chương 9: Ngày thành hôn

Buổi trưa bước vào không gian tầng hai, nhìn vào rừng trúc bạt ngàn mà Tiêu Chiến họa, dễ làm con người ta sinh cảm giác thư thái, nhưng chân bước càng gần thì Tiểu Hi lòng cũng bồn chồn khó tả, cầm tờ giấy vô tri ấy trên tay cậu không biết phải nói với anh mình thế nào nữa "trời ơi ai giúp tôi với". Đưa tấm thiệp ra sau cậu e dè đến gần Tiêu Chiến mà khẽ nói.

" Anh Chiến, Nhất Bác vừa mới đến"

" Em ấy đâu?" Tiêu Chiến trực tiếp bỏ lững câu mình đang nói với khách mà hỏi ngược lại với Tiểu Hi

" Về rồi, mới về"

Tiêu Chiến chạy ra cửa kính tầng hai nhìn xuống, Nhất Bác vẫn còn đứng trước xe ngước mắt lên nhìn anh, cả hai cứ đứng nhìn nhau như thế, Tiêu Chiến đang định xuống thì Nhất Bác đã mỉm cười vẫy vẫy tay vào xe, cậu không muốn anh bước xuống, cậu không muốn đối diện với anh, vì cậu sợ thứ tình ái được giấu sâu trong lòng mình sẽ mất kiểm soát dù hiện tại nó đã đơm bông kết rễ đầy rẫy trái tim cậu rồi, định là sẽ không mời anh đến dự lễ cưới đâu nhưng đã từng mở lời nói rằng sẽ đưa thiệp mời đến anh, nên cậu mới bất đắc dĩ đến, cậu đi rồi, chỉ còn để lại nỗi hụt hẫng in hằng trên mặt anh lúc đấy.

Khi nỗi nhớ nhung từng đêm khắc khoải, người ta chỉ trông ngóng một lần gặp gỡ để thỏa nỗi tương tư, nhưng dường như gặp gỡ quá ngắn ngủi nó lại làm người ta tham lam, lưu luyến và nhớ thương nhiều hơn trước, Tiêu Chiến không nói nhưng mấy ngày gần đây anh thật đã chịu hết nỗi với sự đọa đày này rồi, hình bóng cậu luôn lởn vởn mọi ngóc ngách trong tim anh, khiến nó ngày càng khổ sở

Anh quay lại xin lỗi vị khách khi nãy, vì người ta thật lòng thích và muốn mua bức tranh của anh nên không để ý nhiều chuyện nhỏ ấy, cuộc trao đổi mua bán cũng thuận lợi, Tiểu Hi mới bước đến gần anh, đưa tấm thiệp đỏ cậu giấu phía sau lưng ra cho Tiêu Chiến.

" Nhất Bác nhờ em đưa cho anh" Tiểu Hi cố quan sát biểu cảm của anh thế nào...

Anh cầm trên tay tờ thiệp hồng đỏ chót, màu đỏ trên thiệp y hệt màu máu tim anh hiện tại đang từng chút rỉ nhỏ, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài, quá lắm chỉ là một nụ cười ẩn nhẫn, ai biết được khi thấy được ba chữ Vương Nhất Bác kia, anh đã mất đi tận vài nhịp thở, dù cho đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng sao nó lại đau đớn đến nhường này..... 5 ngày nữa sao? Đếm ngược 5 ngày nữa anh phải làm thế nào đây???

Nhất Bác em nói tôi biết đi?

Em đến làm gì? Đến làm chi để giầy vò tim tôi tan nát đến thế"

" tại sao ngọn gió thu phiền não kia...

Nó đưa em đi cuốn theo tình yêu của tôi

Không để lại chút dấu vết

Vì sao em lại theo ngọn gió thu kia

Không nói lời từ biệt

Không lời bảo trọng

Không để lại tên tuổi

Tôi đuổi theo cơn gió

Tôi gọi gió thu dừng lại

Gió ơi, xin hãy nói cho tôi biết, có phải em cũng quý trọng quyến luyến mối tình này

Gió ơi gió ơi không nên vội vàng đi như vậy

Xin hãy thay tôi hỏi tên em.."

Vương Nhất Bác, tay cầm vô lăng mắt lướt qua từng dòng xe qua lại, con đường trưa nay có vẻ cũng thưa thớt đi, bất chợt trời đổ cơn mưa, mưa buồn cho lòng ai đang quay quắt, đổ xe vào một nơi để có thể yên tỉnh lặng thầm nhìn những hạt mưa rơi đều qua ô cửa kính, còn đó ly cà phê trưa từng giọt tí tách, còn đó ô cửa kính có thể ngắm dàn thu hải đường e ấp, góc quán quen vẫn luôn chờ, chỉ có điều người cần đến đã không dám đến....

Em thực sự không đủ dũng khí mở cửa trái tim anh, cũng không đành lòng kéo anh cùng em đi trên con đường chông gai không lối ấy...

" Anh sẽ đến, nhất định"

" Ừ"

Hai dòng tin được trao cho nhau, là hai nỗi đau âm thầm mà đối phương không được biết đến, Tiêu Chiến cần rất nhiều dũng khí, khi nước mắt sắp trực trào nơi khóe mắt bi ai, Vương Nhất Bác nhận tin hụt hẫng như mất đi nhịp thở, ấy thế mà họ vẫn mạnh mẽ bước qua từng ngày dù năm ngày đấy, đau đớn giằng xé, nhớ nhung bủa vây, nuối tiếc buông đầy vẫn không một lời oan thán!

******************

Lễ thành hôn hôm nay bầu trời buông đầy một màu ảm đạm, ai biết được trong không khí sang trọng của nhà hàng 5 sao kia, mà phía ngoài dàn mây đen xám không ngừng kéo dài vô tận. Trong bộ lễ phục chú rễ thật soái ngời, Nhất Bác đang mãi mê nhìn ra khung cảnh u ám kia, phải chăng, đến ông trời cũng xót thương mảnh tương tư mà cậu đang trải? Anh có đến không? Thấy cậu bước bên người con gái khác anh sẽ có cảm giác thế nào? Anh có cảm nhận được trái tim cậu đang vụn vỡ..

" Nhất Bác" ... Lý Như Yến trong bộ cô dâu thật đẹp, cô đứng trước mắt cậu xoay vòng cứ y như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích, nhưng tiếc cho cô một điều, đáy mắt người đối diện chỉ chìm mãi trong mông lung của cậu ấy!

" Em đẹp lắm, chúng ta ra sảnh đường thôi" Một câu không quá nỗi vô tâm cũng chẳng quan tâm là mấy..

Dù có đôi chút hụt hẫng nhưng cô cũng chưa từng lấy làm hối hận, khoát nhẹ tay Nhất Bác cùng bước lên sảnh đường cả khuôn mặt cô sự rạng rỡ lan tràn. Nhưng người bên cạnh thì ẩn nhẫn đến nao lòng.

Tiệc cưới tuy đơn giản nhưng không kém phần sang trọng, không khí cũng tưng bừng rộn ràng, tiếng cười nói xen kẻ nhau vui vẻ hẳn ra, ngoài hai người đang có nỗi lòng riêng thì chật vật che giấu...

Trước đêm nay một đêm, Tiêu Chiến đã cố dặn lòng mà nói với chính bản thân anh " Đi đi tôi không cần em đâu" Ấy vậy mà cả một đêm chập chờn không ngủ được, mơ mơ mành màng thấy Nhất Bác tươi cười nắm tay cô dâu lên khán đài, người anh không tự chủ co quắp lại, con tim từng tiếng đớn lòng, nước mắt phóng xuất được kể cả trong giấc mơ... mà nay, hiện thực đang diễn tiến, anh cũng chỉ có thể đem từng tiếng nấc của nội tâm mặc đau đớn ăn mòn, che giấu tâm ý chính mình, thực ra chỉ muốn người khác đừng nhìn ra mà thôi, phảng phất có vô số niềm khổ sở từ đâu tìm đến, cũng một đường nắm nuốt chắn ngang... chặn đứng tất cả, luyến ái, đớn đau đè nén hết....từng chút từng chút nuốt xuống nỗi lòng đắng chát!

Anh cúi đầu xuống bàn tiệc, tránh đi những dực vọng của lòng mình, dù lòng có muốn liếc nhìn người kia thêm một cái nữa, anh sợ...Sợ không khống chế được thứ tình cảm khốn đốn bấy lâu nay của anh, sẽ sinh ra thêm nhiều điều phiền nhiễu...

Nền nhạc vang lên từng giai điệu nhẹ nhàng, chú rễ đang nâng bước cô dâu bước trên thảm đỏ lên sân khấu trong sự chúc tụng của mọi người, cô dâu cười rạng rỡ như nụ hoa đầu xuân e ấp còn chú rễ cánh tay bị cô dâu khoát hờ lên đang nắm chặt, kẻ răng cậu cũng không biết nghiến lại tự lúc nào, ẫn nhẫn khắc chế, nhưng khóe môi vẫn phải kéo một vòng cung, chỉ có cậu mới biết được ở sâu trong nội tâm bí ẩn nhất cảm xúc là cái dạng gì tồn tại - rách rưới - kêu gào - thống khổ.

Ánh mắt lướt xuống nhìn anh, hôm nay anh trông gầy gọt hơn mọi khi, anh nhỏ bé yếu đuối giữa lòng quan khách, thực vất vả lắm mới thấy được anh, cậu đã len lén nhìn anh thật nhiều, chỉ tiếc là anh chưa một lần ngước mắt về phía cậu....

Buổi tiệc vẫn cứ thế bắt đầu, trên sân khấu kia là cái dạng gì Tiêu Chiến đã không còn muốn biết nữa, anh đang phong tỏa chính bản thân anh, cũng bảo vệ chút tan nát của chính mình không bị người nhìn thấy, nhưng mà khi nghe đến câu " Bách niên hảo hợp" lại không tự chủ hướng sân khấu nhìn lên....

Nhất Bác - Người con trai mà bất tri bất giác đi vào lòng anh, nay đang vui vẻ nhận lời chúc mừng cho ngày hôn lễ, cậu đang rất vui vẻ.... vui vẻ sao? Còn anh? Bọn họ cầm sắt hòa ninh, vợ chồng son sắt, nhìn qua như vô cùng hạnh phúc, mà anh ngồi ở chổ này, chật vật đến khôi hài...

Sảnh đường không một ai chú ý, có một thanh niên lặng lặng không một tiếng động bước ra về...

****************

Ngoài trời cơn mưa đã nhỏ đi rất nhiều, chỉ có những hạt mưa bị bỏ lại phía sau chậm rãi tuôn theo cho có lệ, người ta nói gió đông lạnh buốt, sao hôm nay gió mùa thu cũng thấu tận tâm can thế này, một mình anh sải bước trên dãy hành lang đường phố, mưa làm ước giầy anh, làm ước áo ngoài của anh, làm ước đầu anh, nhưng tất cả vẫn không cảm thấy bằng sự chật vật nơi trái tim của anh hiện tại.

Người con trai kia, ấm áp, trẻ con, luôn cần được anh quan tâm, đôi khi lại vụng về quản thúc anh, không câu nệ, sẳn sàng vì anh xuống bếp nấu ăn, lo lắng cho anh dù không một tia thân thích, sẵn sàng chìu theo ý anh dù muốn dù không, cứ ngỡ tất cả là quá đỗi bình thường, nhưng đến khi minh bạch, thói quen đã ăn sâu tim gan, yêu thương cũng theo đó mà len lỏi tránh cũng không thể tránh, lúc bản thân bị vây hãm trong những cảm xúc ngổn ngang ấy, thì đâu có ngờ rằng đó là tình yêu, lúc mất đi mới biết được bản thân có bao là luyến tiếc

" Đi đi... tôi thật không cần em đâu, thực đấy"

Nước mưa lạnh buốt, cớ gì hai bên bờ má lại vương chút ấm áp thành dòng, khóe môi dường như nếm đến cảm giác đắng chát, anh cười nguyên lai nước mưa cũng không có ngọt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip