Chương 10

- Chăm sóc vì cảm thấy áy náy...

.
.
.

Nằm ở phòng bệnh dịch vụ vẫn là tốt nhất, buổi sáng không bị tiếng ồn ào đánh thức chỉ có thể nghe tiếng chim ríu rít bên ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến ngồi dựa lưng lên thành giường mỉm cười nhìn ra bên ngoài, trên khuôn mặt dường như có vẻ thoả mãn, dù sao mới một ngày nằm ở phòng bệnh công cộng làm cho cậu cảm giác ong ong cả đầu, sỉ diện không thể nói ra bản thân hối hận muốn chuyển qua phòng dịch vụ lại, thế mà Vương Nhất Bác lại là người cứu vớt cậu như vậy cũng quá hợp tình hợp lý, có dịp xuất viện cậu sẽ mời hắn đi ăn uống một bữa trả ơn mới được

Vẫn là Vương Nhất Bác đại ân đại nghĩa với Tiêu Chiến lúc này

- Suy nghĩ gì mà cứ cười ngây ngốc như vậy?

Vương Nhất Bác bước vào phòng từ lúc nào không hay, trên tay xách theo ba lô sách vở cùng máy tính xách tay, hắn ngồi trên sô pha trong phòng, bày sách vở ra chuẩn bị học bài

Tiêu Chiến nhìn một màn này không khỏi thắc mắc

- Dì Mai đâu? Cậu có thể về nhà học bài, tôi cũng đâu phải người thân của cậu, việc gì phải nhiệt tình như thế?

Vương Nhất Bác vừa bấm máy tính vừa nhàn nhạt trả lời

- Tôi thấy dì Mai có tuổi nên đã kêu dì ấy về nhà nghỉ ngơi rồi, với lại việc chăm sóc cậu cũng là do tôi tự nguyện, tôi không muốn sau này phải áy náy, dù sao cũng tại tôi nên cậu mới bệnh nặng dẫn tới nhập việc kia mà

- Nhưng tôi...

Tiêu Chiến định nói bệnh của bản thân không hẳn là do một mình Vương Nhất Bác gây ra, thật ra trước đó Tiêu Chiến đã có dấu hiệu bị cảm, bởi vậy lúc dính mưa thì mới hoàn toàn trở nặng, với lại Tiêu Chiến có tiền sử phổi yếu, một năm bệnh như thế này vài lần cũng đã quen rồi không phải sao, nhưng hiện tại Tiêu Chiến cũng chẳng cần phải giải thích làm gì nữa, dù cho có giải thích như thế nào thì Vương Nhất Bác vẫn rất kiên định muốn ở lại chăm sóc cho cậu mà thôi

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều đồng loạt nhìn ra cánh cửa phòng, là y tá tới tiêm thuốc cho Tiêu Chiến

Sau khi kiểm tra nhiệt độ, y tá ghi ghi chép chép gì đó trong bệnh án, sau đó mới bắt đầu lấy dụng cụ chuẩn bị thuốc tiêm cho Tiêu Chiến

Tiêu Chiến từ nhỏ tới lớn đều rất sợ đau, sợ uống thuốc, bởi vậy càng sợ cái gì thì cái ấy cứ liên tục xuất hiện, điển hình là bệnh như hiện tại đây này, cậu có chút nhăn mặt khi nữ y tá đưa kim tiêm tới bên tay cậu, y tá đang sát khuẩn vùng da trên cánh tay, kim tiêm vẫn chưa kịp chạm tới... Tiêu Chiến đã nhắm mắt, cơ thể gồng lên căng cứng làm cho nữ y tá không khỏi buồn cười

- Bị tiêm biết bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn sợ như vậy, cậu đâu còn là nhóc con ba tuổi

Tiêu Chiến đối với lời trêu chọc cũng không tức giận, cậu vẫn giữ nguyên khuôn mặt nhăn nhó, mắt nhắm lại, miệng không ngừng thúc giục

- Chị tiêm nhanh đi

Đúng lúc lời này thoát ra, Tiêu Chiến cảm giác cơ thể mình rơi vào cái ôm ấm áp, cậu có hơi bất ngờ mở hé mắt ra nhìn, rồi lại tròn xoe đôi mắt khi trông thấy Vương Nhất Bác vậy mà đang ôm mình, cánh tay cậu còn được một tay Vương Nhất Bác giữ chặt, Tiêu Chiến bất ngờ chưa hiểu tình huống hiện tại là gì thì bên tai đã nghe tiếng nói trầm thấp như an ủi

- Không sợ, có tôi ở đây rồi

Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ, sao Vương Nhất Bác lại có thể coi cậu như trẻ nhỏ mà dỗ dành, Tiêu Chiến không cam tâm, cậu đang định đẩy người Vương Nhất Bác ra nhưng hành động chưa kịp thực hiện thì bên tay đã truyền đến cảm giác nhói đau, cậu nhất thời túm chặt góc áo Vương Nhất Bác, cảm nhận đường thuốc đang di chuyển từ kim tiêm vào trong cơ thể mình, rất nhanh đã xong rồi, nữ y tá buồn cười vừa cất lại dụng cụ vừa nói

- Nhìn lớn như vậy mà tiêm có chút xíu cũng sợ hãi rồi

Nói xong nữ y tá liền bê khay thuốc mỉm cười rời đi

Tiêu Chiến xấu hổ muốn chết, miệng cứng lại cũng chẳng biết phản kháng như thế nào hết

Vương Nhất Bác cũng buông người Tiêu Chiến, hắn không biết nghĩ gì lại đưa tay xoa xoa đầu cậu sau đó trầm giọng nói

- Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu

Tiêu Chiến lúc nghe câu này lại trông thấy khuôn mặt cười cười của hắn thì thẹn quá hóa giận

- Ai cần cậu giữ bí mật

Sau đó liền nằm xuống kéo chăn mỏng che hết đầu

———

Tiêu Chiến nằm viện được bốn ngày, cảm giác cơ thể không có gì đáng ngại liền xin bác sĩ xuất viện về nhà tịnh dưỡng uống thuốc

Vương Nhất Bác cũng rất nhiệt tình chăm sóc cho Tiêu Chiến, lúc chuẩn bị xuất viện còn không quên giúp dì Mai dọn dẹp mọi thứ

Tiêu Chiến thay ra bộ quần áo bệnh nhân, hiện tại đã mặc quần Jean áo phông, ngồi bên giường nói với Vương Nhất Bác

- Cảm ơn cậu đã chăm sóc tôi mấy ngày qua, sau này nếu cần tôi giúp đỡ gì thì cứ nói, tôi hứa sẽ giúp đỡ cậu thật nhiệt tình

- Cậu làm gì có thể giúp đỡ tôi? Học hành cũng tệ mà gia cảnh...

Hắn định nói "gia cảnh của cậu cũng không khá giả" nhưng nghĩ lại lời nói ấy có vẻ vô tâm dễ gây tổn thương đến người nghe cho nên hắn đã dừng lại đúng lúc

Tiêu Chiến vẫn rất vô tư chờ đợi, chờ một hồi cũng không thấy Vương Nhất Bác tiếp tục nói nữa thì lên tiếng hỏi lại

- Gia cảnh như thế nào?

- Không có gì

Suy nghĩ một lúc, Vương Nhất Bác lại nói

- Sau này mời tôi đi uống trà sữa là được

Nghe xong lời này dĩ nhiên Tiêu Chiến đã lập tức đồng ý

- Được thôi, không thành vấn đề

Vương Nhất Bác vì có việc gấp cho nên mới xin phép dì Mai rời đi trước, lúc đứng dưới cổng bệnh viện chờ tài xế của Tiêu gia tới, dì Mai hiền từ nói nhỏ với Tiêu Chiến

- Không ngờ thiếu gia lại có được bạn tốt như cậu Vương, không có người bạn nào tốt tính đến nỗi chăm sóc bạn bệnh 24/24 như thế đâu

- Cậu ta cảm thấy có lỗi với con nên mới như vậy thôi

- Có lỗi? Cậu ta gây ra lỗi với thiếu gia sao?

Tiêu Chiến mỉm cười lắc đầu

- Chuyện học hành mà thôi, dì đừng bận tâm. Tài xế tới rồi

———

Sáng thứ hai đầu tuần, Tiêu Chiến vui vui vẻ vẻ xách ba lô tới lớp, vừa trông thấy cậu... hai người bạn chí cốt đã nhanh chóng nhào tới

- Anh Chiến đã khỏe lại rồi sao?

Tiêu Chiến huyên hoang

- Dĩ nhiên rồi, khỏe hơn voi

Văn Văn và Thiên Hào vui vẻ cùng Tiêu Chiến bước vào lớp

Tiêu Chiến tiến tới bàn của mình, trông thấy Vương Nhất Bác đang ngồi đọc sách thì mỉm cười lên tiếng chào hỏi

Vương Nhất Bác vẫn không liếc mắt nhìn cậu, hắn ừm một tiếng nhỏ rồi tiếp tục giở qua trang sách khác để đọc

Hành động vô tâm như người xa lạ làm cho Tiêu Chiến có chút không thông, cứ tưởng những ngày ở bệnh viện, sớm chiều nói chuyện đã có thể thân hơn một chút rồi chứ, hóa ra sau mọi chuyện thì vẫn như cũ, không có gì tiến triển

Đúng lúc chuông reo tới giờ vào lớp, Tiêu Chiến bĩu môi lườm Vương Nhất Bác một cái... không quen thì không quen, dù sao cậu cũng không thiếu bạn thân

Nghĩ thì nghĩ như vậy thôi nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút mất mát nhỏ

Buổi trưa, Văn Văn và Thiên Hào rủ Tiêu Chiến xuống nhà ăn của trường để ăn cơm, Tiêu Chiến có tiền sử biếng ăn cho nên mới lắc đầu từ chối

- Các cậu ăn đi, tôi vẫn chưa đói

Hai người bạn của cậu nghe vậy thì gật đầu rồi khoác vai nhau rời đi

Tiêu Chiến hết bị làm phiền liền nằm dài lên bàn muốn chợp mắt một chút

Vương Nhất Bác đang thu xếp lại sách vở, sau đó quay qua hỏi Tiêu Chiến

- Có muốn xuống căn tin ăn cơm với tôi không?

- Đi

.
.
.

./. Gió Ngược Chiều

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip