Chương 43 (END)

- Hạnh phúc...

.
.
.

Trùng Khánh

Vương Nhất Bác lái xe chạy thẳng vào sân nhà của Tiêu Chiến, anh nhanh chóng mở cửa bước xuống gọi lớn ba mẹ mình, nhìn thỏ nhỏ phấn khích như thế làm cho Vương Nhất Bác cũng cảm thấy vui lây

Vương Nhất Bác mở cửa xe sau, khệ nệ lấy ra một đống quà muốn tặng cho ba mẹ vợ tương lai để lấy lòng

- Em mua gì nhiều vậy?

Tiêu Chiến tròn mắt ngạc nhiên hỏi hắn, mấy ngày này anh đâu có trông thấy hắn ra bên ngoài mua đồ gì đâu? Sao bây giờ lại...

Vương Nhất Bác rất thản nhiên trả lời

- Em mua một vài món đồ muốn tặng ba mẹ Tiêu, mau mau tới giúp em

Tiêu Chiến nheo mắt nhìn Vương Nhất Bác không rời, cái gì mà "ba mẹ" chứ? Ai cho hắn dám gọi ba mẹ của anh là "ba mẹ" tự nhiên như thế

Nhưng mà chuyện này để sau đi, nghĩ rồi anh lăng xăng chạy tới cầm lấy mấy túi đồ Nhất Bác đưa, anh đi trước vào nhà gọi lớn ba mẹ mình

- Ba, mẹ... tụi con về rồi

Lúc này trong nhà mới có tiếng đáp trả, chính là giọng của mẹ Tiêu

- Tiểu Chiến à? Sao về không nói với mẹ một tiếng để mẹ ra đón

Mẹ Tiêu từ trong nhà bước ra, vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng khi thấy con trai bảo bối của mình về nhà

Ba Tiêu cũng nhanh chóng chạy ra xem khi nghe mẹ Tiêu gọi lớn, nhìn thấy con trai bảo bối, ông xúc động tiến tới ôm con trai vào lòng, vỗ vỗ tấm lưng có hơi gầy của con trai

Vương Nhất Bác đang đứng gần đó nhanh chóng lên tiếng

- Con chào chú dì

Ông bà Tiêu đồng loạt nhìn qua Vương Nhất Bác, cả hai cũng ngạc nhiên không ít sau đó cũng rất niềm nở nói với hắn

- Nhất Bác cũng về chung sao? Vào đây ngồi xuống, đi đường xa chắc mệt lắm đúng không

Ba mẹ Tiêu khi thấy Nhất Bác liền lập tức ngó lơ con trai bảo bối của mình, một bước đem hắn qua ghế ngồi xuống, người thì quạt người rót nước làm cho Tiêu Chiến có chút tủi thân, gương mặt ủy khuất bĩu môi lầm bầm

- Tiểu Chiến, sao con để Nhất Bác của mẹ xách nhiều đồ nặng như thế còn con thì xách hai cái túi nhỏ xíu như vậy thôi sao?

Nghe mẹ Tiêu nói như vậy làm cho Tiêu Chiến càng thêm tủi thân nhiều hơn, anh là con trai cưng của bọn họ đó, không phải Vương Nhất Bác đâu

Tiêu Chiến giận dỗi, bước tới ghế ngồi xuống, đem hai túi đồ để lên trên bàn cúi mặt không nói.

Vương Nhất Bác cảm giác bé thỏ nhà mình cực kỳ trẻ con, anh lớn hơn hắn vài tuổi nhưng tính cách thì như nhỏ hơn hắn rất nhiều tuổi, nghĩ tới đó hắn càng mỉm cười, ôn nhu lên tiếng nói đỡ

- Chú, dì... Chiến Chiến đi đường xa hơi mệt nên con để anh ấy xách hai túi nhỏ thôi. Là do con muốn như vậy, chú dì đừng trách anh ấy

Vương Nhất Bác đưa một đống quà qua trước mặt ba mẹ Tiêu, tươi cười nói

- Con tặng chú dì

Mẹ Tiêu trông thấy nhiều quà thì ái ngại, xua tay liên tục

- Con tặng nhiều như thế thật tốn kém mà, chỉ cần con đưa Tiểu Chiến về đây thăm chúng ta là vui lắm rồi

- Dạ không sao đâu ạ, đây là tấm lòng của ba mẹ con muốn gửi cho chú với dì, chỉ có một vài món quà nhỏ là của con thôi

Nghe nhắc đến ba mẹ của Nhất Bác, ông bà Tiêu trầm ngâm không nói khẽ liếc mắt nhìn qua Tiêu Chiến

- Nhất Bác à, chú dì kh...

Bà Tiêu chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy tiếng chào từ ngoài cửa vọng vào

- Chào anh chị

Ba mẹ Vương từ bên ngoài bước vào lên tiếng chào ông bà Tiêu

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tròn mắt ngạc nhiên, sao... sao ba mẹ Vương lại xuống đây hôm nay cùng lúc với hắn và Tiêu Chiến kia chứ

Ba mẹ Tiêu Chiến có chút sợ hãi cùng lúng túng

- Ông bà mới tới... m.. mời ông bà ngồi

Ba Vương lần đầu tiên xuống nhà Tiêu Chiến, nhìn cảnh vật thiên nhiên xung quanh nhà tâm tình có chút thoải mái. Sống ở thành phố bao nhiêu năm nay, hôm nay coi như hai vợ chồng ông chân chính đi du lịch miền quê một lần cũng khá thú vị

Tiêu Chiến nãy giờ im lặng, tâm tình có chút hồi hộp cùng với lo lắng, anh đưa tay khẽ nhéo Vương Nhất Bác một cái, dùng ánh mắt như đang hỏi chuyện gì đang xảy ra, sao ba mẹ hắn lại xuống đây giờ này kia chứ

Vương Nhất Bác như hiểu ý Tiêu Chiến, hắn khẽ gật đầu một cái sau đó quay qua nhìn ông bà Tiêu, lên tiếng giới thiệu

- Chú, dì... đây là ba mẹ của con

- Ba, mẹ... đây là ba mẹ của Tiêu Chiến

- Chào anh

Ba Vương đưa tay ra như muốn bắt tay với ba Tiêu

Ông Tiêu nhanh chóng chà bàn tay mình vào áo một chút cũng đưa tay ra bắt lại

Mẹ Vương thì tới bên cạnh mẹ Tiêu nắm lấy tay mẹ Tiêu kéo xuống muốn ngồi chung

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến ở bên cạnh cũng không dám nói gì chỉ biết kéo ghế ngồi xuống nghe trưởng bối nói chuyện. Tiêu Chiến có chút căng thẳng.

Mẹ Vương đưa mấy túi quà tới trước mặt mẹ Tiêu

- Chúng tôi xuống đây có chút đột ngột không có gì tặng anh chị, có chút lòng thành mong anh chị nhận lấy cho

- Cảm ơn chị - Mẹ Tiêu đưa tay nhận lấy

- Chuyện lần trước gia đình chúng tôi xin cảm ơn anh chị đã ra tay giúp đỡ - ba Tiêu lên tiếng cảm ơn ông bà Vương

- Không có gì đâu anh Tiêu, tôi nghĩ sống ở đời có luật nhân quả, vì tôi đã giúp đỡ anh chị kịp thời nên con trai anh chị đã giúp...

- E hèm, mẹ

Bà Vương chưa kịp nói hết câu đã nghe Nhất Bác lên tiếng nhắc nhở. Như hiểu ý con trai nên bà Vương cười cười bắt qua chuyện khác

- Không biết hai vợ chồng tôi cùng Nhất Bác ở đây vài ngày có được không anh chị Tiêu?

- Được, được chứ... chúng tôi rất hoan nghênh

Tiêu Chiến khẽ nhéo nhẹ tay Nhất Bác muốn ra ngoài. Nhất Bác hiểu ý gật đầu nhẹ, cả hai xin phép được ra vườn đi dạo

Ba Tiêu cùng ba Vương nói chuyện, không ngờ hai người ba này càng nói chuyện càng thấy hợp nhau đến vậy. Mẹ Vương khẽ nháy mắt muốn rủ mẹ Tiêu xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình. Không khí hòa hợp làm Tiêu Chiến không khỏi cảm thấy ấm áp

Vương Nhất Bác nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Tiêu Chiến siết chặt, dẫn người ra ngoài vườn đi dạo loanh quanh

- Chiến, anh sao vậy?

Tiêu Chiến thật sự xúc động, anh không dám tin có lúc bản thân lại cảm thấy bình yên như hiện tại, nghĩ tới đó thôi là đôi mắt đã thấy rưng rưng rồi

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, nhìn khuôn mặt xúc động đến đỏ bừng của anh thì không khỏi hốt hoảng

- Chiến, anh sao vậy?

- Nhất Bác

Tiêu Chiến không dám ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói

- Cảm ơn anh

Vương Nhất Bác như hiểu ra vì sao bảo bối của mình lại xúc động như vậy, hắn mỉm cười đầy cưng chiều rồi nhích người tới hôn nhẹ lên trán Tiêu Chiến

- Sao lại cảm ơn, tất cả là vì chúng ta xứng đáng có được hạnh phúc như hôm nay

Cả hai ôm lấy nhau, cảm nhận hơi ấm cùng nhịp tim hạnh phúc đều vì nhau mà đập loạt, sau tất cả... cuối cùng không có gì có thể ngăn cản tình yêu mà cả hai nguyện dâng cho đối phương

.
.
.

./. Bùa yêu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip