Chương 19
- Hiểu nhau...
.
.
.
Ngồi trong phòng trực của bác sĩ phụ trách, Vương Nhất Bác nắm lấy tay Tiêu Chiến như trấn an. Ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm bác sĩ trầm giọng lên tiếng
- Bác sĩ, cứ lên lịch phẫu thuật cho ông Tiêu đây, tiền bạc không thành vấn đề
- Được
Sau khi chuẩn bị hết mọi thứ, ba Tiêu cũng được đẩy vào phòng chuẩn bị làm phẫu thuật. Ai nấy bên ngoài đều thấp thỏm lo sợ không ngừng chấp tay cầu nguyện cho cuộc phẫu thuật được thành công. Bác sĩ có nói là tỷ lệ thành công rất cao nên mọi người cũng giảm bớt phần nào áp lực.
Mẹ Tiêu nắm lấy tay Nhất Bác cảm ơn rối rít, không ngờ ông chủ của con trai bà lại tốt bụng đến như thế, hắn đã đích thân tìm tới tận vùng quê hẻo lánh chỉ để giúp đỡ cho gia đình nhân viên của mình. Đúng là một ông chủ tốt mà
- Gia đình cô cảm ơn con Nhất Bác, nếu không nhờ có con thì ta và Chiến Chiến không biết sẽ như thế nào
- Dạ không có gì đâu bác
- Con tốt như vậy, không biết đã có người yêu chưa?
Vương Nhất Bác đưa mắt nhìn mẹ Tiêu, không lẽ bây giờ hắn nói thật với mẹ Tiêu là bản thân đang theo đuổi con trai của bà? Nói như vậy khi bà nghe xong có đuổi hắn về lại Bắc Kinh rồi cấm hắn qua lại với Thỏ ngốc nhà hắn hay không?
Tiêu Chiến nhận thấy Vương Nhất Bác im lặng liền nhanh chóng lên tiếng giải cứu người ta
- Mẹ, sao lại hỏi như vậy? Vương tổng là người rất đào hoa đó, người yêu rất nhiều đó mẹ à
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh đen mặt khẽ đưa tay nhéo nhẹ eo anh rồi trợn mắt cảnh cáo
Mẹ Tiêu buồn cười nhìn cả hai, không ngờ con trai bà cũng có thể kết bạn được với một người tốt như vậy
———
Sau bốn tiếng đồng hồ làm phẫu thuật xương cột sống cho ba Tiêu, cuối cùng cũng qua được nguy hiểm. Cả nhà khi nghe thông báo thành công làm cho ai nấy đều mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm.
Ba Tiêu được đẩy vào phòng hồi sức, mẹ Tiêu bị con trai đẩy về nhà nghỉ ngơi dưỡng sức vì ở bệnh viện đã có anh và Nhất Bác.
Sau khi ăn uống xong, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Nhất Bác, trời cũng tối rồi nên Tiêu Chiến muốn Nhất Bác được nghỉ ngơi, để một mình anh chăm ba mình.
- Nhất Bác, em về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, hôm qua đến giờ em cũng mệt mỏi rồi
- Không mệt, em không yên tâm để anh ở đây một mình
- Ông chủ à
Vương Nhất Bác xót người thương vì lo cho ba mình mà phờ phạc mất mấy ngày như thế, hắn khẽ kéo anh ngồi trên người mình, tay Nhất Bác khẽ vuốt lưng cho ai kia. Tiêu Chiến lần đầu được người yêu chăm sóc yêu chiều như thế nên sinh ra bản tính ỷ lại cùng bám người. Anh vòng hai tay qua cổ, gục mặt vào hõm vai hắn an ổn nhắm mắt
Vương Nhất Bác nghe tiếng thở đều đều của người trong lòng liền nhấc người anh xoay chuyển tư thế cho anh nằm xuống sofa để anh ngủ được thoải mái hơn. Còn mình thì đi qua giường ba Tiêu kiểm tra dây chuyền nước biển cùng hơi thở của ba Tiêu có ổn định hay không. Kiểm tra xong hết mọi thứ hắn mới tiến tới lấy ghế ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, nắm lấy tay anh rồi chìm vào giấc ngủ
———
Ba Tiêu sau hai tuần nằm ở bệnh viện sức khỏe đã tốt hơn rất nhiều. Bác sĩ kiểm tra thấy sức khỏe ông không còn gì đáng ngại nên cho gia đình làm giấy xuất viện đưa ba Tiêu về nhà chăm sóc. Mẹ Tiêu cùng Tiêu Chiến vui mừng lắm liền chuẩn bị đồ đạc để đưa ba Tiêu về nhà.
Vương Nhất Bác vì còn phải lo việc ở Công ty nên đã quay trở lại Bắc Kinh từ một tuần trước. Hai người yêu nhau chỉ có thể gọi điện nhìn mặt nhau mỗi tối để nói chuyện mà thôi
Về tới nhà, ba Tiêu được Tiêu Chiến đưa tới chiếc giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống, mẹ Tiêu nhanh chân vào bếp để chuẩn bị bữa cơm cho gia đình. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh ba mình, nắm tay ông khẽ vuốt
- Con cảm ơn vì ba đã khỏe lại
- Tiểu Tán, ba xin lỗi đã làm khổ con rồi
- Ba đừng nói như vậy. Ba mẹ chỉ cần khỏe mạnh là con hạnh phúc lắm rồi.
Ông Tiêu nhìn con trai bảo bối của mình không giấu được xúc động trong lòng, con trai của ông thật hiếu thảo, đời này ông có một đứa con trai bảo bối này đã là hạnh phúc cùng may mắn lắm rồi, ông đưa tay khẽ xoa xoa đầu con trai
- Con và Nhất Bác yêu nhau sao?
Tiêu Chiến tròn mắt ngạc nhiên. Không lẽ việc anh và Nhất Bác yêu nhau dễ bị phát hiện như vậy sao? Anh đã giấu kĩ vậy mà vẫn bị ba mình phát hiện
- Ba, sao ba biết?
- Tiểu Tán, ba là ba của con đó. Con như thế nào người làm cha như ta lại không biết hay sao?
- ...
- Chỉ cần con thấy hạnh phúc thì yêu ai ba cũng không phản đối
- Ba, con cảm ơn người
Tiêu Chiến khóc rồi, anh khóc trong hạnh phúc, tuy gia đình anh nghèo nhưng anh được ba mẹ yêu thương cưng chiều như bảo bối làm cho anh cảm thấy mình thật may mắn
- Bữa nào con đưa Nhất Bác về đây, ba mẹ muốn mời nó ăn một bữa cơm
- Dạ để con nói lại với em ấy
- Con không định đưa người ta ra mắt ba mẹ hay sao?
Mẹ Tiêu ở trong bếp nghe cuộc nói chuyện của hai ba con liền mỉm cười lên tiếng nhắc nhở làm cho anh không khỏi xúc động, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào
- Ba, mẹ... con cảm ơn hai người
———
Chín giờ tối, Tiêu Chiến đang nằm trên giường, anh cảm thấy nhớ ai kia rất nhiều, cứ nghĩ tới người ta rồi lại cười ngốc một mình
Điện thoại của anh đổ chuông, là Nhất Bác gọi tới, Tiêu Chiến hớn hở mở chế độ nhìn mặt để nói chuyện với hắn
- Ông chủ
- Gọi là gì? Hửm?
- Ông chủ ơi
- Nhớ em không?
- Không nhớ
Vương Nhất Bác nhìn thấy ai kia đang bĩu môi nhìn mình biết là anh đang làm nũng, hắn khẽ cười hạnh phúc, bảo bối của hắn từ khi xác định làm người yêu của nhau liền biến thành đứa trẻ to xác thích nhõng nhẽo
- Ông chủ ơi
- Có chuyện gì nói em nghe?
- Nếu ba mẹ anh phản đối chuyện của chúng ta thì sao?
Vương Nhất Bác đưa tay lên sờ cằm rồi trầm ngâm suy nghĩ
- Ba mẹ anh biết chuyện của chúng ta rồi?
- Ừm... biết rồi
- ...
- Ông chủ trả lời đi, nếu ba mẹ anh phản đối thì sẽ như thế nào?
- Em sẽ quỳ xuống cầu xin cho đến khi nào ba mẹ em đồng ý mới thôi
Tiêu Chiến cười khẽ, không ngờ ông chủ nhà anh lại thương anh nhiều đến như vậy. Anh chầm chậm nói tiếp
- Ba mẹ muốn anh cưới vợ sinh cháu cho họ
- Không được, anh là của em, chỉ của một mình em mà thôi, em không cho phép anh cưới người khác
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết... ngày mai em sẽ xuống nhà anh để xin phép ba mẹ cho em được cưới anh
Nhận thấy khuôn mặt kiên quyết của Nhất Bác làm cho Tiêu Chiến không kiềm chế được mà bật lên tiếng cười lớn thành công chọc giận ai kia.
Vương Nhất Bác biết mình bị anh lừa liền nghiêm mặt lườm anh
- Thỏ ngốc, muốn bị trừ lương không, dám chọc giận ông của anh luôn sao?
- Em dám trừ lương của anh không? Anh khỏi cho em tiền tiêu vặt luôn bây giờ
- Em sai rồi bảo bối
Từ khi nào mà Vương tổng cao cao tại thượng lại sợ con thỏ ngốc nhà mình đến như vậy kia chứ, thật là khi yêu con người ta trở nên ấu trĩ hẳn ra
Hai người sau khi chít chít meo meo với nhau đến không biết chán, Tiêu Chiến như nhớ ra điều gì đó liền nhanh chóng lên tiếng hỏi Nhất Bác
- Nhất Bác, em có rảnh không?
- Bảo bối muốn em làm gì cho anh sao?
- Ba mẹ anh muốn mời em xuống nhà anh sẵn đây anh cũng muốn giới thiệu em cho ba mẹ được biết em chính là người yêu của anh
Vương Nhất Bác nghe anh nói như vậy không giấu được xúc động liền nhanh chóng gật đầu đáp ứng
- Được, để em sắp xếp thời gian nghỉ vài ngày liền xuống thăm anh cùng ba mẹ có chịu không?
- Ừm, anh biết rồi
- Mà sao anh cứ gọi em là ông chủ như vậy hả? Anh có cảm thấy mình quá xa cách hay không?
- Anh thích
- ...
- Anh sẽ không thay đổi cho đến khi...
Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói lấp lửng thì tò mò hỏi lại
- Cho đến khi...? Sao không nói nữa?
Tiêu Chiến nheo mắt, khuôn mặt trở nên nguy hiểm nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác trả lời
- Tại ông chủ hôn môi thư ký Lâm trước mặt anh nên anh chưa thể tha thứ cho ông chủ được?
Vương Nhất Bác khẽ thở dài một tiếng, sau đó lại nói
- Anh có thấy mình quá vô lý hay không? Chuyện đó mà anh cũng để bụng lâu đến như vậy? Em có cách bắt anh phải thay đổi cách xưng hô rồi
- Em dám nói anh vô lý sao? Cố tình hôn môi người khác còn nói anh vô lý? Anh không thèm nói chuyện với em nữa
Nói xong không kịp để Nhất Bác kịp lên tiếng giải thích anh liền dứt khoát tắt máy trước làm cho ai kia ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Chiến hậm hực bực tức miệng không ngừng lẩm nhẩm mắng ai kia
Hôn người khác rồi còn bảo tôi vô lý. Ông chủ hỗn đản, anh sẽ giận ông chủ luôn, không thèm nói chuyện nữa.
Tiêu thỏ ngốc ghen bóng ghen gió, cứ mỗi lần nhớ đến chuyện cũ là lại lôi ông chủ của anh ra mà xả giận. Vương tổng vì chuyện này mà ấm ức không ít
.
.
.
./. Bùa yêu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip