Chương 25

- Lựa chọn...

.
.
.

Buổi sáng ngọt ngào trên bàn ăn của đôi tình nhân trẻ. Vương Nhất Bác hạnh phúc hưởng thụ thức ăn do Tiêu Chiến của hắn nấu. Anh mỉm cười, ôn nhu nhìn người yêu lên tiếng thăm dò

- Nhất Bác, ngày mai anh muốn về Trùng Khánh thăm ba mẹ, em đi với anh có được không?

Vương Nhất Bác đứng hình mất mấy giây, hắn dừng động tác đang ăn rồi ngước mắt nhìn Tiêu Chiến

Chẳng phải ngày mai chính là ngày hắn cùng Nhã Hân đính hôn hay sao? Hắn phải làm sao đây?

Vương Nhất Bác thật sự không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt của anh nên đành lên tiếng từ chối một cách nhẹ nhàng nhất

- Ừm... ngày mai em có chút bận rồi. Hay để ngày kia em đưa anh về thăm ba mẹ chịu không?

Tiêu Chiến biết Nhất Bác bận chuyện gì chắc chắn sẽ từ chối lời thỉnh cầu từ anh. Tiêu Chiến chỉ muốn thử lòng hắn một chút nhưng nhận lại chỉ toàn là sự thất vọng

Cố gắng kiềm nén khó chịu trong lòng xuống, Tiêu Chiến tiếp tục nhỏ giọng lên tiếng

- Vậy nếu ngày mai em bận thì anh sẽ đi một mình

Không hiểu sao Vương Nhất Bác lại nhìn thấy trong mắt anh toàn là tia thất vọng. Hắn phải làm sao đây? Thật sự là quá rối đối với hắn, vì lựa chọn không nói thật với anh cho nên hắn mới phải khó xử như hiện tại không phải sao

- Bảo bối, em yêu anh lắm có biết không

Đó là lời khẳng định của Nhất Bác cho ai đó hài lòng xoa dịu đi sự thất vọng của anh. Nhất Bác muốn nói lời yêu với anh vì hắn muốn anh biết dù cho hắn có như thế nào đi chăng nữa... người hắn yêu mãi mãi cũng chỉ có một mình Tiêu Chiến không thể thay đổi

Tiêu Chiến chọn cách im lặng không nói nữa, anh biết nếu càng nói ra thì sẽ làm cho hắn càng khó xử thêm thôi

Cả hai giữ nguyên trạng thái im lặng, khó xử, từ bao giờ mà trên bàn ăn đã không còn tiếng cười rộn rã xen lẫn hạnh phúc của cả hai

———

Hôm nay là ngày đính hôn của Vương Nhất Bác. Buổi sáng, Tiêu Chiến thức dậy thật sớm chuẩn bị hành lý của mình để về quê với ba mẹ. Tâm trạng của anh hiện giờ rất bức bối, anh muốn chạy trốn khỏi nơi đây càng sớm càng tốt. Nếu anh còn ở tại đây, chứng kiến người mình yêu cùng người khác đính hôn có lẽ anh sẽ khóc mất

Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt, ngước nhìn đồng hồ chỉ mới 6 giờ sáng, ánh mắt hắn di chuyển tới thân hình của người thương không khỏi thắc mắc

Sao anh chuẩn bị vali sớm như vậy kia chứ. Anh là muốn rời đi sớm như vậy sao?

Hắn nửa muốn giữ anh lại để ngày mai đi cùng hắn nửa lại muốn anh đi hôm nay để anh không phát hiện đến việc sai trái mà bản thân đang làm sau lưng anh... cảm giác bây giờ của hắn tràn đầy tội lỗi

- Bảo bối, sao anh dậy sớm như vậy? Anh muốn đi sớm hay sao?

- Ừm...

- Em chở anh ra sân bay có được không?

- Không cần, chắc hẳn hôm nay em rất bận nên anh không muốn làm phiền em

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói với tông giọng giận dỗi, hắn gấp gáp bước xuống giường tiến tới từ phía sau ôm ai kia vào lòng, hôn khắp mặt cùng cần cổ của anh để xoa dịu sự bất an trong lòng hắn

- Anh giận em sao?

- Em nghĩ tại sao anh phải giận em?

- Em không biết

- Vậy chứng tỏ là anh không giận em

Nghe anh lên tiếng khẳng định nhưng không làm cho hắn bớt hoảng loạn, cố gắng điềm tĩnh ôn nhu lên tiếng

- Bảo bối, em muốn đưa anh ra sân bay có được không?

- Anh nói là không cần kia mà

Tiêu Chiến vì khó chịu trong lòng mà lớn tiếng với Nhất Bác, nhận thấy mình có hơi lỡ lời nên anh nhỏ nhẹ nói với hắn

- Anh sẽ tự đi một mình, em đừng lo lắng

Vương Nhất Bác im lặng không nói vẫn cứ ôm hôn anh không muốn rời

Sau khi kéo vali ra khỏi căn hộ chung cư, Tiêu Chiến bắt một chiếc taxi, một đường lên xe không quay lại nhìn Nhất Bác

Vương Nhất Bác cảm giác buồn bực cùng lo lắng trong lòng nhưng không hiểu rõ nguyên nhân thái độ của anh như hiện tại là như thế nào

Không lẽ anh đã biết rồi

Hoặc có thể là không biết

Nhưng thái độ như vậy là vì cái gì?

———

Tại buổi lễ đính hôn, Vương Nhất Bác cảm giác lo lắng trong lòng không yên, vẫn còn một tiếng đồng hồ nữa mới tới buổi lễ đính hôn, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Chiến, hơn ai hết bây giờ hắn muốn được nghe giọng nói của anh.

Điện thoại đổ chuông liên tục nhưng tuyệt nhiên anh không bắt máy. Trong lòng như có lửa đốt, cảm giác lo lắng dâng tràn trong tim, Vương Nhất Nác không suy nghĩ nhiều liền tìm số liên lạc với ba mẹ Tiêu

- Alo Nhất Bác

- Dạ, con chào dì, Tiêu Chiến đã về tới nhà chưa dì?

- Tiểu Tán sao? Dì không nghe nó nói sẽ về nhà, có chuyện gì không con?

- Anh ấy không về nhà hả dì, có khi anh ấy không nói với dì vì anh ấy muốn về bất ngờ đó ạ

- Nhất Bác, lúc nãy dì có gọi điện cho Tiểu Tán, nó nói đang đi làm không có thời gian để về nhà. Hai đứa giận nhau sao?

Vương Nhất Bác nghe mẹ Tiêu nói anh không về nhà tim hắn khẽ hẫng lên một nhịp. Nếu anh không về nhà thì anh đã đi đâu kia chứ.

Nhất Bác luyên thuyên hỏi thăm sức khỏe của ba mẹ Tiêu thêm vài câu liền ngắt kết nối điện thoại

Càng nghĩ hắn càng lo lắng cho anh nhiều hơn. Nhất Bác điên cuồng gọi điện thoại cho anh, miệng không ngừng cầu nguyện cho anh không được có chuyện gì xảy

Sau một lúc điên cuồng gọi điện, cuối cùng anh cũng bắt máy, Vương Nhất Bác mừng rỡ gấp gáp lên tiếng hỏi anh

- Bảo bối, anh đang ở đâu?

- ...

- Thỏ ngốc, anh nói anh về Trùng Khánh sao anh lại không về, em có gọi điện hỏi mẹ của anh mới biết được anh không hề về đó

Tiêu Chiến vẫn giữ trạng thái im lặng nghe ai kia hỏi han liên tục làm cho hắn có chút khó hiểu, Nhất Bác cố gắng lắng nghe động tĩnh bên Tiêu Chiến, có tiếng sóng biển cùng tiếng gió...

Không lẽ là anh đang đi dạo biển sao?

- Tiêu Chiến, anh đang ở đâu, nói cho em biết đi mà, em rất lo lắng cho anh

Lần đầu tiên Vương Nhất Bác lo lắng gọi tên anh liên tục như vậy, tại sao hắn lại nghe tiếng sóng biển kia chứ, anh đang ở đâu sao lại không mở miệng nói chuyện với hắn .

Vương Nhất Bác không hề biết anh đang suy nghĩ gì hay có giận hắn vì chuyện gì hay không

Đến lúc này Tiêu Chiến mới chịu mở miệng gọi tên cậu

- Nhất Bác

- Em nghe bảo bối, nói cho em biết anh đang ở đâu có được không?

- Anh đánh rơi trái tim anh ở đâu rồi, anh tìm kiếm nãy giờ nhưng không thấy

Tim Nhất Bác như bị ai bóp nghẹn khi nghe người yêu của hắn nói như vậy. Bảo bối của hắn đang nghĩ gì vậy chứ

- Bảo bối, anh đang nói gì em nghe không hiểu?

- Hôm nay anh đi dự lễ đính hôn của một người bạn, lúc ra về anh có để quên một thứ, anh tìm rất lâu rồi vẫn chưa tìm thấy

Vương Nhất Bác nghe anh nói như thế cảm giác như anh đã biết được điều gì đó mà hắn cố giấu rồi chăng.

Không được, hắn không muốn đính hôn nữa, hắn chỉ muốn chạy đến bên cạnh thỏ nhỏ của hắn mà ôm chầm lấy ai kia, Vương Nhất Bác cảm giác mình điên thật rồi, sao lại lựa chọn việc đính hôn trong khi hắn rất yêu anh kia chứ. Nếu Nhất Bác đánh mất Tiêu Chiến lần này có thể cả đời hắn sẽ sống trong ân hận dằn vặt. Hắn không thể bỏ mặc anh lúc này được

Tiêu Chiến cảm thấy mình nói quá đủ rồi, anh âm thầm tắt máy, trái tim của anh đã đau đến tê dại, anh không còn sức gắng gượng được nữa. Người yêu của anh, tình yêu của anh sau hôm nay sẽ thuộc về người khác, chỉ nghĩ như vậy thôi anh lại không cầm được nước mắt lăn dài trên mặt. Miệng không ngừng lẩm nhẩm

Nhất Bác tạm biệt

Vương Nhất Bác sau khi bị anh ngắt kết nối trước làm cho hắn càng thêm khó chịu. Nước mắt không tự chủ mà rơi luôn rồi. Bảo bối của hắn đang ở đâu kia chứ, lỡ như... hắn không dám nghĩ đến hai từ "lỡ như" được nữa.

Hắn nhớ đến có lần bản thân có cầm lấy điện thoại của anh để kết nối định vị trong máy hắn vì đơn giản Nhất Bác là sợ thỏ con nhà hắn đi lạc đâu đó. Trong đầu lóe lên tia hi vọng, hắn nhanh chóng cầm điện thoại mở định vị tìm kiếm vị trí của anh. Khi xác định được nơi ở của Tiêu Chiến, Nhất Bác nhanh chóng chạy ra ngoài lái xe đi kiếm người... bỏ mặc buổi đính hôn chưa kịp diễn ra

Mẹ Vương trông thấy Nhất Bác đang gấp gáp muốn đi đâu đó liền nhanh chóng lên tiếng hỏi hắn

- Nhất Bác... con định đi đâu, sắp đến giờ làm lễ đính hôn rồi đó?

- Con xin lỗi mẹ, con có việc quan trọng phải làm ngay

-----

Tiêu Chiến sau khi tắt điện thoại, ánh mắt nhìn xa xăm vào những con sóng vỗ ngoài biển kia, nếu Nhất Bác tìm thấy anh thì có thể sự lựa chọn của anh là ở bên hắn mãi mãi không cách rời, dù cho gia đình hắn không thể chấp nhận được anh đi chăng nữa anh cũng không quan tâm đến... chỉ cần anh có hắn và hắn có anh là đủ rồi

.
.
.

./. Bùa yêu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip