Chương 46
- Anh nhớ em...
.
.
.
Vương Nhất Bác ngồi trong phòng Tiêu Chiến, lưng dựa vào thành tường nhìn thỏ nhỏ mặt mày đỏ lựng, đôi mắt to tròn ngấn nước đang khẽ gọi tên cậu
- Thiếu gia
- Gọi tên anh
- Nhất Bác... aaa...
Tiêu Chiến hai tay quàng qua cổ Vương Nhất Bác, hai chân dang rộng qua hai bên ngồi hẳn trên người Vương thiếu gia, bên dưới tính khí nóng ấm của thiếu gia đang vùi vào động nhỏ của Tiêu Chiến mà khuấy đảo làm cho Tiêu Chiến sướng đến thất kinh bát đảo
- Nhất Bác~ chậm thôi
- Anh nhớ em, bảo bối
- Ưm...
Vương Nhất Bác đưa hai tay nâng lên cặp mông đầy đặn của Tiêu Chiến thúc nhẹ từ dưới lên, động tác cẩn thận sợ chạm đến bảo bối nhỏ của hai người, môi hắn tìm đến môi Tiêu Chiến mà hôn. Hai đôi môi bắt lấy nhau xoay vần mê luyến không muốn rời
Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng rên rỉ cùng thở dốc của cả hai. Ngoài kia có bao nhiêu sóng gió cũng không thể ngăn lại niềm hạnh phúc dậy sóng trong lồng ngực của anh và cậu
- Nhất Bác, yêu anh
- Bảo bối, anh yêu em
Sau cao trào, Tiêu Chiến đang hạnh phúc nằm trong lòng thiếu gia nhà mình, khuôn miệng nhếch cao mỉm cười hạnh phúc
Vương Nhất Bác đưa tay mình nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến đặt lên môi mình hôn nhẹ rồi rời ra
- Chiến, lần sau tôi đưa anh về Lạc Dương ra mắt ông bà ngoại của tôi
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy không khỏi giật mình hoảng hốt, ánh mắt to tròn ngước nhìn Vương Nhất Bác khẽ lắc đầu
Ai lại không biết ông bà ngoại của Nhất Bác nổi tiếng khó tính lại coi trọng lễ giáo, Vương thiếu gia lại là đứa cháu ngoại duy nhất mà ông bà cưng chiều liệu có thể nào ông bà ngoại Nhất Bác có thể chấp nhận anh kia chứ
Nghĩ đến đó, Tiêu Chiến cảm thấy đau lòng trỗi dậy muốn khóc làm cho Nhất Bác nhìn vào có phần khó hiểu, hắn gấp gáp cất tiếng hỏi
- Chiến, anh sao vậy? Sao lại đau lòng đến khóc như vậy. Tôi đã nói gì sai sao?
- Không có
- Vậy thì vì sao lại trưng ra khuôn mặt giận dỗi nữa rồi
- Thiếu gia, tôi sợ
Vương Nhất Bác đau lòng siết chặt vòng tay ôm Tiêu Chiến vào lòng, nhẹ đặt nụ hôn lên trán Tiêu Chiến cất giọng trấn an
- Đừng sợ có tôi ở đây
Tiêu Chiến vùi mặt mình trong lồng ngực Vương Nhất Bác giấu đi ánh mắt đang dần đỏ lên của mình khẽ thì thầm
- Thiếu gia, ông bà ngoại của cậu không chấp nhận tôi đâu
- Nếu không chịu, tôi sẽ quỳ xuống cầu xin cho đến khi chịu thì thôi
- Nhưng mà...
- Không cần phải lo lắng, có tôi ở đây. Tôi chỉ muốn kết hôn với một mình anh mà thôi nên anh không được lo lắng. Huống hồ gì chúng ta còn có bảo bối nhỏ nữa kia mà
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy không khỏi cảm thấy hạnh phúc, anh ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn Vương Nhất Bác
- Thật sao?
- Là thật
- Thiếu gia không được cưới người khác
- Không cưới người khác. Trong lòng tôi chỉ có mình anh
Vương Nhất Bác mỉm cười nhìn Tiêu Chiến đang dẩu môi ủy khuất, ánh mắt ôn nhu cưng chiều chỉ dành cho một mình thỏ nhỏ. Hắn cúi đầu tìm đến môi Tiêu Chiến mà hôn, chiếc chăn đang đắp trên người cả hai được Vương thiếu gia kéo mạnh chùm lên đầu cả hai người tiếp tục xoay người đè thỏ nhỏ dưới thân làm loạn
- Thiếu gia~
- Ngoan, gọi tên anh
- Ưm... Nhất Bác~ aaa...
———
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ở làng chài ven biển đúng một tuần liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc của anh trở về Bắc Kinh. Công ty của Vương Nhất Bác không thể vắng bóng chủ nhân mãi được
Trước khi rời đi, Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến có ghé qua nhà ba mẹ nuôi của Tiêu Chiến nói lời từ biệt
Dì Mai mặt mày ủ rũ đưa tay mình nắm lấy bàn tay anh khẽ lên tiếng dặn dò
- Về thành phố rồi nhớ thường xuyên gọi điện cho mẹ có biết không?
- Con biết rồi, ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe
- Nhất Bác, lúc nào rảnh nhớ đưa Chiến Chiến xuống đây thăm ba mẹ
- Con biết rồi, ba mẹ yên tâm
Cả nhà bốn người bịn rịn, quyến luyến chia tay nhau. Tiêu Chiến nhìn đôi mắt đỏ hoe của mẹ nuôi không khỏi đau lòng liền đưa tay ôm lấy bà thật chặt
- Mẹ, con sẽ thường xuyên về thăm mẹ nên mẹ đừng buồn nữa có được không?
- Ta biết rồi Chiến Chiến, căn phòng đó của con mẹ sẽ không để cho người khác thuê, lúc nào con về đều có sẵn chỗ cho con nghỉ ngơi
- Con cảm ơn ba mẹ
Vương Nhất Bác nhanh chóng cúi đầu chào vợ chồng dì Mai rồi đưa tay mình nắm lấy bàn tay Tiêu Chiến đưa người rời đi.
- Chiến Chiến, tạm biệt
———
Vương Nhất Bác lái xe chạy vào sân Vương gia đỗ lại, hắn vừa tắt máy xe liền ngước qua nhìn ai kia, trông thấy Tiêu Chiến đang nhắm mắt ngủ say liền đưa tay mình khẽ vuốt ve khuôn mặt của thỏ nhỏ rồi mỉm cười ôn nhu
Cuối cùng anh cũng đã trở về nhà với hắn rồi
Nghĩ rồi Vương Nhất Bác nhanh chóng bước xuống xe tiến qua ghế phụ mở cửa bế Tiêu Chiến đưa người vào trong nhà
Dì Hoa vừa trông thấy Vương Nhất Bác, khuôn mặt vui vẻ tiến lại phía cậu chủ nhà mình
- Thiếu gia về rồi
- Suỵt... dì gọi người đưa hành lý vào trong phòng giúp tôi
- Tôi biết rồi thiếu gia
Dì Hoa nhìn theo bóng lưng Vương Nhất Bác đang đang khuất dần sau cánh cửa, cuối cùng thì Tiêu Chiến cũng đã trở về nhà với thiếu gia nhà mình rồi. Bà nở nụ cười thật tươi rồi nhanh chóng phân phó cho người làm trong nhà đưa hành lý của thiếu gia cùng Tiêu Chiến vào trong phòng
Vương Nhất Bác bế Tiêu Chiến trên tay bước vào trong phòng của mình, nhẹ nhàng đặt người xuống giường, hai tay của hắn nhanh chóng cởi đi áo khoác cùng giày dưới chân cho anh. Động tác ôn nhu nhất có thể sợ làm tỉnh giấc ngủ của thỏ nhỏ
Tiêu Chiến ngủ được một giấc... cảm thấy cơ thể có phần thoải mái, anh chầm chậm mở mắt nhìn ngó xung quanh khắp căn phòng, nhận thấy hiện tại bản thân đang nằm trên giường của thiếu gia... căn phòng quá đỗi quen thuộc làm cho anh hạnh phúc không thôi
Vương Nhất Bác ngồi trên sofa giải quyết một số công việc trên máy tính, lâu lâu còn ngước qua bên giường quan sát người thương, nhận thấy Tiêu Chiến có vẻ đã tỉnh nhưng vẫn còn nằm ngây ngốc lâu lâu còn cười một mình làm cho hắn cảm thấy rất vui vẻ liền lên tiếng nhỏ
- Anh dậy rồi?
Tiêu Chiến có chút giật mình đưa ánh mắt lướt qua hướng sofa, trông thấy Vương thiếu gia đang nhìn mình mỉm cười ôn nhu làm cho anh không khỏi xấu hổ
- Thiếu gia, làm sao tôi về phòng được
- Tôi bế anh
- Bế tôi sao? Sao có thể?
- Sao không thể?
Vừa nói Vương Nhất Bác vừa đứng dậy tiến tới bên cạnh đưa tay mình vén lên lọn tóc lòa xòa trước trán của Tiêu Chiến
- Có đói không?
- Thiếu gia, mấy giờ rồi
- Hơn năm giờ chiều. Anh dậy tắm rửa rồi xuống nhà dùng cơm, tôi có dặn dì Hoa nấu vài món ngon bồi bổ cho anh
Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác nói như vậy cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc, anh quay người đưa tay vòng qua ôm lấy chân Vương Nhất Bác làm nũng
- Tôi muốn ăn canh sườn
- Được, chiều ý anh. Dậy nào thỏ lười
Tiêu Chiến mỉm cười khi nghe Vương Nhất Bác gọi mình bằng biệt danh mới, anh không nói gì liền đưa tay chống xuống giường đỡ lấy cơ thể của mình ngồi dậy... nhẹ nhàng đưa chân xuống giường tiến tới mở tủ lấy ra một bộ quần áo chuẩn bị đi tắm
Vương Nhất Bác mỉm cười quan sát hành động quá đỗi quen thuộc của Tiêu Chiến, như nhớ ra gì đó... hắn nhanh chóng lên tiếng nói với anh
- Lúc nãy ông ngoại của tôi có gọi điện... nói muốn gặp tôi, còn nói sẽ mai mối tôi cho người nào đó
Tiêu Chiến dừng lại động tác lấy quần áo của mình khi nghe Vương Nhất Bác về việc mai mối của hắn, anh quay người tiến thật nhanh tới bên cạnh Vương Nhất Bác rồi ngồi hẳn lên đùi người ta, hai tay câu lấy cổ Nhất Bác ôm chặt
- Không cho thiếu gia lấy vợ
Vương Nhất Bác buồn cười nhìn hành động lẫn lời nói mang tính chiếm hữu của Tiêu Chiến liền lên tiếng trêu chọc
- Ông ngoại muốn tôi đi gặp mặt người ta, còn cưới hay không là do tôi quyết định
- Vậy thì thiếu gia đi gặp mặt đi a~
- Anh không ghen sao?
- Không thèm ghen
- Có thật không?
Tiêu Chiến không trả lời Nhất Bác chỉ dụi dụi chiếc đầu nhỏ của mình vào cổ hắn làm nũng
- Thiếu gia đi lấy vợ đi, lúc đó tôi sẽ đưa tiểu bảo bối của thiếu gia tới quậy một bữa
- Ngốc manh
Vương Nhất Bác bật cười lớn với ý đồ của thỏ nhỏ. Hắn đưa tay xoa xoa đầu Tiêu Chiến khẽ thì thầm
- Tuần sau tôi đưa anh về thăm ông bà ngoại, sẵn tiện nói luôn chuyện của chúng ta có chịu không?
- Thiếu gia cứ sắp xếp, tôi không có ý kiến
- Từ bao giờ mà thỏ nhỏ của tôi lại có thể ngoan như vậy... hửm?
- Tôi lúc nào cũng ngoan
- Được rồi, đi tắm đi... còn xuống nhà dùng cơm tối nữa bảo bối
- Biết rồi thiếu gia
Tiêu Chiến sau khi bám dính trên người thiếu gia đến thỏa mãn liền nhanh chóng buông người Vương Nhất Bác đứng dậy tiến tới lấy ra bộ quần áo mà mình đã chuẩn bị sẵn rồi một đường tiến vào trong phòng tắm trước ánh mắt cưng chiều của Vương Nhất Bác
Hắn nhìn bóng anh khuất sau cánh cửa... nụ cười trên môi cũng vì vậy mà tắt lịm
Thật sự thì ông bà ngoại của Nhất Bác có gọi điện cho hắn để về xem mắt người ông ngoại sắp xếp, nhưng lần này hắn muốn đưa cả Tiêu Chiến cùng bảo bảo về nhà rồi sẽ tìm mọi cách thưa chuyện với ông bà ngoại để ông bà có thể chấp nhận cho cả hai được ở bên nhau...
.
.
.
./. Nam Phụ Bên Đời Em
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip