghĩ một điều nào đấy, Hàn Vận bên cạnh không ngừng dùng lời lẽ trấn an, nhưng anh cứ miệt mài theo đuổi ý niệm riêng của chính mình... khiến mọi người lại lo lắng không yên!
Về đến nhà Hàn Vận gọi cho Lương Vũ...
Đáng lẽ đã cho cô mấy ngày để hưởng thụ cuộc sống viên mãn nhưng cô cứ thích vào cửa tử
Đừng trách sao tôi ác với cô!
Mà cô cũng đáng chết!
Hai mươi giờ hơn ở một thành phố muôn màu như Bắc Kinh, một cuộc bắt cóc diễn ra trong êm đềm lặng lẽ, tiếng thét chói tai của cô gái trong đêm cũng không làm mọi thứ thay đổi, dòng người vẫn lả lướt trên đường, thời gian vẫn tích tắc trôi qua không hồi kết.
Có mấy ai sẽ quan tâm đến ai giữa bộn bề xa hoa đô hội này!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip