Chương 40

- Giãi bày...

.
.
.

Vào tới phòng khách sạn, Tiêu Chiến bước đến chiếc ghế nằm ngay cửa sổ ngồi xuống. Anh muốn cùng hắn giải quyết rõ ràng một lần trước khi Vương tổng kết hôn cùng thư ký Lâm và có thể buông tha cho anh

- Mời ngồi Vương tổng - anh chỉ chiếc ghế đối diện mình ý muốn Vương Nhất Bác ngồi xuống

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn bước đến trước mặt Tiêu Chiến kéo người đứng lên rồi xoay người ngồi xuống ghế của Tiêu Chiến còn bạn thỏ nhỏ vì bất ngờ cùng với sợ ngã mà đưa tay ôm chặt cổ Nhất Bác, bé thỏ bị ôm đột ngột nên đã ngồi trên người Vương tổng, hai chân để qua hai bên, nhất thời la lớn, giãy giụa phản kháng

- Cậu làm cái gì vậy hả? Ngồi như vậy sao nói chuyện được

Mặc cho Tiêu Chiến giãy giụa không muốn nhưng không làm cách nào thoát khỏi gọng kiềm vững chắc của Vương Nhất Bác đành bất lực ngồi yên, mắt lườm Vương Nhất Bác không rời

Vương Nhất Bác không muốn phải dỗ dành Tiêu Chiến bằng lời nói nữa, cứ trực tiếp ôm người, hắn thực sự rất nhớ Tiêu Chiến lắm rồi, nhớ cả mùi hương trên cơ thể của đối phương. Mặc kệ anh có cho phép hay không hắn vẫn cứ làm càn trước rồi tới đâu thì tới, dù sao Vương Nhất Bác biết rõ Tiêu Chiến còn yêu mình rất nhiều. Nếu anh chấp nhận Thiên Minh thì đâu thể để y trở về một mình mà thả anh đi với hắn, thành ra Vương Nhất Bác chọn cách làm liều, tiền trảm hậu tấu

Vương Nhất Bác nghĩ vậy, không suy nghĩ nhiều trực tiếp cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Tiêu Chiến, vừa hôn hắn vừa đưa tay lần mò cởi tất cả nút áo của anh ra

- Cậu làm gì vậy? Thả tôi ra

Tiêu Chiến không chấp nhận hành động của Vương Nhất Bác nên nhất mực phản kháng nhưng không làm cho hắn nhụt chí dừng lại, hắn càng hôn Tiêu Chiến mạnh bạo hơn

- Anh không cần phản kháng, từ nay trở đi em sẽ không bao giờ buông tha cho anh, có chết cũng phải chết trên người em mới thoả đáng

Dừng lại, hôn lên bờ ngực trắng ngần của Tiêu Chiến, hắn lại nói tiếp

- Tiêu Chiến, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi

Tiêu Chiến vì từ lâu rồi không có gần gũi với Vương Nhất Bác nên bây giờ phản ứng cơ thể của anh lại đi ngược lại với lý chí của chính mình

- Aaa... Vương tổng, dừng lại đi

Vương Nhất Bác không muốn nghe Tiêu Chiến nói gì nữa cả, bao nhiêu tức giận, ghen tuông cùng nhung nhớ giờ đây dồn lại như cơn bão lớn mà ra sức càn quét trên cơ thể anh.

Hắn ngước nhìn khuôn mặt đang đỏ lựng của Tiêu Chiến khẽ mỉm cười, sau đó di chuyển nụ hôn qua tai anh mà liếm mút, tai là bộ phận nhạy cảm nhất của anh nên làm Tiêu Chiến khẽ rụt người lại. Hơi thở dồn dập của anh đánh thẳng vào đại não của Nhất Bác làm cho hắn càng muốn nhiều hơn chứ không muốn dừng lại nữa.

- Aaa, Nhất Bác, chúng ta dừng... dừng lại nói chuyện, được không?

- Làm xong rồi nói chuyện sau

Tiêu Chiến như thấy Vương Nhất Bác không muốn dừng lại mà cứ tiếp tục chu du mưa hôn trên cơ thể anh. Hai tay hắn như gọng kiềm vững chắc ôm lấy anh làm cho Tiêu Chiến không thể nào thoát ra được. Giờ đây Tiêu Chiến cũng mặc kệ mọi chuyện mà đi theo cảm xúc của mình thôi, sóng tình dục vọng đã dâng trào trong cơ thể hai người không ai muốn dừng lại nữa

Thôi thì cứ tham lam một lần cuối, sau này mọi chuyện tới đâu thì tới

Anh ưỡn người đưa ngực của mình tới ngay miệng Vương Nhất Bác muốn được cậu hôn nhiều hơn. Nhất Bác mỉm cười đón lấy hạt đậu nhỏ nhẹ nhàng liếm mút, hắn di chuyển nụ hôn trên ngực anh, nhìn thấy một vết thương nhỏ ngay ngực của Tiêu Chiến chưa liền sẹo hẳn, Vương Nhất Bác dừng lại ngắm nhìn, nước mắt hắn bỗng tí tách rơi xuống khi nghĩ tới những chuyện đã qua, hắn hôn nhẹ nhàng lên vết thương vừa khóc.

Trông thấy Vương Nhất Bác vừa nhìn chằm chằm vết thương trên ngực mình vừa rơi nước mắt, Tiêu Chiến khẽ chậc lưỡi một cái, sau đó nâng cằm hắn lên, đặt trên môi hắn nụ hôn mạnh bạo

Hai đôi môi vừa chạm vào nhau thì như nam châm hút chặt, Vương Nhất Bác lập tức đưa lưỡi mình vào trong khoang miệng Tiêu Chiến mà càn quét đùa giỡn. Nhất Bác cảm nhận được anh đã đáp trả lại nụ hôn của mình, hạnh phúc dâng trào trong tim. Khi hai đôi môi tách nhau ra Tiêu Chiến khẽ thì thầm bên tai Nhất Bác

- Nhất Bác, nếu như cậu đã muốn như vậy thì cứ làm như cậu muốn đi

Vương Nhất Bác nghe bảo bối nhỏ động tình bày tỏ cảm xúc với mình mà không phản kháng nữa làm cho trái tim mềm nhũn, hắn ngước mắt nhìn anh mỉm cười hạnh phúc

Tiêu Chiến khẽ nhấc chiếc mông của mình lên thuận thế cho Nhất Bác kéo chiếc quần dài cùng quần nhỏ ra khỏi cặp mông cong mẩy của anh

Vương Nhất Bác nhìn một màn này, tâm trí càng hăng mà hôn khắp nơi trên cơ thể Tiêu Chiến, một tay hắn để sau lưng anh vuốt ve, tay còn lại trượt xuống mông của thỏ nhỏ nhào nặn, đôi bồng đào mềm mịn của anh nằm gọn trong tay Nhất Bác làm cho hắn như muốn phát điên, lâu lâu tay cậu trượt xuống rãnh mông chạm tới miệng huyệt mà mà nhẹ nhàng xoa nắn làm Tiêu Chiến giật nảy mình, mông anh cong lên một vòng.

Vương Nhất Bác đứng dậy, ôm lấy Tiêu Chiến một đường đi thẳng đến chiếc giường kingsize đặt anh nằm xuống, hắn vội cởi bỏ hết những thứ vướng víu trên cơ thể mình rồi phủ thân thể to lớn trên người anh tiếp tục hôn môi. Nụ hôn mang tính chiếm hữu cùng dục vọng.

Sau khi cảm thấy khuyếch trương đã đủ, Vương Nhất Bác đưa tính khí nóng bừng cương trướng của mình để ngay miệng huyệt của anh nhưng chưa đưa vào, ngước mắt nhìn thỏ ngốc dưới thân, khẽ mỉm cười

- Thỏ ngốc, anh đã từng làm chuyện này với ai khác ngoài em chưa?

Tiêu Chiến khó chịu, vặn vẹo eo như muốn được nhiều hơn, miệng huyệt đói khát mấp máy... gì vậy chứ? Đang cao trào lại đi hỏi những chuyện không đâu vào đâu, mặc dù cơ thể đã rất khó chịu rồi nhưng trong lòng Tiêu Chiến vẫn chưa thể tha thứ cho Vương Nhất Bác vậy là anh lên tiếng khiêu khích

- Có, sao vậy? Cậu không chấp nhận được sao?

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy, máu nóng nổi lên, hắn thúc mạnh tiểu bác đang cọ cọ trước miệng huyệt của Tiêu Chiến thật mạnh, đâm sâu

Tiêu Chiến bất ngờ bị tấn công như thế không chịu được hét lớn

Vương Nhất Bác tức giận mạnh bạo luân động trong người ai kia

- Vương Nhất Bác, chậm thôi

- Có thật là anh đã từng làm như thế này với người khác không?

Tiêu Chiến cảm giác bản thân chơi ngu rồi, dù sao quân tử trả thù mười năm không muộn, anh không thể ngu ngốc chọc giận đối phương, chẳng phải người thiệt thòi sẽ luôn là mình hay sao, nghĩ rồi Tiêu Chiến nhỏ giọng nức nở

- Không có, cậu nhẹ thôi

- Có thật là không có không?

- Thật mà

Nghe Tiêu Chiến khẳng định, lúc này cơ thể Vương Nhất Bác mới được thả lỏng, hắn buông tiếng cười trầm thấp, hôn lên khắp mặt Tiêu Chiến như lấy lòng, sau đó mới dịu dàng cùng người dây dưa

Vương Nhất Bác hết một lần lại thêm một lần, tham lam chiếm cứ cơ thể Tiêu Chiến cho đến hơn nữa đêm mới chịu dừng lại

Sau khi làm vệ sinh cá nhân cùng thay quần áo cho Tiêu Chiến được thoải mái, lúc này hắn mới nằm trên giường ôm người trong lòng

Khẽ đặt nụ hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trầm giọng nói

- Xin lỗi bảo bối của em

Tiêu Chiến không còn sức lực mắng chửi Vương Nhất Bác chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng rồi nhắm mắt dụi đầu vào ngực Vương Nhất Bác, an ổn ngủ say

.
.
.

./. Bùa yêu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip