Chương 33
- Lặng...
.
.
.
Buổi trưa trong khi Vương Nhất Bác ra ngoài ăn cơm cùng với Lâm Nhã Hân thì có một Tiêu thỏ nào đó đói bụng không thể chịu được, muốn ăn nhưng không có ví tiền, khổ không nói nên lời.
Anh phân vân không biết có nên gọi điện thoại cho Thiên Minh nhờ y đem dùm cái ví của mình qua hay không?
Như thế liệu có làm phiền anh ấy không nhỉ?
Đang suy nghĩ đấu tranh tư tưởng giữa việc gọi hay không gọi cho người ta để cầu cứu... điện thoại trong túi khẽ rung, là Thiên Minh gọi tới, Tiêu Chiến mỉm cười nhấn nút nhận cuộc gọi
- Alo, anh Thiên Minh
- Em đói chưa? Đang làm gì?
- A... em đang nghỉ trưa, rất đói luôn
Tiêu thỏ dẩu môi ủy khuất, có tiền đâu mà được ăn cơm trưa tự nhiên có người quan tâm nên phải kể khổ một xíu
Thiên Minh nhận thấy người thương đang than thở ủy khuất liền bật lên tiếng cười khẽ rồi nhanh chóng lên tiếng
- Xuống dưới đi anh đang ở trước cổng công ty chờ em
- A... chờ em một chút
Tiêu thỏ hí hửng, sắp được ăn rồi, sáng nay bụng có chút đau nên bây giờ hơi mất sức một chút, phải ăn mới mau khỏe được. Anh đứng dậy mặc áo khoác chuẩn bị mở cửa bước ra ngoài
Bước xuống cổng công ty, Tiêu Chiến dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm, Thiên Minh đang ngồi trên ghế đá dưới tán cây bên kia đường vẫy tay với anh. Tiêu Chiến mỉm cười thật tươi ba bước dồn một chạy thật nhanh tới bên cạnh y.
Thiên Minh vì lo cho sức khỏe của Tiêu Chiến lại trông thấy anh đi vội vã liền đứng dậy thật nhanh bước tới đỡ ai kia không để Tiêu Chiến bị ngã được
- Em đi từ từ thôi, ngã thì anh biết làm sao
Thiên Minh vừa đỡ Tiêu Chiến vừa lên tiếng trách mắng nhưng đâu đó vẫn là giọng cưng chiều
Tiêu Chiến nhìn Thiên Minh rồi mỉm cười lên tiếng
- Em lớn rồi mà sao ngã được
- Ngồi xuống đây với anh
Thiên Minh kéo Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh mình rồi bày ra thức ăn, toàn là những món ăn mà Tiêu Chiến thích.
Hai mắt Tiêu thỏ sáng rực rỡ, nhanh chóng cầm đũa gắp thức ăn cho vào miệng khẽ nhai, khuôn mặt không giấu được vẻ hạnh phúc.
Thiên Minh đưa tay vuốt ve lọn tóc đang lòa xòa trước trán Tiêu Chiến nhỏ giọng quan tâm
- Đói lắm sao?
- Ừm... rất đói
Thiên Minh không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ một bên bồi người thương ăn trưa.
Tiêu Chiến, nếu anh không thể ở bên em như người yêu thì anh chấp nhận làm người anh trai tốt, ở bên em chăm sóc em có được không. Nếu như có một ngày em mở lòng ra với anh thì đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất.
Một màn ăn uống vui vẻ của Tiêu thỏ cùng với Thiên Minh được thu vào tầm mắt của Vương Nhất Bác không xót một chi tiết nào...
Buổi trưa khi đi ăn với Nhã Hân, Nhất Bác có mở camera trong phòng làm việc của mình để quan sát Tiêu Chiến, nhìn bộ dáng cứ xoa xoa bụng, môi lại chu chu ủy khuất vì đói bụng rất đáng yêu làm cho Vương Nhất Bác không tự chủ được mà bật lên tiếng cười khẽ.
Vương Nhất Bác đã cố tình ăn nhanh nhất có thể rồi mua thêm một phần thức ăn cho thỏ ngốc kia. Giờ thì hay rồi, người ta đã có người yêu cạnh bên chăm sóc như thế còn cần đến hắn hay sao?
Vương Nhất Bác tự mắng thầm bản thân mình ngu ngốc, một con người vô sỉ như Tiêu Chiến mà hắn còn để tâm đến, chẳng phải hắn rất hận anh hay sao?
Nhưng Vương Nhất Bác vẫn không ngờ bản thân dù có lạnh nhạt như thế nào thì cũng không giấu được trái tim đang đập loạn nhịp vì Tiêu Chiến, Nhất Bác vậy mà vẫn còn yêu Tiêu Chiến nhiều đến như vậy.
Đứng từ xa nhìn Tiêu Chiến cùng Thiên Minh nói cười với nhau, hắn tức giận nắm chặt túi thức ăn trong tay bước tới dứt khoát quăng thẳng vào thùng rác gần đó rồi một đường quay người bước thật nhanh vào công ty.
———
Sau bữa cơm trưa, Tiêu Chiến nhẹ nhàng mở cửa phòng Vương tổng ló chiếc đầu nhỏ nhìn vào, không biết ai kia đã về chưa... Tiêu Chiến trong lòng tự mắng bản thân lo nhiều, việc Vương Nhất Bác đi ăn với hôn thê của hắn thì làm sao có thể về sớm cho được.
Đang miên miên suy nghĩ thì ánh mắt của anh chạm vào đôi mắt sắc lạnh của Vương Nhất Bác, khuôn mặt đằng đằng sát khí của Vương tổng làm cho Tiêu Chiến cảm giác run sợ khẽ lên tiếng
- Ch... chào Vương tổng
- Anh đi đâu giờ này mới về?
- Dạ tôi ra ngoài đi ăn
Tiêu Chiến lí nhí đáp lời nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa muốn buông tha
- Tôi cho phép anh ra ngoài ăn hay sao? Có nhân viên nào lại có thể để sếp tổng của mình ngồi chờ như anh hay không?
- Tôi chỉ đi ăn thôi mà, với lại giờ nghỉ trưa tôi có quyền ra ngoài chứ. Bây giờ Vương tổng muốn tôi làm gì thì cứ nói tôi sẽ làm
- TIÊU CHIẾN
Vương Nhất Bác tức gọi lớn tên anh, từ bao giờ mà sếp nói một câu anh ta cãi lại một câu như vậy, có tình yêu mới lại còn là chủ tịch nữa nên anh không còn coi hắn ra gì có phải không?
Muốn rời khỏi tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ, để xem tôi hành hạ anh như thế nào
- Từ nay tôi cấm anh ra ngoài khi chưa có lệnh của tôi, buổi trưa anh tự đưa cơm đi mà ăn. Anh nên nhớ, trong hợp đồng có ghi anh phải làm cho tôi 24/24 không phải sao
- ...
- Đừng để tôi phải nhắc lại với anh nhiều lần, thứ nghèo hèn vô sỉ, chỉ thích bám người có quyền có tiền như anh làm cho tôi rất kinh tởm
Tiêu Chiến đứng hình với lời sỉ nhục của Nhất Bác, trong lòng nghẹn ngào đau nhói nhưng vẫn cố giữ lấy bình tĩnh trên khuôn mặt. Anh khẽ gật đầu chậm rãi bước qua bàn làm việc của mình
Vương Nhất Bác quan sát thái độ của Tiêu Chiến, hắn nhận thấy anh có vẻ mặt dày không có phản ứng với lời sỉ vả của hắn liền tiếp tục lên tiếng
- Anh đứng bên cạnh bàn làm việc của tôi, không cho phép anh ngồi nữa. Tôi bỏ tiền ra thuê anh thì anh phải xứng đáng với từng đồng mà tôi bỏ ra chứ không phải lên công ty của tôi để được ngồi nhàn hạ như thế
Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên thái độ im lặng không nói gì của mình. Anh cứ nghĩ rằng Nhất Bác muốn anh qua công ty của hắn, ở trong phòng làm việc chỉ để nghe hắn buông những lời cay độc. Như thế nào cũng được cả, nếu cứ tiếp tục như vậy sau này khi rời đi rồi anh không cần phải áy náy hay suy nghĩ nhiều
Vương Nhất Bác cúi đầu chăm chú đọc tài liệu trên bàn không thèm quan tâm đến anh nữa.
Tiêu Chiến vẫn đứng bên cạnh hắn, vì sức khỏe còn rất yếu lại đứng lâu nên cơ thể nặng trĩu rất mệt mỏi, mồ hôi trên trán thay phiên nhau chảy xuống ướt đẫm cả hai bên mặt và cổ mặc dù trong phòng có điều hòa và nhiệt độ luôn giữ ở mức mát mẻ không đến nổi nóng bức.
Vương Nhất Bác nhận thấy ai kia vẫn kiên trì im lặng đứng một chỗ liền liếc ánh mắt nhìn qua, trông thấy khuôn mặt anh trắng bệch, mồ hôi đầm đìa tuôn không ngừng làm cho hắn cảm thấy có phần xót lòng nên Vương Nhất Bác đã ra hiệu cho Tiêu Chiến trở về bàn làm việc của anh
Tiêu Chiến gật đầu nhẹ rồi bước trở về bàn làm việc của mình.
Cánh cửa phòng làm việc của Vương Nhất Bác khẽ bật mở, Lâm Nhã Hân từ bên ngoài nhanh chóng bước vào bên trong, cô khẽ liếc mắt nhìn qua Tiêu Chiến rồi nhếch môi cười khẽ. Lâm Nhã Hân tiến tới bên Nhất Bác buông lời làm nũng
- Nhất Bác, hai tuần nữa là tới ngày cưới của chúng ta rồi, tối nay em muốn mời toàn thể nhân viên công ty đi ăn một bữa để thông báo có được không?
- Được theo ý em
Đối với Lâm Nhã Hân, hắn xem cô vừa là ân nhân vừa là hôn thê nên mọi thứ Nhã Hân muốn... hắn đều có thể đáp ứng vô điều kiện
Nhã Hân vui mừng lắm, cô đứng nói chuyện với Nhất Bác vài câu rồi nhanh chóng bước ra bên ngoài muốn thông báo với tất cả mọi người trong Công ty. Trước khi đi cô quay sang nhìn Tiêu Chiến
- Anh Tiêu, mời anh tối nay đi ăn cùng mọi người. Tôi và Nhất Bác sắp kết hôn nên chúng tôi muốn đãi mọi người một bữa cơm thân mật
Tiêu Chiến không dám nhìn lên, nghe Nhã Hân nói như vậy làm cho tim anh đau nhói, cố đè nén cảm xúc của bản thân xuống. Khó khăn lắm anh mới phát ra một tiếng
- Được
Vương Nhất Bác nhìn thái độ của anh có một chút nhói trong lòng nhưng hơn ai hết hắn vẫn là đắc ý nhiều hơn
———
Buổi tối tại nhà hàng Thiên Thanh
- Mọi người cùng nâng ly chúc mừng Vương tổng và Vương phu nhân của chúng ta nào
- Chúc mừng Vương tổng cùng Vương phu nhân
Tiêu Chiến cũng nâng ly chúc mừng nhưng anh không uống được, bác sĩ có dặn anh... vì mới vừa phẫu thuật, cơ thể chưa hồi phục hoàn toàn cho nên vẫn phải kiêng cữ những chất kích thích như bia, rượu, thuốc lá và những thức ăn có dầu mỡ cho nên anh mới không dám uống rượu cùng mọi người
Vương Nhất Bác ngồi phía đối diện của anh cũng không uống rượu, vì sức khỏe của Nhất Bác cho nên Nhã Hân không muốn hắn động đến thức uống có cồn mà chỉ đưa qua cho Nhất Bác một ly nước lọc
- Anh chỉ được uống nước lọc thôi
- Anh biết rồi
Lâm Nhã Hân mỉm cười nhìn hắn, cô quay qua cầm ly rượu đưa tới trước mặt Tiêu Chiến
- Anh Tiêu, có thể uống với tôi một ly hay không?
- Tôi không uống được bia rượu
- Anh không nể mặt tôi sao - Nhã Hân tiếp tục công kích
Vương Nhất Bác cũng ngồi đối diện liếc ánh mắt quan sát Tiêu Chiến
Tiêu Chiến cảm thấy nếu bản thân cứ từ chối liên tục cũng không tốt, uống một ly rượu thôi chắc cũng không sao đâu có phải không? Anh nhẹ gật đầu đồng ý rồi cầm lấy ly rượu của mình lên môi nốc cạn trước ánh mắt vui vẻ của nhiều người còn lại
Nhã Hân mỉm cười hài lòng tiếp tục mời mọi người dùng bữa
Tiêu Chiến ngồi được một lúc cảm giác cơ thể có gì đó bất ổn, bụng anh cứ vậy mà quặn đau không thể trụ nổi, cảm giác cơ thể có điều bất ổn liền xin phép ra bên ngoài, vội lấy điện thoại ra gọi cho Thiên Minh
Điện thoại của Thiên Minh đỗ chuông được vài tiếng đã có người nhận máy
- Alo Chiến Chiến
- Anh tới đây đón em về được không?
- Em đang ở đâu, anh qua liền
- ...
...
Tiêu Chiến ngắt kết nối điện thoại rồi quay trở lại bàn tiệc, Vương Nhất Bác vẫn đặt ánh mắt lên người anh, hắn cảm thấy Tiêu Chiến hình như không được khỏe thì phải nhưng vẫn ra ngoài để gọi điện thoại cho ai đó... chắc là gọi điện thoại cho Thiên Minh. Vương Nhất Bác nhất thời cảm thấy tức giận bộc phát, hắn đưa ly rượu ra trước mặt Tiêu Chiến lạnh nhạt lên tiếng
- Tiêu Chiến, uống một ly với tôi
- Vương tổng tửu lượng của tôi không tốt nên chắc tôi xin phép về sớm
- Anh không nể mặt tôi, nếu đã muốn về sớm vậy thì chỉ cần uống hết hai ly này anh có thể về
Tiêu Chiến có phần lúng túng đưa ánh mắt nhìn Vương tổng
- Không uống có được không ạ?
- Không nể mặt tôi thì anh đừng mong về sớm
Tiêu Chiến nghe Nhất Bác lạnh lùng nói như vậy, anh không muốn cứ ngồi ở đây dây dưa nhìn hai người họ ân ân ái ái liền gật đầu đồng ý. Anh đưa tay nhận lấy ly rượu rồi đưa lên môi uống cạn liên tiếp hai lần đúng như sự đòi hỏi của Nhất Bác. Vừa uống xong cảm giác bụng anh lại càng quặn thắt. Anh nhanh chóng đứng dậy xin phép ra về.
Vừa bước ra tới cửa, Tiêu Chiến cảm giác đầu óc choáng váng tối đen, anh không thể trụ nổi bản thân mà ngã nhào xuống sàn nhà...ngất xỉu
- TIÊU CHIẾN
Vương Nhất Bác nhìn theo bóng lưng Tiêu Chiến, không ngờ anh lại ngất xỉu như thế làm cho hắn cảm giác đau nhói, hơi thở trì trệ không thông vì lo lắng cho người kia, hắn đứng dậy thật nhanh chạy tới đỡ lấy ai kia ôm vào lòng, gương mặt lo lắng nhấc bổng Tiêu Chiến lên, chưa kịp bước đi thì Thiên Minh đã xuất hiện dành người... y không nói gì một đường đưa Tiêu Chiến lên xe thẳng hướng bệnh viện
Vương Nhất Bác nhìn theo, không hiểu cảm giác của hắn bây giờ là gì... là vẫn còn yêu nhiều như vậy nên mới đau lòng có đúng không?
.
.
.
./. Bùa yêu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip