Chương 5
- Say rượu làm loạn...
.
.
.
Vương Nhất Bác khó khăn lắm mới đưa được Tiêu Chiến trở về khách sạn an toàn, nhẹ nhàng đặt người xuống giường rồi cởi áo khoác với giày giúp Tiêu Chiến xong xuôi, hắn ngồi xuống bên giường ngắm nhìn Tiêu Chiến thật lâu
Quả thật đã lâu lắm rồi hắn mới lại trông thấy bộ dạng khi say của Tiêu Chiến, lần cuối Vương Nhất Bác nhớ được lúc Tiêu Chiến uống bia lần đầu là khi anh 19 tuổi thì phải
Lúc đó Tiêu Chiến say đến quên trời quên đất, đã vậy còn chẳng ngồi yên, cứ thích chạy lung tung chơi trốn tìm với hắn, báo hại hắn phải tìm kiếm anh cả đêm, cuối cùng lại bắt gặp Tiêu Chiến đang nằm ngủ trên bụi cỏ trong công viên
Sau khi tỉnh, Tiêu Chiến chẳng còn nhớ gì nữa cả, lúc đó nghe hắn kể lại mọi chuyện anh không khỏi há hốc miệng ngạc nhiên, tay không ngừng vò đầu bức tóc tỏ ra hối hận, hắn còn nhớ lúc ấy Tiêu Chiến còn tự mình lập ra lời thề sẽ không bao giờ động đến giọt bia nào nữa cả
Lời thề ấy vậy mà cũng giữ được mười một năm, đến tận bây giờ không hiểu vì sao anh lại phá bỏ lời thề đó
- Thiếu gia~
Tiêu Chiến đang nằm ngoan bỗng nhiên cựa quậy không ngừng, bàn tay còn kéo xuống cổ áo sơ mi, miệng không ngừng than nóng
Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến đã say đến mất lý trí, hắn đè lại bàn tay đang vùng vẫy của anh, trầm giọng nói
- Tiêu Chiến không được làm loạn
Nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc, Tiêu Chiến mở đôi mắt mông lung nhìn người phía trên rồi bất ngờ chồm người dậy kéo Vương Nhất Bác ngã xuống giường với kình, cơ thể anh tùy ý quấn lên người hắn, cong môi nói
- Thiếu gia~ tôi thích thiếu gia lắm a~ để tôi cưng chiều thiếu gia nha
Nói rồi anh cứ đưa tay sờ soạng khắp người Vương Nhất Bác làm cho hắn không khỏi nhíu mày, Vương Nhất Bác nhanh chóng đặt người anh xuống giường rồi đưa tay kéo tấm chăn đắp lên người Tiêu Chiến
- Lần sau tôi cấm anh uống say làm loạn
Vương Nhất Bác nói thì nói vậy, sau khi thoát khỏi gọng kìm của Tiêu Chiến, hắn nhanh chóng đi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn ướt ra bên ngoài lau mặt, lau tay cho Tiêu Chiến
Lúc này Tiêu Chiến lại rất ngoan ngoãn nằm im hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của Vương Nhất Bác, trên môi còn nở nụ cười ngốc lăng, nhìn bộ dáng lúc này của Tiêu Chiến vừa đáng yêu lại vừa buồn cười
Khi say vào Tiêu Chiến hình như để giây thần kinh sợ hãi ngày thường của mình tàng hình luôn thì phải, sau khi Vương Nhất Bác lau xong cho mình, hắn chưa kịp rời đi thì đã bị anh xoay người đè Vương Nhất Bác dưới thân, ánh mắt lúng liếng nhìn Vương Nhất Bác, hai tay không yên phận còn nhéo nhéo lên má người ta
- Thiếu gia, để anh cưng chiều em nha
Nói rồi không kịp để cho Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã đưa môi mình xuống tìm đến môi hắn mà hôn. Vương Nhất Bác bất ngờ được Tiêu Chiến chủ động, trong lòng có chút hoài nghi nhưng cũng không đẩy người Tiêu Chiến ra, mặc cho người trên thân đang say rượu làm loạn
- Chiến, xuống
- Không muốn~
Tiêu Chiến ngây ngô hôn môi Nhất Bác rồi nằm luôn trên người của thiếu gia không buông làm cho Vương thiếu gia chỉ biết cười khổ trong lòng đành lên tiếng dỗ dành
- Chiến Chiến, xuống khỏi người tôi được không?
- Tôi muốn nằm như vậy luôn a~
Vương Nhất Bác không biết làm sao với thỏ nhỏ dính người liền xoay người đè anh dưới thân mình. Hắn đang định đứng dậy thì bất ngờ Tiêu Chiến đưa hai tay mình câu lấy cổ hắn ôm chặt
- Thiếu gia tôi yêu cậu... hức, sao cậu chẳng bao giờ để ý tới tôi? Lại còn rất hay hung dữ với tôi nữa
Tiêu Chiến lè nhè nói ra cảm xúc thật trong lòng cho Vương Nhất Bác nghe, có lẽ những lời này là anh đã giấu thật lâu chưa bao giờ muốn bộc lộ ra bên ngoài, Vương Nhất Bác lần đầu nghe thấy cũng có chút ngạc nhiên nhưng trong lòng hắn cũng dâng lên cảm giác sung sướng, hắn mỉm cười nhìn Tiêu Chiến, hỏi
- Yêu lắm sao?
- Phải a~ rất yêu luôn
- Từ bao giờ
- Lâu lắm rồi, thiếu gia~ sao cậu ghét tôi như vậy kia chứ, tôi yêu cậu đến như vậy mà
Vương Nhất Bác buồn cười, hắn đưa tay lên xoa xoa đầu Tiêu Chiến, đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ rồi rời ra
- Anh đúng là đồ ngốc
- Thiếu gia~ tôi muốn thiếu gia
Nói rồi không để cho Vương Nhất Bác kịp phản ứng, Tiêu Chiến đã dùng lực kéo Vương Nhất Bác lại đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ. Vương Nhất Bác sau khi bị người dưới thân cưỡng hôn cũng nhanh chóng đổi khách thành chủ, hai đôi môi xoay vần liếm mút, tiếng môi lưỡi vang lên khắp căn phòng. Vương Nhất Bác càng hôn, dục vọng trong người liền trỗi dậy, hắn không thể kiềm chế bản thân mình mà đưa tay cởi luôn những thứ vướng víu trên người cả hai
Nhìn ngắm thỏ nhỏ vì hơi men trong người thập phần quyến rũ, Nhất Bác nhanh chóng chiếm lấy môi anh một lần nữa, đầu lưỡi không yên phận luồn vào trong khoang miệng anh tận lực khuấy đảo, tay hắn di chuyển xuống dưới chạm đến tính khí của anh, đúng là Tiêu Chiến đã có phản ứng thật rồi, phía trên vừa hôn môi, phía dưới lại xoa nắn tiểu Chiến không ngừng
Tiêu Chiến lần đầu cảm nhận xúc cảm khác lạ nhưng quyến rũ này nên nhỏ giọng rên rỉ không ngừng
- Ưm
Vương Nhất Bác di chuyển nụ hôn khắp người anh, bàn tay lần mò tìm đến mật huyệt của Tiêu Chiến nhẹ nhàng khuếch trương
- Ưm... thiếu gia~
- Ngoan, thả lỏng
Tiêu Chiến chỉ biết nằm yên cảm nhận khoái cảm mà Vương Nhất Bác mang lại cho mình, sau khi cảm thấy bản thân khuếch trương đã đủ, Nhất Bác đưa tính khí nóng ấm của mình nhắm ngay mật huyệt một đường thúc mạnh làm cho Tiêu Chiến vì đau mà thét lớn. Vương Nhất Bác không dám động sợ làm tổn thương người dưới thân, hắn tìm đến môi anh mà hôn cố tình đánh lừa sự chú ý của anh. Sau một lúc làm quen được với cự vật to lớn của ai kia, Tiêu Chiến cảm giác khó chịu vặn vẹo eo mình muốn được nhiều hơn
- Ưm, thiếu gia... động đi a~
- Động tình đến vậy luôn sao?
Tiếng cười trầm thấp vang lên, Vương Nhất Bác thuận thế nâng hông một đường thúc mạnh đâm sâu, cả hai trầm luân trong mùi vị của tình ái, bên dưới vẫn không ngừng luân động... tiếng rên rỉ cùng thở dốc vang vọng khắp căn phòng
Đêm đầu tiên làm tình của cả hai kéo dài đến tận nửa đêm mới dừng lại... Tiêu thỏ mệt lả chui rúc vào ngực Vương thiếu gia ngủ ngon lành mặc cho ai kia muốn làm gì thì làm
Sau khi hành sự, Vương Nhất Bác nằm xuống ôm Tiêu Chiến vào lòng, nhẹ đặt lên trán anh một nụ hôn cưng chiều
- Bảo bối ngốc, ngủ ngon
———
Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Chiến chầm chậm mở mắt nhìn lên trần nhà, như nghĩ ra điều gì đó làm cho anh hốt hoảng mà bật người ngồi dậy, cơn đau nơi khó nói làm cho anh không kiềm chế được mà rên khẽ
Lúc này Tiêu Chiến mới trấn tỉnh hơn, nhớ lại bản thân hôm qua đi ăn tối với Vương Nhất Bác, sau khi uống hai cốc rượu đầy thì không còn nhớ gì nữa cả, vậy mà hiện tại anh lại thức dậy trong phòng ở khách sạn, Vương Nhất Bác thì không có ở đây. Trong lòng Tiêu Chiến có dự cảm không lành, không biết ai đã đưa anh về khách sạn, bản thân có làm điều gì khiến Vương Nhất Bác phật lòng hay không và tại sao có thể anh lại đau nhói như vậy, không có một chút lực nào luôn
Tiêu Chiến âm thầm ngẫm nghĩ, quả là tác dụng của rượu quá mạnh, sau khi uống say... tỉnh lại sẽ mệt mỏi rã rời như thế
Nghĩ một lúc, Tiêu Chiến quyết định xuống giường vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo. Lúc đừng trước gương, Tiêu Chiến không khỏi giật mình khi trông thấy mấy vết đỏ chói trên cổ của mình
Thiên a~ khách sạn cao cấp mà cũng có muỗi, cắn rất nhiều trên cổ anh luôn đây này
Tiêu Chiến vừa cảm thán vừa đưa tay kéo cổ áo của mình qua một bên nhìn vào mấy dấu đỏ đỏ chằng chịt làm cho anh cảm thấy khó hiểu nhiều hơn
Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, anh bước ra bên ngoài tìm mì gói để ăn đỡ, bụng có chút đói nên kêu réo liên tục, Tiêu Chiến nhanh chóng ra bàn ăn tìm kiếm thì trông thấy trên bàn đã để sẵn một hộp cháo còn ấm cùng một hộp sữa trái cây. Anh nhíu chặt chân mày khó hiểu, cái này có phải phần ăn sáng của anh hay không? Ai đã chuẩn bị những thứ này cho anh? Hay là Vương Nhất Bác?
Phía dưới hộp thức ăn còn có một tờ giấy gấp gọn, Tiêu Chiến tò mò lấy lên mở ra xem, là lời nhắn của Vương Nhất Bác
Tôi đi khảo sát công trình, ngủ dậy nhớ ăn sáng
Tiêu Chiến lúc này có chút vui vẻ, hóa ra thật sự Vương Nhất Bác đã chuẩn bị thức ăn cho mình, anh mỉm cười đầy ngọt ngào nhìn hộp thức ăn trên bàn, sau đó gấp lại tờ giấy, trân trọng cất vào túi rồi đưa tay mở ra hộp cháo
- Không ngờ cũng có lúc thiếu gia lại có thể ôn nhu đến như vậy
Tiêu Chiến vui vui vẻ vẻ giải quyết thức ăn sáng trên bàn được thiếu gia chuẩn bị cho mình. Sau khi ăn hết hộp cháo cùng uống hết hộp sữa, anh nhanh chân chạy tới bên giường cầm lên điện thoại của mình muốn gọi cho ai kia nhưng anh cứ chần chờ mãi vẫn là không dám gọi... nghĩ nghĩ một lúc, nếu đã đi công tác với thiếu gia mà để bản thân ngủ quên trời quên đất, thiếu gia đi khảo sát công trình lúc nào cũng không hay biết thì thật là thiếu trách nhiệm, anh vận dụng hết can đảm của bản thân mà bấm nút gọi cho ai kia
Điện thoại bên kia đổ chuông một lúc, Vương Nhất Bác đã bắt máy, giọng trầm trầm khó đoán là đang giận hay không làm cho Tiêu Chiến có phần sợ hãi, tim đập loạn nhịp
- Thiếu, thiếu gia
- Anh mới dậy?
- Dạ, tôi xin lỗi
- Có chuyện gì nữa không?
- Dạ, không thưa thiếu gia
- Ở khách sạn đợi tôi, trưa tôi về
- Dạ
Tiêu Chiến chưa kịp nói tiếng cảm ơn vì bữa sáng đã bị Vương Nhất Bác nhẫn tâm ngắt kết nối trước làm cho anh có phần hụt hẫng
Thiếu gia lúc nào cũng lạnh lùng với anh như vậy
.
.
.
./. Nam Phụ Bên Đời Em
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip