Chương 7

- Đi làm thêm...

.
.
.

Vương Nhất Bác dựa lưng vào cổng trường chờ Tiêu Chiến từ ký túc xá bước ra. Toàn Phong cùng Thần Dật đã về nhà từ sớm cho nên chỉ còn lại một mình cậu

Đúng lúc Tiêu Chiến từ trong ký túc xá bước ra bên ngoài, anh đi bộ dọc hành lang vỉa hè, Vương Nhất Bác vẫn còn bám phía sau Tiêu Chiến không rời, trong lòng không ngừng thắc mắc

Vì sao Tiêu Chiến không bắt taxi hoặc xe bus mà cứ đi bộ như vậy chứ

Đi được một lúc cuối cùng cũng tới, Tiêu Chiến đứng trước một nhà hàng nhỏ chuyên bán lẩu cay Trùng Khánh mà lần trước Sở Uy đã đưa anh tới đây ăn một lần. Vì đây là công việc đầu tiên sau khi anh tới thành phố, Tiêu Chiến không giấu được vẻ phấn khích, miệng cười tươi nhìn khắp nhà hàng một lượt sau đó mới nhanh chóng bước vào bên trong.

Vương Nhất Bác vẫn còn đứng bên ngoài nhìn Tiêu Chiến đi vào bên trong, anh đang đứng nói chuyện với quản lý sau đó lập tức bước đi đâu đó, lúc trở ra thì anh đã mặc áo đồng phục của nhà hàng, lúc này Vương Nhất Bác mới hiểu ra

Hóa ra là Tiêu Chiến đi làm ở quán lẩu cay Tứ Xuyên này, Vương Nhất Bác đứng khoanh tay, một bàn tay còn đặt trên cằm khẽ xoa xoa rồi trầm ngâm suy nghĩ về điều gì đó

Đúng lúc ánh mắt cậu chạm vào nụ cười tươi rói của Tiêu Chiến khi đứng nói chuyện với khách, trái tim cậu bỗng dưng đập loạn, cậu không ngờ nụ cười kia của Tiêu Chiến lại có lực sát thương đến như vậy, đẹp mê hồn không có bút mực nào có thể tả được nụ cười ấy  

Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân mình điên thật rồi, tại sao lại nhìn Tiêu Chiến mà cảm thấy anh đẹp được chứ. Cậu lắc lắc đầu cố xua tan suy nghĩ kia trong đầu, việc cậu làm là cố gắng tiếp cận đối phương, rồi còn chơi đùa tình cảm của người kia nữa. Nghĩ tới đó, khuôn miệng của cậu nhếch cao, sau đó quay người vẫy một chiếc taxi muốn về nhà

Những ngày sau đó, cứ mỗi lần tan học Tiêu Chiến vẫn đều đặn bước đến nơi làm thêm của mình. Vương Nhất Bác từ khi biết nơi Tiêu Chiến làm việc thì đêm nào cậu cũng lái mô tô đứng ở một góc đường để quan sát anh, hình như việc quan sát Tiêu Chiến vào mỗi tối vô tình lại tạo nên một thói quen mới nơi cậu. Vương Nhất Bác cảm thấy bản thân mình ít đi chơi đàn đúm với bạn bè, cậu cảm thấy không còn thú vị nhiều bằng việc ngắm nhìn Tiêu Chiến vào mỗi tối.

———

Sáng nay, Tiêu Chiến với cơ thể mệt mỏi bước vào trong lớp. Vừa bước tới bàn học của mình anh liền nhanh chóng nằm dài xuống bàn.

Lúc này điện thoại trong túi khẽ đổ chuông, Tiêu Chiến nhanh chóng lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình... là Sở Uy đang gọi cho anh

- Alo tôi nghe

- Chiến Chiến, tối ngày mai em có rảnh không? có thể gặp anh một chút có được không?

- Có chuyện gì không?

- Gặp nhau rồi anh nói với em

- Tôi biết rồi

- Tối mai anh chờ em tại công viên W ngay gần trường của chúng ta

- Ừm

Tiêu Chiến gật đầu đáp ứng xong liền tắt máy cất điện thoại vào trong túi, trong đầu không ngừng có suy nghĩ vì sao Sở Uy lại muốn gặp anh lại còn là ở bên ngoài công viên như vậy, mặc dù trong lòng tò mò không ít nhưng anh cũng nhanh chóng gạt mọi chuyện qua một bên, hiện tại việc học vẫn là quan trọng nhất

———

Buổi tối như mọi ngày Tiêu Chiến vẫn chuẩn bị để đi tới chỗ làm thêm của mình.

Anh đang loay hoay bưng khay thức ăn cho khách liền quay người lại khi nghe tiếng chuông cửa. Vương Nhất Bác từ bên ngoài bước vào kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn ngay gần cửa sổ.

Nhìn thấy cậu, Tiêu Chiến bỗng đứng hình mất mấy giây, ánh mắt to tròn chớp chớp khó hiểu nhìn Vương Nhất Bác

- Cậu tới đây làm gì?

- Tôi tới đây ăn lẩu không được sao?

- Một mình?

- Phải

Tiêu Chiến cảm thấy rất ngạc nhiên khi trông thấy Vương Nhất Bác lại có thể đến đây ăn lẩu một mình như vậy. Đứng thất thần người một lúc, Tiêu Chiến lại trở về dáng vẻ của một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp

- Xin hỏi quý khách muốn dùng gì

Tiêu Chiến vừa hỏi vừa đẩy qua cho Vương Nhất Bác quyển thực đơn làm cho Vương Nhất Bác có chút buồn cười nhưng vẫn cố kiềm nén, cậu là muốn giữ khuôn mặt băng lãnh đối với người ta

- Tôi muốn gọi một cái lẩu cay Trùng Khánh, lấy lẩu uyên ương cho tôi

- Một mình cậu ăn lẩu uyên ương làm gì?

Vương Nhất Bác nhướng mày nhìn Tiêu Chiến

- Từ bao giờ mà nhân viên nhà hàng có thể hỏi khách hàng của mình nhiều đến như vậy?

- A... tôi xin lỗi

Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác rồi cũng nhanh chóng bước tới quầy gọi một cái lẩu uyên ương cho cậu.

Vương Nhất Bác vẫn ngồi chống cằm quan sát Tiêu Chiến, cậu không nghĩ Tiêu Chiến lại có thể đẹp đến như vậy... mặc đồng phục đi làm mà còn đẹp hơn những quần áo hàng hiệu mà bạn bè của cậu vẫn thường hay mặc, nhìn chiếc eo nhỏ của Tiêu Chiến mà xem, có khi nào vòng eo còn nhỏ hơn của con gái không, Vương Nhất Bác mê mẩn nhìn người ta không biết chán, cậu cảm thấy Tiêu Chiến nên có danh xưng mới... là Tiêu mỹ nhân mới đúng, nhìn khuôn mặt cùng nụ cười tươi rói kia đi, quá đẹp

Tiêu Chiến nào biết trong đầu Vương thiếu gia đang bổ não đánh giá anh như thế nào, sau khi nghe tiếng chuông nhỏ, anh nhanh chóng bưng nồi lẩu dọn lên trên bàn của Vương Nhất Bác cùng một số đĩa thức ăn ăn kèm khác, sau đó mới cúi người bốn mươi lăm độ

- Chúc quý khách ngon miệng

Vương Nhất Bác buồn cười nhìn phong cách phục vụ của Tiêu Chiến, cậu đằng hắng hai tiếng rồi nói tiếp

- Cậu ngồi xuống đây ăn lẩu với tôi

Tiêu Chiến trợn tròn mắt nhìn Vương Nhất Bác, mặc dù nhìn mặt đối phương là anh đã muốn đánh lắm rồi nhưng Tiêu Chiến vẫn rất chuyên nghiệp mỉm cười nói với cậu

- Xin lỗi quý khách, quy định của nhà hàng chúng tôi nghiêm cấm nhân viên ngồi ăn chung với khách hàng

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói như vậy, cậu không nói gì nhiều liền nhanh chóng đứng lên tiến tới quầy lễ tân nói gì đó, một lúc sau chủ nhà hàng bước ra tiếp chuyện với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn một màn này cũng thật khó hiểu nhưng cũng dám tò mò nhiều. Vương Nhất Bác mỉm cười với chủ nhà hàng rồi nhanh chóng bước về bàn của mình kéo ghế ngồi xuống trước ánh mắt ngờ nghệch của Tiêu Chiến

- Tiêu Chiến qua đây

- Dạ

Nghe tiếng chủ nhà hàng gọi mình, Tiêu Chiến nhanh chóng chạy vào bên trong. Một lát sau Tiêu Chiến quay trở ra tiến tới bàn Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống bên cạnh. Khuôn mặt phụng phịu không vui làm cho Vương thiếu gia nhìn vào có chút buồn cười

- Cậu ăn đi

- Tại sao cậu lại làm như vậy? Chẳng phải cậu rất ghét tôi không phải sao?

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến mỉm cười

- Sao cậu lại nghĩ tôi ghét cậu, thật ra tôi không hề ghét cậu một chút nào cả, tôi chỉ muốn được làm bạn với cậu mà thôi

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy liền nhướng mày nghi hoặc nhìn Nhất Bác

- Cậu đang có âm mưu gì với tôi sao?

- Làm gì có

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói trúng tim đen của mình liền nhanh chóng lên tiếng lấp liếm cho qua chuyện

- Nào ăn đi, không ngờ khao cậu ăn một bữa thôi mà có thể hỏi nhiều đến như vậy luôn nha

- Có thật là cậu không có ý gì khác?

- Thật mà, ăn đi... cậu hỏi nhiều quá

Tiêu Chiến im lặng không muốn đôi co với cậu nữa. Lúc nãy chủ nhà hàng đã nói anh phải ngồi ăn lẩu chung với Vương Nhất Bác và tuyệt đối không được chọc giận cậu ta... tuy có phần khó hiểu nhưng Tiêu Chiến cũng không dám cãi lại mà gật đầu đáp ứng... đừng nói cái nhà hàng này cũng là của gia đình Vương Nhất Bác, nếu mà thật như vậy thì Tiêu Chiến cũng quá xui xẻo khi làm việc ở đây rồi đi

Tiêu Chiến miễn cưỡng ngồi ăn lẩu chung với Vương Nhất Bác nhưng không mấy vui vẻ, bữa ăn ngượng ngùng cuối cùng cũng đã xong, anh thở phào nhẹ nhõm nhìn qua Nhất Bác

- Cậu có thể về nhà được rồi đó, tôi còn phải quay lại làm việc nữa

Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý, dù sao cậu cũng đã hẹn với mấy đứa bạn thân 9 giờ sẽ đi bar quẩy một bữa nên cậu phải nhanh chóng thanh toán tiền để còn tới điểm hẹn

- Bây giờ tôi phải về có việc rồi hẹn cậu bữa khác chúng ta sẽ cùng nhau ăn lẩu

Tiêu Chiến lườm Vương Nhất Bác nhưng tuyệt nhiên không trả lời. Anh gật gù với cậu cho qua chuyện. Vương Nhất Bác đưa tay ra trước mặt Tiêu Chiến làm cho anh có phần khó hiểu

- Cậu đưa tay ra trước mặt tôi làm gì?

- Đưa điện thoại của cậu đây

- Để làm gì

- Nhanh lên

Nghe Vương Nhất Bác muốn mượn điện thoại của mình làm cho Tiêu Chiến có phần khó chịu nhưng cũng không dám phản kháng chọc giận cậu, anh nhanh chóng lấy điện thoại đưa ra trước mặt Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác cầm điện thoại của Tiêu Chiến bấm số của mình rồi gọi đi, sau đó sẵn tay Vương Nhất Bác lưu số của mình trong danh bạ của Tiêu Chiến rồi trả điện thoại lại cho anh

- Nhấn phím số 1 sẽ là số của tôi đó. Tôi cấm cậu xóa số của tôi, nếu để tôi biết được thì đừng có trách

- Tôi biết rồi, cậu về đi, đừng nói nhiều quá

Vương Nhất Bác mỉm cười rồi nhanh chóng bước tới quầy thanh toán. Tiêu Chiến nhìn theo Vương Nhất Bác chỉ biết lắc đầu... đúng là thiếu gia con nhà giàu, ngông cuồng hết thuốc chữa

Nghĩ rồi Tiêu Chiến lại tiếp tục trở về lại dáng vẻ của nhân viên của nhà hàng, việc đầu tiên vẫn là bắt tay dọn dẹp bàn ăn của Vương Nhất Bác

.
.
.

./. Đừng Đùa Với Lửa

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip